Thấy Linh Lan nhìn mình, Bảo Quốc cười nói:
- Không nhận ra chồng trước của mình sao? Tôi thành ra thế này còn không phải do em tạo ra?
Linh Lan nhăn mặt, đang muốn cựa quậy thì Á Hân đã chĩa dao vào cổ của cô.
Cô ta nhe răng lộ ra một nụ cười man rợ.
- Sợ hả? Để tao rạch thử vài đường trên mặt mày để mày khỏi ra ngoài quyến rũ đàn ông nữa.
Dứt câu cô ta niết niết lưỡi dao lên mặt Linh Lan, làn da mỏng manh của cô nhanh chóng bị cứa một đường, máu tươi chảy ra.
Bảo Quốc vừa thấy vậy lập tức đoạt lấy con dao rồi tát vào mặt Á Hân một cái, sau đó quát:
- Mẹ mày! Ai cho mày động vào mặt cô ấy hả?
Á Hân bị Bảo Quốc đánh đập lâu ngày nên rất sợ anh ta, cô ta rụt cổ lại ấp úng hé miệng:
- Em… em chỉ muốn hù dọa cô ta thôi, nhưng lỡ tay nên…
- Câm miệng! Trói cô ấy lại rồi an phận canh chừng cô ấy đi.
Á Hân vội vàng làm theo, Linh Lan cũng không phản kháng mặc cho cô ta trói cả tay lẫn bịt mắt của mình.
Bảo Quốc lái xe rời đi, tầm nửa tiếng sau đoạn đường trở nên gồ ghề xốc nảy làm Linh Lan lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng mình.
Bất đắc dĩ cô bèn lên tiếng:
- Bảo Quốc, rốt cuộc anh muốn làm gì tôi? Nếu anh muốn dùng tôi để uy hiếp Đình Nam thì muộn rồi, chúng tôi đã chia tay.
Bảo Quốc vừa lái xe vừa cười đáp:
- Nhìn em kéo vali đứng trước nhà nó là tôi đoán ra được em bị nó đá rồi, nhưng em yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi em đâu.
Á Hân ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được mà nghiến răng, nếu không phải Bảo Quốc hứa sẽ buông tha cô ta sau khi bắt được Linh Lan thì cô ta đã sớm đâm một dao vào ngực của cô rồi.
Cô ta nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Linh Lan mà phẫn hận, chính người phụ nữ này đã khiến cô ta mất đi tất cả, cô ta phải tìm cơ hội giết chết cô rồi bỏ trốn cũng không muộn.
Xe chạy thêm một lúc lâu rồi dừng lại, Linh Lan bị kéo xuống xe, bịt mắt gỡ xuống, cô thấy mình đang ở bên trong một nhà kho rất lớn.
Bảo Quốc hất cằm về phía Á Hân, cô ta lập tức trói cô vào một góc, xong xuôi anh ta mới cầm điện thoại lên gọi.
- A lô, Đình Nam đấy à? Linh Lan đang ở chỗ của tao, có giỏi thì mày đến đây.
Dứt câu anh ta mở camera lên quay cảnh Linh Lan bị trói rồi gửi đi, cô hoảng hốt lên tiếng:
- Chẳng phải tôi đã nói tôi không còn can hệ gì với anh Nam nữa rồi sao? Anh ấy sẽ không đến đâu, các người đừng uổng công vô ích.
Á Hân bên cạnh cũng tiếp lời:
- Sao anh không kêu anh ta mang tiền tới?
Bảo Quốc nhếch môi cười nhạo.
- Tao không cần tiền, tao cần mạng của nó.
Á Hân thận trọng lui về sau, nếu Bảo Quốc chỉ muốn bắt Linh Lan đi theo mình để giải tỏa sinh lý bị ứ nghẹn bấy lâu nay thì cô ta còn có đường sống, nhưng nếu anh ta muốn giết Đình Nam thì dù thành công hay không cô ta vẫn bị thủ tiêu.
Nghĩ đến đây Á Hân đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã đi theo Bảo Quốc, nhưng hiện giờ cô ta không có tiền, nếu không đi theo anh ta thì làm sao mà sống?
Cô ta liếc nhìn túi tiền đặt trong góc, ánh mắt lóe lên sự độc ác.
Cô ta muốn sống thì phải giết người đàn ông trước mặt, sau đó giết cả con ả Linh Lan đáng chết này rồi ôm tiền bỏ trốn.
Suy nghĩ này len lỏi vào tâm trí của Á Hân rồi ngày một bành trướng ra.
- Chết đi thằng khốn!
Á Hân vung cây gậy sắt trong tay lên đập mạnh vào đầu Bảo Quốc, tuy nhiên anh ta giống như đã đoán trước được hành động của cô ta mà dễ dàng né tránh.
Bằng!
Một tiếng súng vang lên, Á Hân trợn trắng đôi mắt, hai tay ôm chặt bụng mình, máu tươi từ miệng chảy ra sau đó ngã ập xuống đất chết không nhắm mắt.
- Hừ, con khốn!
Bảo Quốc chửi thầm một tiếng rồi bước tới bên cạnh Linh Lan, ép cô nhìn vào cái xác của Á Hân rồi nói:
- Ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ không làm hại em đâu, dù sao cơ thể này của em vẫn còn tác dụng với tôi.
Linh Lan cảm thấy toàn thân lạnh buốt, rõ ràng lúc trước anh ta yêu Á Hân đến mức chết đi sống lại vậy mà bây giờ nhẫn tâm bắn chết cô ta.
Giờ đây cô đã không còn hiểu nổi người chồng cũ này nữa rồi, anh ta cứ như biến thành một con thú khát máu vậy.
- Bảo Quốc, có phải có người đang đứng sau lưng điều khiển anh không?
Sắc mặt của Bảo Quốc hơi đông cứng lại, nhưng rất nhanh sau đó đã nhoẻn miệng cười nói:
- Em đang định giả thần giả quỷ để dọa tôi à? Linh Lan, em vẫn ngây thơ như lúc xưa vậy.
Linh Lan nhìn chằm chằm vào anh ta, nghiêm nghị mở miệng:
- Mặc kệ anh có tin hay không thì một khi Đình Nam đến đây, tác dụng của anh cũng hết, đám người kia sẽ giết anh.
- Câm miệng! Tôi mà sợ người đàn bà kia à?
Bảo Quốc bóp chặt cằm của Linh Lan không cho cô nói những điều khiến mình khó chịu.
Một tháng trước anh ta bị bắt vào đồn công an vì nhiều tội danh như lái xe quá tốc độ khi có cồn trong người, gây sự đánh nhau với người qua đường…
Khi đó nhà họ Trần không ai muốn cứu anh ta ra, anh ta lại không thể tự cứu mình nên chỉ có thể chấp nhận bị tam giam.
Ai ngờ hôm đó một người phụ nữ trang điểm diêm dúa bảo lãnh anh ta ra, cung cấp đầy đủ tiện nghi trong sinh hoạt thậm chí còn cho anh ta một khoản tiền mặt rất lớn, có số tiền này anh ta dư sức gây dựng lại sự nghiệp.
Tuy nhiên bà ta lại có yêu cầu đó chính là anh ta phải dụ được Đình Nam ra khỏi trung tâm thành phố S để đến nơi hoang vu không một bóng người này.
Mặc dù không biết ý đồ của người phụ nữ kia, nhưng anh ta nghĩ bà ta có lẽ cũng là kẻ thù của Đình Nam nên lập tức nhận tiền làm việc, chiến lợi phẩm đương nhiên chính là tiền và Linh Lan rồi.
Hiện tại nghe Linh Lan nói xong anh ta mới phát hiện mình đang đùa với lửa, lỡ như người phụ nữ kia thật sự thủ tiêu anh ta thì sao?
Nghĩ vậy Bảo Quốc ôm lấy ba lô chứa đầy tiền của mình rồi kéo Linh Lan ra khỏi nhà kho bỏ hoang, anh ta phải rời khỏi đây trước khi bị người đàn bà kia tóm được.
Tuy nhiên khi Bảo Quốc vừa kéo Linh Lan đi tới chỗ đậu chiếc xe thì một giọng nói già nua bỗng vang lên bên tai:
- Nhân loại đúng là vua thất hứa, đã làm trái giao kèo thì phải bị trừng phạt.
Bảo Quốc hoảng hốt nhìn xung quanh, không có ai nhưng giọng nói vẫn phát ra, anh ta bắt đầu sợ hãi ôm lấy đầu mình, còn Linh Lan thì ung dung đứng một bên nhìn đối phương nổi điên.
- Mày là thứ gì? Mau ra đây! Đừng tưởng tao sợ mày! Có giỏi thì xuất hiện đấu với tao!
Bằng bằng bằng!
Bảo Quốc chĩa súng lên trời bắn liền mấy phát.
Mọi thứ xung quanh im bặt, anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng rất nhanh sau đó đôi mắt của anh ta đã mở hết cỡ chứng kiến cảnh tượng kinh dị trước mặt.
Một cái đầu người bay tới cắn chặt cổ của anh ta không buông, mặc cho anh ta gào thét trong đau đớn, hàm răng sắc nhọn của cái đầu vẫn ghim chặt vào da thịt của anh ta rồi xé mạnh ra.
Máu tươi bắn tứ phía, Bảo Quốc ngã xuống, cần cổ bị lõm một lỗ to tướng nhìn thấy cả xương và dây thanh quản.