Trong lúc Trương Kỵ còn đang tán thưởng, suy nghĩ của Trần Trầm đã sớm bay cao, bay xa.
Nếu như dùng hệ thống truy tung trong dược phòng có thể trở thành thần y, vậy mấy chỗ khác thì sao?
Nói ví dụ như trù phòng, nguyên liệu nào phối hợp nguyên liệu nào mới có thể đạt được giá trị dinh dưỡng lớn nhất.
Lại nói ví như cửa hiệu may, bộ y phục nào phối với bộ y phục nào mới có thể lộ ra khí chất cực hạn.
Rồi còn kỹ viện, cô nương nào hợp với khách nhân nào, dài ngắn, sâu cạn gì gì đó…
- Phi, ta đang suy nghĩ loạn thất bát tao gì vậy chứ?
Trần Trầm rùng mình, không dám nghĩ lung tung nữa.
Bất quá, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, chờ đến một vài nơi đặc thù, hắn sẽ thử xem hệ thống có thể sử dụng như vậy hay không.
…
“Khối đá ẩn chứa phỉ thúy + 1”
“Trái cây chứa kịch độc +1”
“Bùn đất chứa linh khí +1”
“Rễ cây ẩn chứa đại địa chi tinh +1”
…
Sau nửa ngày, đoàn người Trần Trầm đã đi được trăm dặm, cuối cùng, dừng lại trước một dịch trạm. Mà lúc này, hai chiếc xe trống đã chất quá nửa.
Trong đó đều là mấy thứ lung ta tung tung của Trần Trầm.
Mấy người chăn ngựa đều nhìn hắn bằng ánh mắt khác lạ, cứ như là đang nhìn bệnh nhân tâm thần vậy.
Dược thảo, trái cây,… có thể cất vài xe ngựa, thế nhưng ngay cả một cục đất cũng bỏ vào xe ngựa là tật xấu gì chứ?
Còn hòn đá kia nữa, chừng hơn mười cân, ngại ngựa không đủ mệt à?
Tuy bọn họ cảm thấy vô cùng nghi hoặc, nhưng không lên tiếng hỏi, dù sao thì Trần Trầm cũng là Tiên Nhân, chuyện hắn làm bọn họ không hiểu nguyên do cũng thường thôi.
Trương Kỵ thì không cảm thấy sao cả, chỉ có điều mỗi lần nhìn thấy Trần Trầm lấy được một thứ, hắn đều suy tư thật lâu, cuối cùng lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, cũng không biết là đã suy nghĩ đến cái gì rồi.
Tiến vào dịch trạm đã là tám, chín giờ tối.
- Bên trong dịch trạm này có người lòng mang ác ý hay không?
Trần Trầm đứng trong đại sảnh dịch trạm hỏi.
Phòng bị đến phòng bị đi thật sự rất mệt mỏi, cứ hỏi hệ thống luôn cho xong việc.
- Không có! - Hệ thống đáp.
Nghe vậy, Trần Trầm nhìn sang Trương Kỵ:
- Đêm nay có thể an tâm ngủ ngon nha.
- Hả, không cần người gác đêm à? - Trương Kỵ thắc mắc hỏi.
- Không cần, có ta ở đây, không có việc gì đâu.
- Được rồi… - Trương Kỵ bất đắc dĩ đáp ứng.
Nói thật, trong lòng hắn vẫn là mười phần cảnh giác đấy.
Ngày 1 tháng 8 là thời gian Thiên Vân tông công khai tuyển chọn đồ đệ, toàn bộ thanh thiếu niên hướng tới tiên đạo đều tụ về Ký Châu, lại nói, có thể bỏ ra lộ phí cho hành trình dài như vậy bảy, tám phần đều là con ông cháu cha cả.
Vì vậy, mấy người này đương nhiên trở thành miếng mồi béo bở của đám thổ phỉ.
Thậm chí, có vài người đứng đắn cũng sẽ chọn mấy ngày này làm cướp một phen, mà để phòng ngừa bị trả thù, đương nhiên là… Giết người diệt khẩu.
Đám đệ tử trong các thành lớn thường sẽ kết bạn cùng đi, hộ vệ theo bên người cũng có hơn trăm tên.
Nhưng với loại đệ tử xuất thân từ huyện nhỏ như Trương Kỵ… Mấy cái huyện cộng lại cũng không được bao nhiêu người cầu tiên đạo, vậy nên, hành trình này là cực kỳ nguy hiểm.
Nếu như không phải trước đó nhận được tín vật của Thiên Vân tông, chắc chắn đến Ký Châu là có thể nhập tông, thì Trương Kỵ hắn quyết sẽ không mạo hiểm như vậy.
…
Sau khi ổn định tâm tình, Trương Kỵ lại nhìn sang Trần Trầm, trong lòng cảm thấy mười phần an toàn.
- May mà có Trần huynh, trước đó Trần huynh đã cứu ta hai lần, về sau không biết còn cứu ta mấy lần nữa đây, aiz, cả đời này Trương Kỵ thua thiệt Trần huynh quá nhiều.
Lắc đầu, Trương Kỵ âu sầu quay về phòng, sáng sớm ngày mai phải lên đường sớm, cho nên hắn phải đi nghỉ ngơi sớm chút.
…
So với việc Trương Kỵ khẩn trương, giờ phút này Trần Trầm lại vô cùng thoải mái. Sau khi quay về phòng do dịch trạm an bài cho mình, hẳn cẩn thận từng chút một nâng một cây hoa bìm biếc màu hồng phấn ra.
Tiểu bìm biếc này là do hắn đào được ven đường, nhìn bề ngoài không khác gì hoa bìm biếc bình thường, thâm chí gốc hoa này còn có dấu vết bị va chạm, cành có chút tổn hại.
Nhưng một cây hoa bìm biếc thoạt nhìn vô cùng bình thường như vậy lại được hệ thống đóng mộc là “Một cây hoa bìm biếc sinh ra linh trí”.
- Hoa bìm biếc cũng có linh trí, thế giới này thật là kỳ diệu.
Trần Trầm cảm thán một phen, sau đó lấy từ trong tay nải ra thứ đã chuẩn bị trước đó: Một khối đá có ẩn chứa phỉ thủy.
Kế tiếp, hắn tiếp tục lấy ra một con dao găm, không ngừng khoét vào khối đá kia, không bao lâu, mặt ngoài khối đá đã bị đào thành một cái hố to. Trong hố tỏa ra một vòng ánh sáng lam sắc.
Loại đá này nếu đặt ở kiếp trước có thể bán hơn một ngàn vạn đấy, cả đời Trần Trầm nói không chừng cũng không lấy được một khối.
Nhưng hôm nay trong mắt hắn, thứ này… Cũng chỉ như vậy thôi.
Từ sau khi có tu vi, hắn càng hiểu rõ thứ gì mới là thực dụng, đối với châu báo lòe loẹt không có bao nhiêu hứng thú.
Sau khi đào được một cái hố to, Trần Trầm lại lấy ra một nắm đất từ trong tay nải.
Đây chính là “Bùn đất chứa linh khí”.
Bỏ đất vào cái hố, sau đó, Trần Trầm đặt gốc tiểu bìm biếc vào, rồi tưới lên một chút “Nước chứa đựng linh khí”.
Một loạt thao tác xong xuôi, gốc bìm biếc kia cơ hồ có thể dùng mắt thường thấy được tốc độ khôi phục.
- Thú vị!
So với châu báu, Trần Trầm càng có hứng thú với mấy thứ kỳ lạ như gốc tiểu bìm biếc này hơn.
- Tiểu bìm biếc, nghe hiểu ta nói gì không? - Trần Trầm nói với tiểu bìm biếc.
Tiểu bìm biếc không hề có phản ứng.
Trần Trầm cảm giác mình chẳng khác nào thằng ngốc, nửa đêm không ngủ lại chạy đi nói chuyện với một cây hoa bìm biếc, cái này nếu mà ở kiếp trước, bị ai đó thấy được, đảm bảo có vé ghé chơi bệnh viện tâm thần ngay và luôn.
Nhưng đúng lúc này, tiểu bìm biếc lại lay động cành lá vài cái.
Thấy vậy, mắt Trần Trầm sáng lên, phải biết trước khi làm mấy chuyện mà không ai hiểu được này, hắn đã sớm đóng chặt cửa phòng lẫn cửa sổ.
Có nghĩa là không có chuyện gió thổi vào làm lay động cánh hoa.
Vậy thì bông hoa này sao lại động?
Không cần nói cũng biết, là tự nó động đấy.
- Ai ôi!!! Cmn, thú vị thật, rất ngoan nha, động thêm cái nữa cho gia xem xem. - Trần Trầm nhẹ tay vuốt ve tiểu bìm biếc.
Một lát sau, tiểu bìm biếc lại bất ngờ nhúc nhích , không đợi Trần Trầm tiếp tục kinh ngạc, cành lá của nó đã uốn cong lại, đóa hoa chuyển hướng, từ đối mặt với Trần Trầm thành đưa lưng về phía hắn, cứ như là đang thẹn thùng vậy.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm hoảng sợ thiếu chút nữa câm luôn.
- Heo thành tinh cũng thôi đi, tiểu bìm biếc cũng thành tinh được à?
Trần Trầm chậc lưỡi không thôi.
Lại quan sát thêm chút nữa, hắn nhịn không được nói:
- Tiểu bìm biếc, ngay sau gọi ngươi là tiểu bìm biếc nhé, chờ ta đến Thiên Vân tông, cùng ta tu tiên.
Cũng không biết tiểu bìm biếc có hiểu lời hắn không, một lát sau, nó lại xoay mặt hướng về phía Trần Trầm.
Trần Trầm mỉm cười thỏa mãn, sau đó tiếp tục đẽo gọt khối đá, không bao lâu sau, hắn đã đẽo một khối phỉ thúy thành hình một cái chậu hoa.
Làm xong hết thảy, Trần Trầm dọn dẹp xung quanh, sau đó mang tiểu hoa bìm biếc đặt ở đầu giường.
Nhưng thời điểm hắn chuẩn bị đi gặp chu công, phía ngoài dịch trạm đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.