- Ngươi gấp cái gì? Ta còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi.
Trần Trầm cảm thấy rất khó hiểu, tục ngữ nói chết tốt không bằng sống, vậy mà song vĩ yêu hồ lại vội vã tìm chết, ý chí bực này kém xa Trương Kỵ nha.
- Ngươi hỏi cái gì ta cũng không trả lời. - Song vĩ yêu hồ tuyệt vọng nói.
Nghe vậy, Trần Trầm nhìn xa xa, hình dáng một tòa thành dần dần xuất hiện trong tầm mắt.
Đây là đại thành đầu tiên trong suốt hành trình, tên là Lam Phong thành, một trong những đại thành dưới trướng Ký Châu.
- Tiểu Uông, ngươi cũng xem như giai nhân trong bầy cẩu, ngươi nói xem, đến Lam Phong thành, ta tìm mấy con chó đực cho ngươi lai giống, được không?
Trần Trầm nhìn đại thành xa xa, ngữ khí thập phần nghiêm túc.
Nghe hắn nói, lông trên người yêu hồ dựng hết cả lên, ngẩng đầu nhìn Trần Trầm, ánh mắt cứ như đang nhìn ma quỷ vậy.
Nó thân là một yêu hồ, nếu như biệt chó…, cho dù chết cũng không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông đâu!
Trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc nó oán hận nói:
- Lão nương tên là Hồ Tiên Nhi, thật không biết rốt cuộc trong đầu tiểu tử ngươi nghĩ cái gì, hỏi thì toàn hỏi mấy thứ cực kỳ ngu xuẩn, nhưng nói đến biện pháp sửa trị người khác lại ngoan độc như thế!
- Trong đầu ta đều là đại trí tuệ, một yêu quái như ngươi thì hiểu cái gì, đúng rồi, Tiểu Uông, ta nên cho ngươi ăn cái gì? Đừng nói thịt người nha.
- Ta là Hồ Tiên Nhi, lão nương đương nhiên ăn thịt!
- Gặm xương được không?
- Lão nương là hồ ly, không phải chó! Không gặm xương!
- Được rồi, tiểu Uông.
- …
...
Bước vào Lam Phong thành, trình độ náo nhiệt bên trong vượt xa tưởng tượng của Trần Trầm.
Là một trong những thành trì trọng yếu trong suốt hành trình đến Ký Châu, có không ít thanh niên tài tuấn đều dừng chân tại đây, chờ đợi tìm được bạn đồng hành.
- Đại ca, người Lam Phong thành thật nhiều! So với Thạch Xuyên huyện không biết gấp bao nhiêu lần.
Trương Kỵ cưỡi ngựa, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên, bộ dáng kia cứ như sợ người khác không biết hắn là nhà quê mới lên phố ấy.
- Ha ha, tạm được. - Trần Trầm lạnh nhạt đáp, cái Phong Lam thành này tuy có lớn, nhưng trong mắt hắn cũng chỉ như thế.
Dù sao thì muốn so phồn hoa với đô thị hiện đại… Còn kém lắm!
Hồ Tiên Nhiên lườm Trần Trầm, tiểu tử này rõ ràng cũng là đồ nhà quê, lại suốt ngày vờ vịt như kẻ lõi đời, cái này càng khiến nó xem thường không thôi.
- Đại ca, quán rượu gần đây hình như đều hết bàn, chúng ta đi đâu bây giờ?
Trương Kỵ ngóng nhìn bốn phía, thấy tất cả quán rượu đều đã kín chỗ, không khỏi cảm thấy lo lắng.
- Đương nhiên là nơi xa hoa nhất Lam Phong thành rồi, ừ… Thấy tòa lầu cao nhất kia không? Chúng ta vào đó.
Trần Trầm đọt nhiên duỗi tay chỉ về phía một kiến trúc bằng gỗ cao 7 tầng, hăng hái nói.
Hắn không thiếu tiền nha, muốn đi đâu chẳng được.
- Xuân Phong lâu! - Hôm nay Trương Kỵ cũng đã có tu vi, liếc mắt liền thấy chiêu bài quán rượu, nhìn đại lâu đứng sừng sững giữa thành, trong lòng tràn đầy chờ mong.
- Xuân Phong lâu không phải chỗ đồ nhà quê có thể đi đâu, một ngày tiêu phí ít nhất hơn 1000 lượng.
Cách đó không xa vang lên thanh âm âm dương quái khí.
Trần Trầm nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy trong một quán rượu hai tầng ven đường đã sớm kín bàn có một tên đang dựa vào lan can lầu hai, mang vẻ mặt giễu cợt nhìn bọn họ.
Thấy vậy, hắn cau mày, lẩm bẩm:
- Một ngày có 1000 lượng thôi cũng ăn không nổi, thế gian này nhiều người bần cùng vậy sao?
- Ngươi!
Cái tên đứng cạnh lan can giận đến mức phun hết rượu trong miệng ra, bất quá, hắn còn chưa kịp lên tiếng thì đoàn người của Trần Trầm đã nghênh ngang rời đi.
...
- Đại ca, một ngày một ngàn lượng... Thật hả?"
Đi được một lúc, Trương Kỵ nhịn không được hỏi.
Vừa nãy nghe Trần Trầm khẩu khí dọa người khiến hắn có hơi hoài nghi nhân sinh. Tuy là 1000 lượng hắn vẫn xuất ra được, nhưng để tiêu 1 ngày thì… Không nỡ nha!
- Đương nhiên là 1000 lượng, 1000 lượng cũng gọi là tiền à? Trương Kỵ, không phải ta nói ngươi, ngươi nên thích ứng với thân phận hiện tại của mình đi.
- Đi ra bên ngoài quan trọng nhất là cái gì? Là bài diện nha!
- Biết bài diện không? Chính là dù người khác không biết ngươi, nhưng vừa nhìn thấy ngươi liền nhịn không được cảm thấy ngươi rất ngon! Cái này gọi là bài diện!
Trần Trầm vừa nói vừa buộc 2 cái đuôi của yêu hồ lại, đồng thời nới lỏng Trói Yêu đằng, đem buộc lên cổ nó.
Trương Kỵ cái hiểu cái không, hắn chỉ là một phú nhị đại trong huyện thành, ở đâu hiểu nhiều thứ cong cong quẹo quẹo như vậy, đây là lần đầu tiên hắn đến thành trì lớn như Lam Phong thành đấy.
- Vậy thì các ngươi bớt nói một chút, cứ nhìn ta là được, sau này học hỏi nhiều một chút, đi ra đường đừng làm mất thể diện.
Sau khi ăn diện cho song vĩ yêu hồ thành cẩu, Trần Trầm thỏa mãn cười, nói với Trương Kỵ cùng mấy tên thủ hạ theo sau.
Đám người liên tục gật đầu, nói thật, lần đầu tiên đến tòa thành lớn như vậy, bọn họ đều cảm thấy có hơi chột dạ.
- Ngươi cũng là đồ nhà quê! - Hồ Tiên Nhi bất mãn nói.
Nghe vậy, Trần Trầm hung hăng vỗ lên mông nó một cái, dọa:
- Ngoan ngoãn ăn cơm, nếu như ngươi dám nói chuyện, sau này hễ cứ gặp phải yêu quái, ta sẽ nói cho bọn chúng biết có một hồ ly tinh tên là Hồ Tiên Nhi từng bị chó ấy ấy!
Hồ Tiên Nhi lập tức câm miệng.
Hết cách rồi, tên tiểu tử này thật sự quá độc ác.
...
Một lát sau, đội ngũ rốt cuộc cũng dừng trước Xuân Phong lâu.
Bên trái Xuân Phong lâu có một khoảng đất trống cực lớn, lúc này đã đậu đầy xe, mấy cỗ… xe ngựa kia đều y chang nhau, vô cùng xa hoa, rực rỡ, toàn toàn đối lập với ba cỗ xe có hơi “mộc mạc” của nhóm Trần Trầm.
- Chà, còn có bãi đỗ xe, không tệ.
Nhìn từng dãy xe ngựa hoa lệ, Trần Trầm cười khẽ, nói.
Hắn vừa dứt lời, mấy tên thủ vệ Xuân Phong lâu đứng trước bãi đất trống lập tức tiến đến gần.
Thấy xe của đám Trần Trầm nhìn có hơi đơn sơ, bọn họ cau mày.
Bãi đỗ xe này của bọn họ không phải gà đất chó sành gì cũng dừng lại được đâu, chí có nhân tài bỏ tiền tiêu phí ở Xuân Phong lâu mới có thể đỗ xe ở đây.
- Các ngươi…
Một thủ vệ đang định mở miệng đuổi người, nhưng đúng lúc đó, Trần Trầm tiêu sái xuống ngựa, quay sang nói với Trương Kỵ:
- Mấy… tên nhà quê này, đoán chừng chưa từng đi xa nhà lần nào, dùng xe ngựa xa hoa như vậy cũng quá mức rêu rao rồi.
- Bất quá, ta cũng có thể hiểu được, dù sao thì bọn họ có được bao nhiêu tiền đâu chứ? Một đám tiểu môn tiểu hộ, có rêu rao cũng chẳng ai thèm ngó đến.
- Hả? Ừm… Ừm, đại ca nói rất đúng.
Trương Kỵ đần mặt ra, bất quá vẫn vô thức phụ họa.
Nghe thấy mấy lời này, đám thủ vệ biến sắc, bộ dạng nhíu mày vừa nãy lập tức đổi thành tươi cười như hoa.
- Vị công tử này là… - Thủ vệ cầm đầu vô thức hỏi thân phận Trần Trầm.
Khẩu khí người này quá lớn, khiến bọn họ cảm thấy có hơi tò mò.
Ai ngờ Trần Trầm lại khoát tay áo, nghiên túc nói:
- Không nên hỏi thì đừng hỏi, miễn đưa tới họa sát thân!
Đám thủ vệ nghe vậy lập tức chấn động, tuy không rõ công tử trước mặt có thân phận gì, nhưng lại mờ hồ cảm thấy hắn cực kỳ lợi hại.
Trần Trầm vô thanh vô tức ném ra mấy cái bảo thạch.
- Cho ngựa của chúng ta đứng chỗ VIP, chăm sóc chu đáo vào.
- Hả? Chỗ gì? - Mấy tên thủ vệ tiếp nhận bảo thạch, vẻ mặt mờ mịt.
Thấy vậy, Trần Trầm nhíu chặt mày, khẽ thở dài:
- Đúng là nơi nhỏ bé, ngay cả chỗ VIP cũng không biết, thôi được rồi, tìm mấy người trông chừng cẩn thận xe của chúng ta là được.
- Tuân... Tuân mệnh!
Đám thủ vệ đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, nội tâm đã kết luận vị công tử này có xuất thân cực kỳ bất phàm, nhất định không được lãnh đạm.
Đồng thời bọn họ cũng cảm thấy có hơi tự ti… Xuân Phong lâu tuy là đệ nhất trong Lam Phong thành, nhưng đứng trước mặt đại nhân vật thật sự vẫn không đáng nhắc tới…