Ông cụ Trần liếc nhìn đứa cháu trai này rồi nói:
- Con cũng lớn rồi, phải biết suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện, đâu phải tự dưng nội kêu con đi chung.
Bảo Lâm lập tức giãy nảy:
- Còn suy nghĩ gì nữa, ông ấy phản bội mẹ con, bây giờ nội còn kêu con đến thăm con nhỏ đó, nội không sợ mẹ con buồn sao?
Càng nghĩ càng tức giận, Bảo Lâm kính trọng ông cụ Trần nhưng không đồng tình với sắp xếp của ông cụ, kể từ khi ông cụ bắt anh trai của cậu ta cưới bà nhà quê kia thì cậu ta đã bất mãn với ông cụ rất nhiều rồi.
Bà thím kia cậu ta mới nhìn đã muốn nôn, vừa xấu người lại còn xấu nết nghĩ sao xứng đôi với anh trai? Cũng may bây giờ cô đã biến mất rồi, đỡ tốn công cậu ta phải động tay động chân.
Ông cụ Trần lắc đầu thở dài, ông cụ biết tâm tính đứa nhỏ này không xấu, nhưng lỗ tai quá mềm, ai nói gì cũng tin răm rắp rồi tổn thương người vô tội. Ông chỉ mới biết chuyện nó bắt nạt Linh Lan sau khi điều tra về tung tích của con bé, lúc đó ông giận lắm, càng giận bản thân không quan tâm tình hình trong nhà sớm hơn.
Bây giờ nói gì thì cũng đã trễ, điều ông có thể làm là trước khi mình chết dạy dỗ đứa cháu ngây thơ này, để cha nó về già không chịu cảnh ghẻ lạnh.
Còn về phần cô gái và đứa trẻ trong bụng cô ấy… Ông cụ không tin cô ấy thật lòng với con trai mình, nếu vậy ông chỉ cần giữ đứa trẻ là được.
Hai ông cháu đi tới bệnh viện, ông Tần đình hỏi hộ sĩ phòng bệnh của Nhã Trúc, nhưng quên mất tên cô ấy bèn đổi lời hỏi phòng của người vừa bị tấn công bằng dao.
Bởi vì vụ việc này khá ồn ào nên cô hộ sĩ lập tức hiểu người ông Tần tìm là ai, bèn đáp:
- Chú tìm phòng bệnh của cô Linh Lan à? Là phòng 362, tầng sáu.
Linh Lan?
Cả ông cụ Trần và Bảo Lâm vừa nghe cái tên này đều đồng loạt nhìn sang, hai người không hẹn mà có cùng suy nghĩ.
Chẳng lẽ là cô ấy?
- Đi, đưa tôi đi gặp cô gái đó mau, cô gái tên Linh Lan đấy.
Ông Tần muốn nói tình nhân của ông Phát không phải tên Linh Lan nhưng chưa kịp nói thì ông cụ Trần đã kéo ông ấy và Bảo Lâm tiến vào thang máy, lúc này ông cụ bức thiết phải gặp được người tên Linh Lan, dù sao trùng tên cũng được, ông cụ chỉ muốn xác nhận mà thôi.
Đến nơi, ông cụ Trần gấp không chờ được mà gõ cửa, người ra mở cửa là Kiều Ly, cô ấy hỏi:
- Các người tìm ai vậy?
Ông Tần đáp:
- Chúng tôi tìm cô Linh Lan.
Ông cụ Trần ngó đầu vào phòng bệnh thì lập tức nhìn thấy Linh Lan đang nằm trên giường, ông cụ thốt lên:
- Là cô!
Nhã Trúc và Linh Lan vừa nhìn thấy người nhà họ Trần tới thì sắc mặt tối sầm lại, ông cụ Trần gạt Kiều Ly sang một bên tiến thẳng đến bên cạnh Linh Lan, hỏi:
- Cô tên Linh Lan, vậy cô là…
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, cô gái chất vấn ông cụ không quản chuyện trong nhà khiến cháu dâu mất tích là người trước mặt, mà cô cũng tên Linh Lan, chẳng lẽ cô chính là… đứa cháu dâu tội nghiệp kia?
- Con là Lan đúng không?
Giọng của ông cụ hơi run rẩy, Linh Lan mím môi không nói gì, lúc này Bảo Lâm cũng xông tới hốt hoảng nói:
- Sao chị lại là người bị đâm trúng chứ?
Trong lòng cậu ta nóng như lửa đốt, đã mấy tháng trôi qua cậu ta không tìm được tung tích của cô, không ngờ lại gặp nhau trong tình huống này.
Nhã Trúc ngồi trên xe lăn bên cạnh nói:
- Tôi biết cậu, cậu là con út của anh Phát đúng không? Đáng lẽ người nằm ở đây là tôi mới phải, Linh Lan đã đỡ thay tôi một dao sống chết đó. Sao mẹ cậu lại tàn nhẫn coi mạng người như cỏ rác vậy?
Nói xong Nhã Trúc khóc lên, bấy giờ Bảo Lâm mới biết Linh Lan không liên quan gì ông Phát, không hiểu sao cậu ta lại thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn vết thương trên vai cô, trong lòng cậu ta bỗng thầm oán trách mẹ mình xuống tay độc ác.
Đối với sự quan tâm thái quá của Bảo Lâm và cảm xúc kích động của Nhã Trúc, Linh Lan không chú ý nhiều, bây giờ trong đầu cô chỉ còn suy nghĩ nên đối diện với ông cụ Trần ra sao.
Đột nhiên ông cụ lên tiếng:
- Mọi người ra ngoài đi.
Nghe ông cụ nói vậy, ông Tần bèn kéo Bảo Lâm đi, Linh Lan cũng nhìn sang Nhã Trúc, cuối cùng cô ấy đành phải để Kiều Ly đẩy mình ra ngoài.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn ông cụ Trần và Linh Lan.
- Con…
Cô muốn nói gì đó nhưng bị ông ngăn lại, ông nói:
- Con không cần nói gì, ông nội hiểu rồi. Mọi thứ có thể thay đổi nhưng ánh mắt hiền lành lương thiện thì không.
Ông cụ giơ tay sờ đầu cô, than thở:
- Thời gian qua con chịu nhiều cực khổ rồi, tất cả đều là lỗi của ông nội, ông nội xin lỗi con.
Đôi mắt Linh Lan đỏ hoe, cô nghiêng đầu tránh đi bàn tay của ông cụ rồi nói:
- Ông nhận lầm người rồi, con không phải người ông tìm đâu.
Cô phải trả thù gia đình của Bảo Quốc, không thể thừa nhận với ông nội ngay lúc này được.
Ông cụ Trần thu tay lại, thở dài một hơi. Người sống lâu năm như ông cụ làm sao không đoán được mục đích trở về của Linh Lan? Ông cụ rất muốn nói mình sẽ về dạy dỗ lại Bảo Quốc, nhưng rốt cuộc da mặt cũng không đủ dày để nói ra lời vô sỉ như vậy, nếu ông cụ dạy được thì cô đâu rơi vào tình trạng này.
Cuối cùng hai người đồng loạt im lặng, lúc này bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào, hóa ra Đình Nam đã đuổi tới muốn vào với Linh Lan cho bằng được.
Nhìn thấy Đình Nam, ông cụ càng khẳng định suy đoán trong lòng mình, bèn nói:
- Ông nội sẽ bù đắp cho con. Yên tâm.
Sau đó xoay người rời đi, khi bước ngang qua Đình Nam, ông cụ liếc nhìn anh một cái rồi kêu ông Tần kéo cháu nội về. Từ việc Nhã Trúc và Linh Lan quen biết nhau, ông cụ như đã đoán được kế hoạch của hai người, nhưng chỉ có thể thầm than một câu tự tạo nghiệt không thể sống.
Đình Nam cũng cảm thấy lạ khi ông cụ Trần tới, nhưng anh càng lo lắng cho Linh Lan hơn vì thế đã nhào thẳng tới phòng bệnh, lo lắng hỏi:
- Em có sao không? Đau nhiều không?
Linh Lan bị sự nhiệt tình của Đình Nam dọa sợ vội đáp:
- Tôi… em không sao.
- Không sao thì tại sao lại bị thương? Đứa nào đâm em, tôi đi lột da nó!
Đình Nam đột nhiên lớn tiếng khiến Linh Lan không dám hé miệng, bà Tuyết vừa rồi đi cùng anh nhìn không được bèn nói:
- Người phụ nữ kia bị tâm thần kia muốn tấn công bạn của con Lan, nó xông ra đỡ nên bị thương thôi chứ có phải lỗi của nó đâu mà con to tiếng với nó.
Con trai cứ như vậy làm sao lấy được vợ?
Đình Nam cũng biết tính tình của mình không ổn bèn hít thở sâu để bản thân bình tĩnh lại, sau đó nắm lấy tay Linh Lan nhẹ nhàng an ủi cô.
Nhã Trúc đang ngồi trước cửa phòng nhìn thấy cảnh này lặng lẽ đẩy xe lăn rời đi.