• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Á Hân thấy Linh Lan đã bị mình chọc tức đến mức cúp máy trước thì rất hả hê, đang lúc cô ta định xóa dấu tích cuộc gọi thì điện thoại lại bị đoạt lấy.

Đình Nam tức giận quát lớn:

- Ai cho cô động vào điện thoại của tôi?

Sau đó anh thấy thông báo cuộc gọi video trong tài khoản của Linh Lan thì lập tức nổi điện túm lấy bả vai của Á Hân mà hét:

- Cô đã nói gì với Linh Lan?

Á Hân tỏ ra sợ hãi nước mắt lưng tròng đáp:

- Em không có nói gì cả, vừa rồi em lỡ tay gọi cho cô ấy nhưng em đã kịp thời tắt rồi…

- Nói dối! Thời gian cuộc gọi là hai phút, thế này mà cô gọi là kịp thời à?

Đình Nam ấn Á Hân xuống giường mà gào thét, hiện tại hành vi và biểu cảm của anh cứ như một gã điên mất lý trí khiến cô ta hơi sợ hãi, nhưng ngẫm lại lúc trước anh yêu cô ta đến vậy thì sao có thể làm hại cô ta, vì thế cô ta bèn to gan nâng đầu lên muốn hôn anh.

Đình Nam phản xạ nhanh lùi ra phía sau, nghiến răng gằn từng chữ một:

- Mẹ nó con điên này!

Chát!

Đình Nam vung tay tát vào mặt Á Hân một cái thật mạnh khiến cô ta nằm dài trên giường ôm mặt lăn lộn.

Anh không phải loại người bạo lực ức hiếp kẻ yếu, nhưng Á Hân dám chạm đến giới hạn của anh thì đừng trách anh độc ác.



Đình Nam cầm lấy chìa khóa lao nhanh ra ngoài, vừa chạy anh vừa gọi điện cho Linh Lan, kết quả cô đã chặn số của anh rồi.

Chết tiệt!

Đình Nam đấm mạnh vào vô lăng một cái rồi đề ga chạy như bay trên đường.

Mà ở trong nhà, Á Hân chịu một cái tát của Đình Nam mà xây xẩm mặt mày, cô ta vẫn chưa hết bàng hoàng vì anh dám đánh mình thì đã thấy anh rời đi mất, cô ta cố sức ôm mặt đuổi theo, tuy nhiên vừa đi tới cửa đã đụng phải một khuôn ngực rắn chắc.

- Hóa ra mày trốn tao tới đây để cho thằng Nam nuôi!

Nhìn người đàn ông trước mặt, Á Hân liên tục lùi về sau.

- Không! Anh không được tới gần, đây là nhà của anh Nam, anh ấy sẽ không tha cho anh đâu.

Cạch!

Cửa chính đóng lại, người đàn ông nọ cởi mũ ra, khuôn mặt âm u đến đáng sợ bại lộ trước không khí.

- Đúng lúc tao cũng đang chờ nó tới đây.



Sau khi về tới biệt thự riêng, Đình Nam vội chạy lên lầu tìm Linh Lan.

- Linh Lan, em nghe anh nói, anh và Á Hân thật sự không có gì…

Đình Nam vừa mở cửa phòng vừa giải thích, nhưng lúc này căn phòng trống trơn không một bóng ngừng, trái tim của anh hơi run lên, sau đó anh lại chạy tìm khắp biệt thự vẫn không tìm được Linh Lan.

Đình Nam chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ như lúc này, không giống với lúc Linh Lan bị đâm nhập viện mà lần này, cô thật sự bỏ rơi anh rồi.

- Linh Lan, xin em đừng đối xử với anh như vậy, anh thật sự biết lỗi rồi, anh không nên vì tội nghiệp mà dây dưa với Á Hân, xin em cho anh thêm một cơ hội được không?

Đình Nam khuỵu xuống sàn nhà khóc nức nở cầu xin, nhưng xung quanh chỉ còn một mình anh, căn bản không ai nghe thấy lời thú tội của anh.

- Phải rồi, Linh Lan không thể rời khỏi thành phố nhanh như vậy được, thời gian Á Hân gọi cho cô ấy cách hiện giờ không lâu, cô ấy chỉ đang ở gần đây thôi.

Nghĩ đến đây Đình Nam luống cuồng móc điện thoại ra gọi cho trợ lý:

- Liên hệ với tất cả hãng máy bay và trạm xe khách, nếu có người trùng tên với Linh Lan cũng phải giữ lại, mặc kệ ngoại hình thế nào.

Dặn dò xong Đình Nam lại chạy như điên ra xe rồi lao đi, anh lái xe đến nhà của bà Hương và Minh Hòa.

Vừa tới nơi, anh đã túm lấy bà Hương hỏi:



- Linh Lan có tới tìm dì không?

Bà Hương ngạc nhiên hỏi:

- Không có, nó đã đi đâu?

Đình Nam quan sát biểu cảm của bà Hương, phát hiện bà không giống đang nói dối, nhất thời anh lại rơi vào bế tắc một lần nữa, đột nhiên Minh Hòa chạy ra nói to:

- Mẹ ơi chị Linh Lan gửi tin nhắn nói phải ra nước ngoài gấp nên không kịp tạm biệt mẹ con mình.

Bà Hương gấp gáp cầm lấy điện thoại trong tay Minh Hòa, hớt hải thốt lên:

- Sao chị hai của con có thể đi mà không từ biệt?

- Chị hai? - Minh Hòa ngạc nhiên hỏi.

Bà Hương bắt đầu rơi lệ nghẹn ngào nói:

- Nó là chị hai của con đấy, đứa con gái số khổ của mẹ, có chuyện gì mà phải gấp gáp như vậy, khó khăn lắm cả nhà mới đoàn tụ mà con ơi…

Minh Hòa không thể tin được vào những gì tai mình vừa nghe thấy, chẳng phải chị Linh Lan chỉ là bạn thân của chị hai cậu thôi sao?

Phải rồi Linh Lan… chị hai cậu cũng tên Linh Lan, lúc đầu cậu chỉ nghĩ hai người trùng tên thôi, nhưng ngẫm kỹ lại thì thói quen tính cách của họ hoàn toàn giống nhau, nhưng sự khác biệt về ngoại hình quá lớn khiến cậu không nghi ngờ dù chỉ một lần.

Hóa ra chị hai không chết, chị hai vẫn luôn ở bên cạnh mẹ và cậu.

Minh Hòa bước tới trước mặt Đình Nam tức giận tra hỏi:

- Anh ép chị của tôi đi đúng không?

Hiện tại Đình Nam rất phiền, anh không muốn đôi co với Minh Hòa nên xoay người trở lại trong xe, thời gian càng trôi qua lâu, sự bất an trong lòng anh càng lớn, anh rất sợ Linh Lan đã đi đến một nơi mà anh không thể tìm thấy nữa rồi.

Đình Nam lái xe đến nhà bà Tuyết, quả nhiên vẫn không thấy Linh Lan đâu, sau khi nghe anh thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, bà Tuyết tức giận đánh mạnh vào lưng anh mấy cái rồi mắng:

- Cái thằng chết bầm này, tại sao đã xác định muốn tiến tới với Linh Lan rồi mà còn dính vào con nhỏ Á Hân kia hả? Bây giờ con Lan đi rồi, mày tìm nó ở đâu?

Đình Nam ôm lấy đầu mình, anh thật sự không biết.

Anh đã dồn hết tiền tài và quyền lực của mình để phong tỏa cả thành phố, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có một tin tức nào về cô, mọi thứ dần rơi vào ngõ cụt.

Lúc này bé Gia Kỳ chạy tới lay vạt áo của anh, khóc nức nở:



- Ba làm mất dì Linh Lan của con rồi, ba hung dữ đuổi dì ấy đi, ba mau đi tìm dì ấy về cho con đi hu hu…

Từ lúc biết chuyện cho đến bây giờ, Linh Lan là người đầu tiên cho nó cảm giác được mẹ yêu thương, mặc dù ai cũng nói cô chỉ là mẹ ghẻ, nhưng nó lại cảm thấy cô tốt với nó nhất trên đời. Hiện giờ cô bỏ đi rồi, có phải nó sẽ quay về với ngày tháng bị coi như vô hình trước đây không?

Kiều Ly thấy anh trai của mình đã quá rối ren bèn bế bé Gia Kỳ lên dỗ dành, như nhớ đến điều gì đó, cô ấy nói:

- Anh hai, em nghe anh Vũ Minh nói Linh Lan chính là người bỏ ra mấy nghìn tỷ để cứu anh trong lúc bị các doanh nghiệp khác bao vây đấy.

- Cái gì?

Đình Nam trợn mắt không dám tin, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để cứu anh?

Trong nhận thức của Đình Nam, Linh Lan chỉ là một cô gái tội nghiệp muốn trả thù gã chồng cũ tệ bạc mà chấp nhận bán thân cho mình, dù sau này cô có trở thành streamer nổi tiếng thì cũng không thể một hơi lấy ra mấy nghìn tỷ được.

Rốt cuộc cô là ai? Cô có thật sự là Linh Lan, vợ cũ của Bảo Quốc hay không?

Hoặc là nói trong một năm mất tích, cô đã đi đâu và gặp phải chuyện gì để có thân thể hoàn hảo như hiện tại?

Trong lúc Đình Nam đang vô cùng hoang mang thì Kiều Ly chợt lên tiếng:

- Hay là anh đến nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau tìm thử…

Rầm!

Kiều Ly chưa nói hết câu đã thấy Đình Nam phóng lên xe chạy đi mất.

Anh muốn tới quán bar, nơi lần đầu tiên anh và cô gặp nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK