Trần Trầm cau mày, một lát sau, tiếng ồn ào huyên náo từ đại sảnh dịch trạm truyền vào phòng.
- Đại khái có hơn 30 người, đoán chừng là rich kid nhà nào đó xuất hành.
Ngũ giác của Trần Trầm rất nhạy cảm, chỉ cần nghe là có thể dựa vào hình thể để suy đoán ra nhân số tiến vào dịch trạm.
Hắn cũng lười quản đám người này, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.
Nói thật, có tu vi trên người, dù hắn có ba ngày ba đêm không ngủ cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
...
Bất tri bất giác đã đến nửa đêm.
Một âm thanh kỳ quái vang lên bên tai Trần Trầm.
Đó là tiếng đụng giường có tiết tấu.
BA~! BA~! BA~!
Kết cấu dịch trạm toàn bộ đều bằng gỗ, hiệu quả cách âm rất kém, hơn nữa ngũ giác Trần Trầm lại nhạy cảm, vì vậy âm thanh kia không một chút cản trở truyền vào tai hắn một cách vô cùng rõ ràng.
Là người của hai thế giới, Trần Trầm tự nhiên biết rõ âm thanh kia là gì, hắn cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Trong thế giới Tiên Hiệp, phương thức giải trí ít ỏi, không có việc gì thì đi tạo em bé, chuyện thường thôi.
- Đi cả ngày đường vẫn không quên tính phúc, ta phục rồi.
Bất mãn lầm bầm một tiếng, Trần Trầm che tai lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
...
Một giờ sau.
BA~! BA~! BA~...
Lúc này, tinh thần Trần Trầm đã trên bờ vực sụp đổ. Cái âm thành kỳ quái này bắt đầu từ một giờ trước, và kéo dài liên tục cho đến hiện tại, hắn đếm đại khái chắc cũng 2000 lần rồi nha.
- Chẳng lẽ là Tiên Nhân? Bằng không thì sao lại mạnh như vậy!
Trần Trầm âm thầm tán thưởng, với cái tần suất này, nếu đặt ở kiếp trước đảm bảo là mỗ bạch mã trong hội sở nha, có khi trị giá mấy ngàn vạn đấy?
Rốt cuộc là dạng tuyệt thế mãnh nam gì mà có thể cường đại như thế?!
- A...!
Đúng lúc này, âm thanh cổ quái kia cuối cùng cũng dừng lại, mà đổi thành một tiếng gầm nhẹ.
Nghe được tiếng gầm này, Trần Trầm khẽ thở ra.
Cuối cùng cũng xong việc!
Nhưng cẩn thận nghe lại, dường như có gì đó sai sai nha. Bởi vì trong tiếng gầm vừa nãy không mang theo cảm xúc hưng phấn, mà là thống khổ.
- Có chuyện gì rồi? Mạnh như vậy còn không chịu được à? Chẳng lẽ gặp phải thái dương bổ âm ma đầu?
Nội tâm Trần Trầm nghi hoặc, đồng thời, cũng xuất phát từ phòng bị, hắn cẩn thận từng chút một xuống giường, lặng yên không một tiếng động mở cửa phòng, tiến đến gian phòng bên cạnh.
Lúc này, trong phòng lờ nhờ tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ ngọn đèn.
Bất quá, thị lực Trần Trầm vô cùng tốt, xuyên qua khe cửa nhỏ hẹp, hắn lập tức thấy được tình hình bên trong.
Đó là một nữ nhân có thân hình vô cùng xinh đẹp đang mặc y phục.
Dáng người kia, chậc chậc, chỉ có thể dùng 8 chữ để hình dung: Trước sau lồi lõm, phát dục hừng hực.
Chỉ liếc nhìn một cái thôi đã khiến Trần Trầm xịt máu mũi.
- Móa nó, yêu nữ!
Hắn thầm mắng một câu, nhịn không được lại bắt đầu rình coi tiếp.
Nhưng đúng lúc này, nữ nhân kia có hơi xoay người, lộ ra cái đuôi lông xù phía sau mông.
Nhìn thấy cái đuôi, Trần Trầm cảm thấy toàn thân bị giội một gáo nước lạnh, trong lòng cảm thấy thật lạnh thật lạnh.
- Cmn, vậy là lại là yêu tinh!
- Hệ thống, phạm vi 200 mét có yêu quái không?
- Có, trước mặt 8 mét có một hồ ly tinh, bên trái, phía trước 10 mét có một tiểu hoa bìm biếc sắp thành tinh.
Sau khi có được xác nhận từ hệ thống, trán Trần Trầm không khỏi đổ mồ hôi lạnh, hắn vội vàng nhón chân quay trở về phòng mình, giả bộ như cái gì cũng không có phát sinh.
- Hệ thống, phạm vi 20 mét có ai đánh thắng được hồ ly tinh kia?
- Không có.
Hai chữ ngắn ngủn khiến nội tâm Trần Trầm lạnh đi, rất rõ ràng, thực lực hồ ly tinh mạnh hơn hắn.
- Đợi trời sáng một chút lập tức đi ngay, thứ này đặc biệt nguy hiểm nha!
Trần Trầm thầm mắng một câu, hắn không sợ gặp phải cướp, cũng chẳng sợ trộm, nhưng giờ thì hay rồi, đụng trúng một cái hồ ly tinh, đoán chừng còn là loại thích ăn người nữa đấy.
Cái này ai mà chịu nổi chứ?
Khẩn trương khoảng hơn một giờ, bên ngoài trời dần dần sáng, Trần Trầm không nói hai lời, lập tức bò dậy, chạy đi đánh thức mấy người Trương Kỵ.
- Đường xá xa xôi, chúng ta phải nắm chắc thời gian lên đường, hiện tại trời vừa hửng sáng, tiết trời cũng không nóng, chúng ta lập tức xuất phát thôi!
Vẻ mặt Trần Trầm vô cùng nghiêm túc, nói xong, hắn ôm tiểu hoa bìm biếc đi thẳng ra xe ngựa.
Những người khác vẫn còn mắt mũi kèm nhèm, căn bản là chưa tỉnh ngủ, trên mặt đám mã phu đều là không tình nguyện, nhưng người ta là Tiên Nhân nha, bọn họ nào dám dị nghị.
Trần Trầm không quản bọn họ, sau khi bỏ tiểu bìm biếc vào trong xe, liền nhảy lên lưng ngựa.
- Trần huynh, không dùng điểm tâm à? - Trương Kỵ chần chừ hỏi.
- Không ăn, đi nhanh lên. - Trần Trầm chém đinh chặt sắt nói.
Hắn luôn có cảm giác, nếu hiện tại không đi, đừng nói là ăn cơm, nói không chừng biến thành cơm của người khác luôn đấy.
Nếu như không phải sợ đánh rắn động cỏ, đêm qua hắn đã sớm bỏ chạy mất dạng.
- Được rồi, hết thảy nghe theo Trần huynh.
Trương Kỵ không nghĩ nhiều, đứng dậy leo lên ngựa, phân phó đám mã phu chỉnh đốn ngựa, chuẩn bị xuất phát.
Lúc này, trong chuồng ngựa đã có thêm mấy chục con ngựa, tất cả đều là tuấn mã khó có được, rất hiển nhiên là của đám người đến dịch trạm đêm qua.
Xa phu hâm mộ liếc nhìn mấy con ngựa kia, sau đó cũng leo lên xe, bắt đầu di chuyển.
Đát đát đát!
Một hồi tiếng vó ngựa vang lên, bảy người, ba cỗ xe ngựa chẳng khác nào chạy nạn, vội vã rời khỏi dịch trạm.
Một đường đi được hơn mười dặm, mặt trời đã sắp ló dạng phía cuối chân trời, lúc này, Trần Trầm mới hô bảo mọi người dừng lại.
- Được rồi, cũng không kém bao nhiêu, mọi người nghỉ ngơi một lát đi.
Trương Kỵ thấy suốt đoạn đường này Trần Trầm đi rất vội vã, thậm chí không hề xuống ngựa nhặt mấy thấy loạn thất bát tao như ngày hôm qua, hắn mơ hồ đoán được có cái gì đó không đúng, vẻ mặt ngưng trọng hỏi:
- Trần huynh, chẳng lẽ đám người đêm qua là cường đạo, hơn nữa bọn chúng dán mắt vào chúng ta?
- Không phải cường đạo, mà là trong đám người kia có yêu quái. - Trần Trầm đáp.
Nghe được hai chữ yêu quái, sắc mặt ba mã phu cùng hai bảo tiêu đại biến, lập tức từ bộ dạng thở hồng hộc, nói không ra lời chuyển thành tinh thần vô cùng phấn chấn.
- Trần công tử, ta cảm thấy chúng ta còn có thể đi tiếp.
- Đúng vậy, mới chạy được một đoạn đường ngắn như vậy, tính là cái gì? Trần công tử, chúng ta tiếp tục lên đường đi.
- Kề bên là rừng sâu núi thẳm, ta cảm thấy rất có thể có yêu quái qua lại, chờ đi khỏi đây rồi nghỉ cũng không muộn.
- … Được rồi! - Trần Trầm im lặng liếc nhìn đám người.
Mấy tên này vừa nãy còn một bộ “Ngươi dám đi tiếp ta sẽ liều chết với ngươi”, vậy mà hiện tại còn có tinh thần hơn so với hắn.
Lực uy hiếp của yêu quái quả nhiên không giống bình thường.
Bất quá, lần này tốc độ của đoàn người thả chậm hơn rất nhiều, dù sao đi không phải bọn họ, mà là ngựa, bọn họ quá lắm thì bị xóc nảy một chút mà thôi.
Thế nhưng, tuy là đã cách xa dịch trạm hơn mười dặm, nhưng Trần Trầm vẫn mơ hồ cảm thấy bất an.
Từ khi có tu vi, hắn cảm thấy bản thân đã có thể xưng vương xưng bá trong giới phàm nhân, chuyến đi này vốn dĩ thuận lợi vô cùng, nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy yêu quái, hắn mới ý thức được chuyến này thật sự gian nan.
Phòng cướp phòng trộm còn phải phòng cả yêu quái.
Cái này y như đi thỉnh kinh, mà hắn, với tư cách là người có tu vi duy nhất trong đội ngũ, hiển nhiên phải đứng ra đóng vai đại sư huynh rồi.
- Trần huynh, yêu quái cũng không thường xuất hiện, đoạn đường sau này chưa chắc chúng ta đụng phải, ngươi không cần phải lo lắng như thế.
Trên đường đi, nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Trần Trầm, Trương Kỵ nhịn không được lên tiếng an ủi.
Trần Trầm nhìn cánh xừng rậm rạp xung quanh, khẽ nói:
- Chưa chắc gặp phải, mà nếu có gặp, thì ta cũng chưa chắc là đối thủ của chúng!?
- A! Vậy tiểu đệ quyết sẽ thề sống thề chết bảo hộ Trần huynh chu toàn! - Sắc mặt Trương Kỵ trướng đến đỏ bừng, cảm xúc bắt đầu có chiều hướng kích động.
Nghe vậy, Trần Trầm liếc mắt nhìn hắn, bị nhìn kiểu đó, Trương Kỵ thoáng cái yên ổn lại.
Trần Trầm có cần hắn bảo hộ hay không, trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết.
- Aiz, hiền đệ, chúng ta không thể ký thác hi vọng vào vận khí hư vô mờ mịt được.
Trầm mặc một hồi, Trần Trầm thở dài.
Bất quá, nghĩ rồi nghĩ, hắn lại cảm thấy mấy lời này nói với Trương Kỵ có vẻ không phù hợp cho lắm.
Tiểu tử này ra ngoài toàn dựa vào vận khí không thôi!
Thế nhưng Trương Kỵ có thể dựa vào vận khí, còn hắn thì không.
Cảm nhận được linh khí có hơi nồng đậm từ rừng núi phụ cận, Trần Trầm đột nhiên quay đầu ngựa, chạy thẳng vào núi lớn.
- Các người ở lại đây chờ ta.
- Trần huynh, huynh đi đâu vậy?! - Trương Kỵ vô thức đuổi theo sau.
Một lát sau, hai người dừng tại chân núi.
- Trần huynh, ngươi tới đây làm gì? - Trương Kỵ hỏi.
Trần Trầm khoát tay áo, không nói gì mà nhắm mắt lại.
- Hệ thống, ta dùng cơ hội truy tung vạn mét, tìm kiếm ở phụ cận có thứ gì có thể khắc chế được yêu vật.
Khoảng cách một vạn mét nghe qua không tính là lớn, nhưng trên thực tế diện tích bao trùm kỳ thật không nhỏ, chừng khoảng 314 ki-lô-mét vuông.
Ở cái nơi thâm sơ như này, phạm vi hơn 314 ki-lô-mét vuông có bao nhiêu vật kỳ dị, không ai biết được.
“Bắt đầu truy tung…”
“Bên trái, phía sau 3000 mét, có một mản tàn phiến rơi ra từ pháp bảo, có thể khắc yêu tà.”
“Ngay giữa, phía trước 5000 mét, đào xuống mặt đất 6 mét có một căn Hàng Long mộc.”
“Hướng Tây Bách, cách 8000 mét, có một sơn động, bên trong có một bản Độ yêu kinh.”
...
Một lát sau, trọn vẹn 20 mục tiêu xuất hiện trong đầu Trần Trầm.