• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chỗ ngồi tốt nhất của các ngươi ở đâu?

Trần Trầm sờ sờ đầu “a cẩu” Hồ Tiên Nhi, vẻ mặt phong khinh vân đạm.

Hộ vệ muốn nói lại thôi. Chỗ ngồi tốt nhất của bọn họ đương nhiên là ở lầu cao nhất rồi, nhưng nơi đó chỉ có quan to hiển quý mới có thể đi vào, không phải cứ có tiền là vào được đâu.

Nhưng hắn nhìn tư thái của công tử trước mặt, dường như so với quan to hiển quý còn quan to hiển quý hơn.

- Sao nào? Chẳng lẽ chỗ nhỏ bé của các ngươi cũng phải để lộ thân phận mới có thể đi vào? - Khóe miệng Trần Trầm nhếch lên, một bộ trào phúng.

Thấy vậy, hộ vệ cắn răng nói:

- Vị công tử này, ta dẫn ngài lên lầu cao nhất, ở đó có không ít quý công tử, tiểu thư Ký Châu, nói không chừng có người ngài quen biết đấy.

- Ha ha, ta sao có thể biết bọn họ. - Trần Trầm thản nhiên nói.

Hộ vệ càng nhìn càng có cảm giác Trần Trầm đây là có ý chướng mắt mấy… quý công tử, tiểu thư kia. Ý nghĩ này khiến hắn khiếp sợ không thôi.

Chẳng lẽ vị công tử này đến từ kinh thành?

Nghĩ đến đây, hắn càng thêm kính sợ.

...

Một lát sau, rốt cuộc đám người cũng leo lên tầng cao nhất Xuân Phong lâu.

Trên tầng này chỉ có một gian đại sảnh, lúc này trong đại sảnh đã đầy ắp người, tất cả đều mặc hoa phục sang quý.

- An bài cho mấy vị khách quý này một bàn! - Nhìn thấy tiểu nhị, thủ vệ nghiêm túc nói.

- Mấy vị này là? - Tiểu nhị hiếu kỳ hỏi.

- Không nên hỏi thì đừng hỏi, dù sao cũng là khách quý!

Về phần là khách quý ở đâu, có quỷ mới biết, dù sao không thể đắc tội là được.

Thủ vệ âm thầm bổ sung thêm một câu.

- Được, thế nhưng ở đây chúng ta có quy định không cho phép mang chó vào, nếu ngài muốn ăn cơm ở tầng này, trước tiên giao nó cho chúng ta bảo quản. - Tiểu nhị kia cẩn thận từng li từng tí chỉ vào yêu hồ trong ngực Trần Trầm.

Bị gọi là cẩu, trong mắt yêu hồ tràn đầy lửa giận, nhưng nhớ đến cảnh cáo của Trần Trầm trước đó, nó cố giữ bình tĩnh, không lên tiếng.

- Cẩu gì mà cẩu? Của ta là A Khắc Liệt Tư La thần khuyển, so giá trị, có bán cái tửu lâu của các ngươi cũng không mua nổi, ta giao cho ngươi bảo quản, ngươi dám tiếp à?

- Ngươi nhìn xem, các ngươi nói nó là cẩu nó liền không vui? Nhìn vào mắt nó đi.

Trần Trầm ba hoa một trận, lừa tiểu nhị mơ mơ hồ hồ.

Bất quá, thấy con quái cẩu trước mặt lộ ra vẻ mặt nhân cách hóa, tiểu nhị thật sự bị chấn trụ.

Hắn chưa từng nhìn thấy sủng vật thông minh như thế này lần nào.

- Đã như vậy, thỉnh chư vị khách quý cùng ta đến bên này.

Tiểu nhị bất đắc dĩ, đành phải dẫn bọn Trần Trầm đi đến một góc vắng vẻ gần cửa sổ.

Hai người Trần Trầm cùng Trương Kỵ độc chiếm một bàn, mấy tên xa phu, bảo tiêu thì ngồi một bàn khác.

Sau khi tất cả đã an vị, tiểu nhị mới lấy ra thực đơn:

- Chư vị muốn ăn gì? Ở đây chúng ta có bàn yến hội đắt tiền nhất trị giá 2000 lượng, bao gồm 30 món ăn, đều là thứ quý giá…

Nghe đến con số 2000, Trần Trầm không có phản ứng gì, thế nhưng xa phu cùng bảo tiêu ngồi bàn bên cạnh lại run lên, ngay cả cái bàn cũng run theo.

2000 lượng một bàn, đó là khái niệm gì? Bọn họ ở Trương gia - một trong tam đại gia tộc Thạch Xuyên huyện - ăn suốt 10, 20 năm cũng chưa ăn hết bấy nhiêu. Từ nhỏ đến lớn mấy người họ đã bao giờ nhìn thấy loại trận thế này?

Thấy vậy, tiểu nhị nhíu mày, lộ vẻ nghi hoặc.

Đúng lúc này, Trần Trầm đột nhiên mở miệng:

- Mọi người không cần tức giận, đi ra ngoài, chấp nhận thiệt thòi một chút, 2000 lượng 1 bàn tuy có hơi rẻ, nhưng ở cái nơi chim không thèm ị này, nói không chừng sẽ có được vài thứ kinh hỉ.

Nghe hắn nói, mặt đám xa phu cùng bảo tiêu co giật liên hồi.

Trần công tử này khoác lác đến mức chính bọn hắn cũng sắp tin luôn rồi.

Phúc chí tâm linh, một bảo tiêu thốt lên:

- Chúng ta thì không sao, chỉ sợ công tử ngài ủy khuất.

Lời này vừa ra, Trần Trầm lập tức ném cho hắn một ánh mắt “trẻ nhỏ dễ dạy”, sau đó nhìn sang tiểu nhị.

- Cố mà ăn thôi, mang tới hai bàn đắt tiền nhất.

- Công tử, ngài uống gì?

Tiểu nhị lộ vẻ nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía Trần Trầm tràn đầy kính sợ.

2000 lượng 1 bàn mà là cố ăn, rốt cuộc người trước mặt có thân phận gì?

Huống chi, còn gọi 1 bàn cho hạ nhân, kẻ có tiền hắn từng gặp qua rồi, nhưng có tiền như vậy quả thực là mới thấy lần đầu.

- Không cần đâu, chỗ các ngươi đoán chừng cũng chẳng có cái gì là hảo tửu, Trương Kỵ, ngươi đi đến xe ngựa đem bình rượu ngon của ta tới đây.

- Được… Được!

Trương Kỵ giờ phút này vẫn còn đang trong trạng thái mờ mịt, chết lặng đáp, sau đó nhấc chân đi xuống lầu.

Hắn biết “rượu ngon” mà Trần Trầm nói là thứ gì. Nước suối hứng được trên đường đấy, mặc dù chỉ là nước, nhưng không biết sao uống vào lại có thể khiến tinh thần sảng khoái.

Hiện tại hắn cũng muốn uống một ngụm, bởi vì Trần Trầm lừa dối trận này khiến hắn thật sự khiếp sợ, đến bây giờ đầu hắn vẫn còn choáng váng đây này.

- Đại ca thật sự quá có bản lĩnh, không chỉ tu vi cao, cách đối nhân xử thế cũng…

- Tiêu sai! Ngưu bức! Thật sự là mẫu mực đời ta!

...

Đợi Trương Kỵ đi khỏi, Trần Trầm bắt đầu dò xét bốn phía.

Trong đại sảnh hiện có mười bàn có người ngồi, chỉ nhìn y phục thì không cách nào đoán được đẳng cấp có bao nhiêu chênh lệch, nhưng hắn vẫn nhạy cảm phát giác được tất cả mọi người đều vây quanh một nữ tử ngồi phía bên trái.

Ngũ giác Trần Trầm tương đối nhạy cảm, đám người kia đang nói gì, hắn nghe rất rõ ràng.

- Mộ Dung tiểu thư, tại hạ đã từng nghe qua đại danh của ngại tại Phi Hổ châu, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền!

- Mộ Dung tiểu thư, gia phụ đã từng là cộng sự cùng lệnh tôn một thời gian ngắn, không biết tại hạ có thể cùng ngài kết bạn đồng hành hay không?

- Mộ Dung tiểu thư đã sớm được Thiên Vân tông chiêu mộ, ngày sau sẽ là sư tỷ của chúng ta! Tại hạ kính sư tỷ một ly!

...

Nghe buổi, Trần Trầm cơ bản đoán ra được.

Nữ nhân được chúng tinh phủng nguyệt kia tựa hồ giống với Trương Kỵ, đã được Thiên Vân tông chiêu mộ từ sớm, bất qua nàng ta so với Trương Kỵ lợi hại hơn không ít.

Dựa theo đám a dua nịnh hót kia nói, nữ nhân này vốn không cần thông qua khảo hạch tại Ký Châu, có thể trực tiếp tiến vào Thiên Vân tông.

Nhưng bởi vì có gia sự, nên nàng đã lựa chọn cự tuyệt, đợi đến lúc Thiên Vân tông khảo hạch mới tự hành tiến về Ký Châu.

Điểm mấu chốt chính là nữ nhân này xuất thân bất phàm, dường như là độc nữ của thành chủ một đại thành, cho nên trên đường đến Ký Châu còn có tu tiên giả đi theo bảo hộ.

Đủ loại ưu điểm kiểu này, đám quý công tử kia vô luận là vì tổ đội đồng hành, hay vì ngày sau tiến vào Thiên Vân tông có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng đều phải nịnh hót nữ nhân này một chút, làm quen làm quen.

Lại nói, Mộ Dung tiểu thư kia cũng không để mình bị xoay vòng, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, qua loa đáp lại.

- Ta dạy cho ngươi một bí thuật, có thể khiến nữ nhân kia một mực yêu ngươi, ngươi thả ta đi, thế nào?

Trần Trầm liếc nhìn Hồ Tiên Nhi dùng âm thanh nhỏ đến không thể nhỏ hơn nói.

- Ngươi xem ta là ai hả? Còn nhiều lời, đợi đến tối ta tìm cho ngươi mười con Teddy!

Trần Trầm lạnh mặt, thấp giọng quát.

Nói đùa, nếu hắn thật sự thích một nữ nhân, còn phải dùng bí thuật à?

Yêu tinh này quả là đang vũ nhục người!

- Hệ thống, phạm vi 20 mét, ai soái nhất?

- Phía trước, 8…

- Đủ rồi, câm miệng, ta hỏi sai! - Trần Trầm ngắt lời hệ thống, đồng thời hung dữ liếc nhìn quý công tử ngọc thụ lâm phong ở phía xa xa.

Soái có cái rắm mà dùng, quan trọng là ... Khí chất!

- Teddy là thứ gì? - Hồ Tiên Nhi chưa từng nghe qua thứ này, tò mò hỏi một câu.

- Một loại cẩu mỗi ngày đều động dục, nhìn thấy cọc gỗ cũng có thể ấy ấy một phát.

Nghe đến đây, Hồ Tiên Nhi lập tức ngậm miệng lại.

Trần Trầm thấy vậy hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nhìn đám quý công tử, tiểu thư kia, thầm thở dài.

Bảo vật bị mai một trên thế gian này thật sự nhiều lắm, chủ yếu là vị thế nhân có mắt không tròng.

Tỷ dụ như hắn, tương lai có thể là đại sư huynh của tất cả đệ tử Thiên Vân tông, vậy mà hết lần này đến lần khác lại phải ngồi trong góc không một người hỏi thăm.

Cái này biết tìm ai nói lý đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK