• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi! Ngươi…

Ngô Uy chỉ vào Trần Trầm, trong lúc nhất thời hoảng sợ đến không nói nên lời.

Không phải tiểu tử này uống trà có Nhuyễn Cân tán sao? Hơn nữa còn uống rất nhiều, sao lại không bị ảnh hưởng gì?

Lại nói, dùng ngón tay kẹp lưỡi đao sắc bén là công phu gì?

Trong lúc nhất thời, đầu óc của hắn toàn là bột nhão.

Trần Trầm quay đầu nhìn sang tráng hán xấu xí, khẽ nhíu mày.

Tên này lớn lên cũng quá khó coi đi, lỗ mũi hếch lên trời coi như xong, đã vậy lông mũi còn dài ngoằng thế kia, đó là chưa kể đến cặp mắt gà chọi cùng cái đầu bù xù chẳng khác nào ổ chó.

- Huynh đệ, vừa nãy là ngươi trốn ở bức tường sau lưng ta đúng không? - Trần Trầm nhịn không được hỏi.

- Ngươi… Làm sao biết? - Tráng hán vẫn đang dùng sức rút đao, nghe Trần Trầm hỏi, vô thức đáp lại.

Trần Trầm lắc đầu, khẽ thở dài:

- Khí chất của ngươi không cách nào trói buộc, cho dù cách một bức tường ta cũng có thể cảm nhận được rất rõ ràng. Huynh đệ, không phải ta nói ngươi, vừa gặp ngươi lần đầu ta còn tưởng rằng lão Hắc nhà ta thành tinh đấy.

Phốc phốc!

Trương Tiểu Nhã vốn còn đang khóc nức nỡ thoáng cái đã nhịn không được bật cười.

- Tiểu tử! Ngươi muốn chết! - Lúc này, tráng hán cũng máu dồn lên não, giơ cước muốn đạp thẳng vào cái mặt câng câng của Trần Trầm.

Thấy vậy, Trần Trầm cũng không có động tác dư thừa, hai ngón tay ngoặt một cái, lực lượng cường đại lập tức bẻ gãy mũi đao, sau đó hai ngón tay nhanh như chớp duỗi ra.

Hàn quang chợt lóe!

Thân hình tráng hán xấu xí thoáng cái bất động, một lát sau, “phù phù” một tiếng ngã xuống trước mặt Trần Trầm.

- Cao thủ!

Cầm đầu tám gã tráng hán thấy vậy, đồng tử hơi co lại, kế đó, tựa như sài lang hổ báo vọt về phía Trương Đức.

Mặc kệ chuyện gì phát sinh, giờ phút này khống chế được Trương Đức mới là quan trọng nhất.

- Ha ha.

Trần Trầm cười lạnh một tiếng, nắp chén trà trong tay bay vọt ra, tựa như đạn pháo nện vào hầu kết gã tráng hán kia.

Máu tươi ào ào như thác lũ, tráng hán nháy mắt mất mạng.

Làm xong hết thảy, Trần Trầm mới uống một hơi cạn sạch số trà còn lại, sau đó lạnh giọng nói:

- Ai động, chết!

...

Phòng tiếp khách lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, sáu gã tráng hán còn lại nhìn Trần Trầm cứ như nhìn ma quỷ.

Không ai dám hoài nghi lời thiếu niên này, bởi lẽ hai cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất kia chính là bằng chứng tốt nhất.

Về phần Ngô Uy, sợ hãi trong mắt đã không cách nào che giấu.

Hắn từng nghĩ đến trường hợp Triệu lão gia sẽ nuốt lời, nhưng chưa từng nghĩ sẽ thất bại ở chỗ này.

Ngay khi hắn còn đang thấp thỏm lo âu, đại môn Trương gia đột nhiên vang lên âm thanh ồn ào náo động, ngay sau đó là ba bốn mươi tên xông vào.

Đám người này còn chưa xông vào phòng khách thì một đạo thanh âm hung hăng càn quấy đã vang vọng khắp Trương gia.

- Trương lão thất phu, hôm nay lão tử sẽ ân cần hỏi thăm nữ quyến cả nhà ngươi ngay trước mặt ngươi! Cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

Nghe được thanh âm này, sáu tráng háng trong phòng cứ như đã tìm được ánh sáng chân lý, đồng loạt nhìn ra ngoài.

Nhưng chân của bọn hắn lại không dám cục cựa dù chỉ là một chút.

Không bao lâu sau, một gã râu quai nón mặt theo đi vào phòng tiếp khách, lúc này đây, đám… tráng hán mới nhịn không được khóc um lên.

- Lão đại! Chỗ này có cao thủ, giết mất hai huynh đệ của chúng ta rồi!

Đại hán râu quai nón mặt thẹo hiển nhiên là Triệu gia gia chủ Triệu Bưu, vừa tiến vào phòng tiếp khách, nhìn thấy hai cỗ thi thể, sắc mặt hắn lập tức biến thành màu gan heo.

Đã nói là toàn bộ Trương gia bị không chế, sao người chết lại là thủ hạ của hắn chứ hả?

- Chuyện gì xảy ra? - Triệu Bưu tóm lấy Ngô Uy, hùng hùng hổ hổ nói.

- Là hắn… Là hắn làm! - Ngô Uy chỉ vào Trần Trầm, gào lên thảm thiết. Vừa rồi hắn thật sự bị dọa không nhẹ, giờ phút này, chỉ có làm như vậy hắn mới phát tiết hết hoảng sợ trong lòng.

Thấy chính chủ đã xuất hiện, Trần Trầm định lặp lại một lần nữa trò cũ như ở Vương gia, nhưng liếc nhìn phòng tiếp khách toàn bằng gỗ quý của Trương gia, hắn khẽ nhíu mày.

Khống Hỏa thuật vừa ra có khi nào đốt trụi luôn nhà người ta không trời?

Một nhà Trương gia hiện tại chẳng khác nào bị liệt, nếu như cháy lên, nóc nhà rơi vỡ đập chết một hai người… Hắn không đảm đưởng nổi đâu nha!

Nhất là Trương Tiểu Nhã kia, da thịt mịn mịn mềm mềm, dính chút lửa vào dám hủy dung luôn quá.

- Ngươi là người phương nào? Báo họ tên ra đây, vì sao lại nhúng tay vào chuyện của Trương gia!

Ngay thời điểm hắn còn đang xoắn xuýt, Triệu Bưu đã rút đao ra chĩa vào hắn.

Trần Trầm khẽ thở dài, đứng lên.

Vốn dĩ hắn muốn ngồi một chỗ “chỉ tay năm ngón” giải quyết xong mọi chuyện, thể nghiệm một chút khoái cảm “Đàm tiếu gian. Cường lỗ hôi phi yên diệt” (1), nhưng hôm nay xem ra không được rồi.

(1) Câu thơ trong tác phẩm Niệm Nô Kiều - Xích Bích hoài cổ của Tô Thức.

Ý nghĩa: Mỉm cười một cái, quân giặc tan thành tro bụi.

Hắn vừa đứng dậy, sáu gã tráng hán lúc trước đều vô thức lui về sau một bước.

Nhìn một màn này, trong lòng Triệu Bưu phủ một tầng mây mù.

Thiếu niên trước mặt thoạt nhìn rất bình thường, rốt cuộc là hắn đã giết người như thế nào lại có thể dọa thủ hạ của mình thành như vậy?

- Ta là ai à? Ha ha…

Trần Trầm bộ dạng phiền não, chậm rãi tiến đến gần Triệu Bưu.

Thấy vậy, Triệu Bưu nhịn không được vô thức lui lại mấy bước, trán thấm một tầng mồ hôi lạnh. Lòng thầm nghĩ thiếu niên trước mặt đang chuẩn bị báo ra một cái thân phận kinh thiên động địa, đủ để hắn sợ run lên.

- Ta là ai à? Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết!

Trần Trầm vừa nói vừa bước đến bên cạnh Trương Kỵ, đỡ hắn ta dậy.

- Ta là đại ca của Trương Kỵ.

- Ngươi khi dể người khác… Có thể! Nhưng muốn đụng đến huynh đệ ta cùng toàn gia của hắn, cái này không được!

Trần Trầm nghĩa chính ngôn từ nói, một bộ làm việc nghĩa không chùn bước, ngữ khí rất hùng hồn.

Trương Kỵ sau khi nghe được kích động không thôi, hận không thể lập tức quỳ xuống bái Trần Trầm.

- Có huynh như vậy, ta còn đòi hỏi gì! Ngày sau dẫu có dùng cái chết để thành toàn cho tình nghĩa huynh đệ, ta cũng quyết không hối tiếc!

Trương Kỵ âm thầm phát thệ, trong mắt lệ quang lập lòe.

Mà Triệu Bưu, nghe hắn nói như thế lại cứ như ăn phải cẩu thỉ, đậu xanh rau má, nhẫn cả buổi cuối cùng lại nói nhảm! Ngươi tới đây là để trêu chọc ta đó hả? Chẳng lẽ lão tử không biết ngươi có quan hệ với Trương gia à?

Bất quá, tuy trong nội tâm phẫn nộ, nhưng khóe mắt hắn vẫn vô thức liếc nhìn hai cổ thi thể đang nằm trên mặt đất.

Chuẩn xác mà nói là chú ý đến cổ thi thể yết hầu bị nắp chén trà cắm vào.

- Thực lực người này không thể khinh thường, phải hợp sức tấn công.

Trong lòng đã có chủ ý, Triệu Bưu lập tức lui về sau một bước, hét lớn:

- Mọi người cùng xông lên, tiêu diệt tiểu tử này!

Hắn vừa dứt lời, liền có hai tiểu đệ đến cùng hắn không biết rõ tình huống vọt về phía Trần Trầm.

Bọn họ lao nhanh đến, tốc độ trở về càng nhanh hơn.

Hai tiếng “bang bang”, cứ như bị xe ngựa đụng phải, trực tiếp bay xẹt qua bên người Triệu Bưu, văng ra ngoài phòng tiếp khách.

- Thật là lợi hại!

Dù Triệu Bưu có kiến thức rộng rãi, trong mắt cũng xuất hiện một tia sợ hãi.

Tên gia hỏa trước mặt là thứ gì vậy trời? Chẳng lẽ trời sinh thần lực, hay là người tu tiên?

- Sao không lên nữa? - Trần Trầm đứng chắp tay trong đại sảnh, có vài phần ý vị một người làm quan cả họ được nhờ, liếc nhìn một nhà Trương gia, suy nghĩ đến thất thần.

Triệu Bưu là một ngoan nhân, tuy bị dọa sợ, nhưng vẫn không chịu từ bỏ.

Huống chi, phía ngoài phòng tiếp khách còn có mười mấy thủ hạ của hắn.

Đáng tiếc, cái phòng tiếp khách này quá nhỏ, hoàn hoàn không phát huy được ưu thế nhân số của bọn họ… Phải lừa tiểu tử này ra sân, chơi lấy thịt đè người mới được.

Ý nghĩ vừa lóe, hắn đảo mắt, nghiêm nghị quát:

- Tiểu tử, nơi này quá nhỏ, không dễ thi triển, có dám ra ngoài một đối một cùng ta hay không?

Nghe vậy, Trần Trầm cầu còn không được nữa là, nhưng trên mặt vẫn vờ vịt như khó xử lắm.

Thấy Trần Trầm do dự, Triệu Bưu thầm nghĩ có hi vọng, bắt đầu dùng phép khích tướng:

- Tiểu tử, sao hả? Ngươi không dám? Nếu không dám thì hiện tại quỳ xuống cầu xin còn kịp, ta có thể tha cho ngươi một mạng!

Nghe đến đây, sắc mặt Trần Trầm trướng đến đỏ bừng, tựa như một thiếu niên huyết khí phương cương bị kích thích không nhẹ.

- Có gì mà không dám! Bất quá, tất cả các ngươi đều phải đi ra ngoài, còn nữa, lúc ta và ngươi quyết đấu, thủ hạ của ngươi tuyệt đối không được nhúng tay vào!

Thấy vậy, Triệu Bưu thầm mừng rỡ, không khỏi mắng một tiếng ngu ngốc, vội vàng nói:

- Triệu Bưu ta tốt xấu gì cũng là một phương hào kiệt, sao có thể nói không giữ lời. Đã nói một đối một thì chính là một đối một, nếu có kẻ khác nhúng tay vào, ta sẽ chết không toàn thây!

Dứt lời, dường như sợ Trần Trầm đổi ý, Triệu Bưu vội vã hạ lệnh cho chúng thủ hạ trong phòng tiếp khách lui ra ngoài, ngay sau đó, hắn cũng lui ra.

Chỉ có điều vừa xoay người, trên mặt hắn đã lộ ra nụ cười khoái trá vì gian kế thực hiện được.

Nếu lời thề có ưng nghiệm, không biết hắn đã sớm chết bao nhiêu lần rồi. Tiểu tử này dù cho có lợi hại thế nào đi nữa thì cũng vẫn còn quá trẻ.

Hôm nay hắn muốn dạy cho hắn ta một bài học, để hắn ta biết cái gì gọi là nhân tâm khó dò.

Nhưng hắn không ngờ rằng lúc mình đang cười, Trần Trầm cũng cười, thậm chí còn cười vui vẻ hơn so với hắn.

- Tiểu huynh đệ, Triệu Bưu kia đã quen nói không giữ lời! Ngươi nhất định không được mắc mưu của hắn! - Trương Đức lo lắng khuyên.

Nghe hắn nói, Trần Trầm khoát tay, đi thẳng ra ngoài, đến lúc sắp ra khỏi cửa, hắn đột nhiên nói:

- Không sao, hôm nay ta muốn cho hắn biết, ăn có thể ăn bậy, thề không thể thề bậy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK