• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Kỵ vọt vào Vương gia đại viện, không bao lâu sau mang một thân đầy máu chạy ra.

- Trần huynh, may mắn không làm nhục sứ mệnh.

- Chúng ta đi đến nhà của ngươi thôi! - Trần Trầm cười nói.

- Ặc… Thế nhưng Vương gia này cũng không thiếu tài vật, nếu như… - Trương Kỵ có hơi ngượng ngùng nói.

- Có vài thứ tài vật mà thôi, cứ để đó đi, nếu đến nhà ngươi chậm, xảy ra biến cố thì cũng không tốt. - Trần Trầm cười hòa nhã, một bộ lão đại rất chăm lo cho đàn em.

Nghe hắn nói vậy, Trương Kỵ cảm động một trận, sau đó quay sang nhìn Triệu quản gia.

- Trần huynh, Triệu quản gia này làm không ít chuyện xấu, đã từng là quân sư quạt mo cho mã tặc, hay là chúng ta tiện tay giải quyết hắn luôn đi?

Thế nhưng Trần Trầm lại lắc đầu, rồi cưỡi ngựa đi đến bên cạnh Triệu quản gia, nhẹ giọng hỏi:

- Lão Triệu à, ta hỏi ngươi một chút, ai là nội ứng của các ngươi trong Trương gia?

Nghe đến đây, cả người Triệu quản gia co quắp lại, nhũn ra.

Hắn xem như đã biết, vị Tiên Nhân này muốn nhúng tay vào chuyện giữa Trương gia cùng Triệu gia.

Triệu gia xong đời rồi!

So với Trương Kỵ một thân nhiễm đầy máu tươi, Tiên Nhân mang nụ cười như gió xuân gọi hắn một tiếng lão Triệu trước mặt đáng sợ hơn nhiều lắm.

- Nội ứng? Sao có thể? Chẳng lẽ Trương gia ta có phản đồ! - Trương Kỵ không dám tin hô lên một tiếng.

Triệu quản gia liếc nhìn hắn một cái, run rẩy nói:

- Đúng… Là Ngô Uy, biểu đệ của Trương Kỵ.

- À? Các ngươi cho hắn bao nhiêu chỗ tốt. - Trần Trầm tiếp tục hỏi.

- Sau khi diệt Trương gia… Giao tiểu thư Trương gia cho hắn, đồng thời phân cho hắn một nửa gia sản. - Triệu quản gia không dám giấu diếm, dù sao xuất thân là mã tặc, hắn cũng không phải là trung liệt chi sĩ gì gì đó.

- Không thể nào… Sao có thể như vậy… Nhất định là ngươi gạt ta, biểu đệ từ nhỏ cơ khổ không nơi nương tựa, là phụ thân ta cưu mang hắn, sao hắn có thể làm ra việc như vậy?

Trương Kỵ có cảm giác như bị sét đánh, cả người run lên, gần như sắp hỏng mất rồi.

Nhìn hắn như vậy, Trần Trầm khẽ thở dài.

Hài tử này vẫn còn quá trẻ, chưa từng trải qua cạm bẫy cuộc đời, đúng là thiên chân vô tà mà.

- Có đúng vậy không cứ đến nhà ngươi thăm dò một phen chẳng phải sẽ biết sao? - Trần Trầm nói thẳng.

- Thăm dò như thế nào?

- Chúng ta vừa đi vừa nói, thuận tiện mang theo Triệu quản gia này luôn.

...

Không bao lâu sau, hai người đã đi đến Trương gia.

Lúc này, đại môn Trương gia thủ vệ sâm nghiêm, không ít gia đinh bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.

- Thiểu gia trở về rồi!

Tuy cả người Trương Kỵ toàn là máu, nhưng đám gia đinh vẫn nhận ra hắn, hơn nữa còn nhanh chóng mở cửa.

Vừa xuống ngựa, Trương Kỵ liền chỉ vào Triệu quản gia, nói:

- Trước đem ta này nhốt lại cho ta, trông coi cho kỹ vào.

- Vâng!

Chúng gia đinh không nói hai lời, lập tức lôi Triệu quản gia đi.

Phân phó xong, Trương Kỵ mới đi đến cạnh Trần Trầm, làm tư thế mời.

- Trần huynh, mời đi trước.

Trần Trầm mỉm cười, vươn tay lau máu trên mặt hắn, cho đến khi nhìn không ra biểu lộ mới thôi.

- Hành động của ngươi qua kém, vẫn nên che giấu vẻ mặt thì tốt hơn. Cứ như vầy đi vào, dựa theo lời ta mà làm, đến lúc đó, biểu đệ ngươi có phải phản đồ hay không, ngươi tự có phán đoán.

- Vâng! - Trương Kỵ trầm giọng đáp.

Lúc này, hắn vẫn không tin biểu đệ nhà mình lại là phản đồ Trương gia.

Hai người một trước một sau tiến vào Trương gia đại trạch, Trần Trầm còn chưa kịp nhìn rõ tràng cảnh bên trong thì đã có một thân ảnh vọt ra, không nói hai lời ôm lấy Trương Kỵ.

- Biểu ca! Ngươi không sao chứ? Sao toàn thân đều là máu thế này?

Trần Trầm quan sát người này, cũng là thiếu niên trạc tuổi hắn. Trên mặt hắn ta lộ rõ vẻ lo lắng, nhìn có hơi… Làm quá.

Rất rõ ràng, đây chính là biểu đệ của Trương Kỵ - Ngô Uy.

- Hệ thống, khu vực quanh đây có người nào có ác ý với Trương gia không?

- Trước mặt ngươi 2 mét.

Nge được đáp án của hệ thống, Trần Trầm không cần nghĩ nữa, thẳng thắn đưa ra kết luận Triệu quản gia nói không sai.

Chuyện thăm dò sau đó… Hắn cũng nắm chắc hơn rồi.

...

Một lát sau, bên trong lần lượt chạy ra mấy người, dẫn đầu là một trung niên đại hán lưng hùm vai gấu, vẻ mặt tục tằng, dung mạo có vài phần tương tự Trương Kỵ.

Hiển nhiên, đây là phụ thân Trương Kỵ - Trương Đức.

Trương Đức xuất thân từ quân ngũ, chính thức dựa vào quân công mới có được gia nghiệp lớn như vậy.

Bất quá làm người lại có hơi cương trực.

Bằng không thì nhi tử sinh ra cũng không ngốc như vậy, bản thân hắn cũng sẽ không bởi vì nhi tử bị tập kích mà liều lĩnh khai chiến với đại thế lực như Triệu gia, khiến cho cả nhà lâm vào nguy cơ.

Trần Trầm không hề lên tiếng, chỉ đứng yên lặng quan sát một nhà Trương gia.

Mẫu thân Trương Kỵ chính là mẫu hình phu nhân tiêu chuẩn, không có gì đặc biệt.

Trái lại, muội muội Trương Kỵ chắc bị đột biến gen, lớn lên quả thực xinh đẹp, mới mười sáu tuổi mà tựa như hoa sen trong nước, sắc đẹp có thể mài ra ăn được đấy.

Nhất là hiện tại nhìn nàng mang vẻ mặt lo lắng cho ca ca, càng khiến người ta thương tiếc không thôi.

Khó trách Ngô Uy lại đánh chủ ý vào nàng ta, ngay cả hắn nhìn thôi mà cũng động tâm rồi đây này.

Trần Trầm thầm nghĩ, bất giác nở nụ cười.

- Vị tiểu huynh đệ này là…? - Trương Đức chú ý đến Trần Trầm trước tiên, hắn nhìn Trương Kỵ dò hỏi.

Nghe vậy, Trương Kỵ lập tức giãy khỏi hai tay Ngô Uy, đi đến bên cạnh Trần Trầm, long trọng giới thiệu.

- Vị này chính là Trần Trầm, huynh đệ ta vừa nhận! Có ân cứu mạng ra! Võ công của hắn cũng không thua ta, hôm nay đến đây là nguyện ý giúp Trương gia!

Lời này của hắn nửa thật nửa giả, đều là lí do thoái thác mà Trần Trầm đã dạy hắn.

Trương Đức nghe vậy cũng không vì Trần Trầm một thân áo gai mà xem thường, hắn trịnh trọng ôm quyền nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi đã cứu nhi tử ta, chính là ân nhân Trương gia! Về sau nếu có gì cứ phân phó, Trương gia ta nguyện xông pha khói lửa, quyết không chối từ!

Trần Trầm chau mày, quả nhiên là phụ tử, cách nói chuyện không khác gì Trương Kỵ.

- Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện ta nên làm, Trương lão gia khách khí.

- Không phải khách khí, ta rất nghiêm túc, đây không phải chỗ nói chuyện, tiểu huynh đệ, mời vào trong.

Trương Đức chỉ chỉ hướng phòng tiếp khách, nghiêm túc nói.

Trần Trầm khẽ gật đầu, trực tiếp đi theo hướng hắn chỉ.

Lúc đi ngang qua Ngô Uy, hắn cảm nhận rất rõ một cỗ địch ý.

Đi vào phòng tiếp khách, Trần Trầm ngồi xuống ghế dành cho khách, tiểu nha hoàn bên cạnh lập tức dâng lên chén trà.

Trần Trầm khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm.

Động tác tiêu sai, cử chỉ đúng mực.

Thấy vậy, trong mắt mọi người đều lộ ra dị sắc.

Trần Trầm ngẩng đầu, có hơi khó hiểu, sao vậy trời?

Nhưng mà, ngay sau đó hắn liền hiểu ra.

Trương Đức cầm lấy chén trà, uống một hơi cạn sạch, muốn phong độ không có phong độ, muốn khí độ cũng chẳng có khí độ.

Trái lại, mấy nữ quyến thì có hơi e ngại, muốn học bộ dạng uống trà của Trần Trầm, bất quá học chẳng ra sao, nhìn kiểu gì cũng không được tự nhiên.

- Trương gia xuất thân từ quân ngủ, không có bao nhiêu văn hóa… Đoán chừng cũng không hiểu cái gì là trà đạo.

Trần Trầm thầm nghĩ, so với thanh niên đã được xã hội hiện đại hun đúc như hắn, đại gia tộc như Trương gia… Ngược lại có hơi thô bỉ.

Vừa rồi chỉ là hắn tùy tiện làm thôi, chứ mà học theo bộ dạng tiên phong đạo cốt của đám trà đạo đại sư ở kiếp trước thì e là dám người này bị dọa không nhẹ!?

- Tiểu huynh đệ khí độ bất phàm, xin hỏi là đến từ… - Trương phu nhân dò hỏi.

Nhưng nàng còn chưa nói hết lời, Trương Kỵ bên cạnh đã không kiềm chế được.

Giờ phút này, hắn bức thiết muốn xác nhận xem biểu đệ có phải là phản đồ Trương gia hay không? Vì vậy hắn liền hô:

- Cha! Mẹ! Trần huynh làm người trượng nghĩa, ta cùng hắn vô cùng hợp ý, hay là gả tiểu Nhã nhà ta cho hắn đi!

PHỐC!

Hắn vừa dứt lời, mấy người đang cố ra vẻ uống trà trong phòng đều nhịn không được phun hết cả ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK