- Hô!
Trần Trầm thở ra một hơi dài, cảm giác thể nội linh lực dư dả rất nhiều.
Vô thức đưa ra tay, một đạo hỏa diễm theo trong tay thoát ra, so với đốm lửa trước đó lớn không chỉ gấp hai.
- Ta hẳn là đột phá đến Luyện Khí tầng hai hoặc là tầng ba, mấy cái tu luyện này vẫn là cắn thuốc tương đối nhanh.
Nhìn hỏa diễm, Trần Trầm thầm nghĩ.
Mà lúc này, Trương Kỵ cũng lộ vẻ ngạc nhiên, từng chút một cảm thụ được thân thể biến hóa.
Thấy thế Trần Trầm cười nói:
- Thế nào? Bước vào Luyện Khí tầng một chưa?
- Không biết, bất quá ta cảm giác thể nội có cỗ khí lưu đang chạy loạn, hơn nữa ta còn có thể khống chế phương hướng trốn chạy của những khí lưu này, quá thần kỳ!
Trương Kỵ lẩm bẩm đáp, vẻ mặt đầy sợ hãi lẫn vui mừng.
Bước vào tiên lộ vốn luôn là mộng tưởng của hắn, thế nhưng là giờ đây mộng tưởng này thực hiện quá nhanh, đến mức hắn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
- Vậy coi như là tiến vào Luyện Khí tầng một, tới, ta dạy cho ngươi một bộ khống hỏa pháp môn.
- Ây. . . Được, cảm tạ Đại ca!
. . .
Hai người vừa vác theo thư tịch vừa trò chuyện suốt chặng đường, không thể không nói Khống Hỏa Thuật xác thực đơn giản, chờ cả hai đi được hơn bốn, năm km, giữa ngón tay Trương Kỵ cũng đã xuất hiện lửa nhỏ.
Bất quá lửa nhỏ của hắn chỉ duy trì được trong chốc lát, rồi dập tắt.
- Đại ca, linh khí trong cơ thể ta có hạn, chỉ có thể vận dụng Khống Hỏa Thuật trong chốc lát, nếu thật cùng người khác choảng nhau, phỏng chừng chỉ phóng thích bảy tám lần là tịt ngòi rồi.
- Bảy tám lần là đủ, chờ sau này tu vi cao, tự nhiên là sẽ có được càng nhiều linh khí. - Trần Trầm an ủi.
Trương Kỵ tuy là có tu tiên chi tư, nhưng lại còn kém rất rất xa Tiên Thiên linh thể.
Vô luận là tổng lượng linh khí, hay là tốc độ khôi phục linh khí, đều kém hắn một đoạn dài.
Trần Trầm vẫn là nhớ kỹ, thời điểm hắn dùng Khống Hỏa Thuật, chỉ cần phụ cận có linh khí, liền có thể bảo trì hỏa diễm một mực bốc cháy.
- Đại ca, ta nghe người Thiên Vân tông nói, nhất định phải dựa theo công pháp tu luyện, mới có thể bước vào Luyện Khí kỳ, chúng ta đây là có chuyện gì. . .
- Người Thiên Vân tông nói là người bình thường, chúng ta không phải người bình thường, tất nhiên không đi đường thường.
- . . .
Sau nửa giờ, rốt cục hai người cũng đi tới gần đường lớn, cảnh tượng xe ngựa bị bao vây lập tức rơi vào tầm mắt bọn hắn.
Thấy một màn như vậy Trương Kỵ biến sắc, không nói hai lời liền vọt tới gần xe ngựa.
- Các ngươi là ai?
Cho dù là đối mặt mười mấy tên kỵ sĩ, Trương Kỵ cũng không hề sợ hãi, dù sao bây giờ hắn đã xưa đâu bằng nay.
- Công tử, cuối cùng ngươi cũng trở về, bọn hắn vu oan chúng ta giết người!
- Đúng vậy, công tử, ngươi phải thay chúng ta làm chủ!
Mấy tên cái mã phu cùng bảo tiêu lúc này đã bị đánh mặt mũi bầm dập, bị trói gô cạnh xe ngựa, vừa nhìn thấy Trương Kỵ, cả đám cứ như nhìn thấy cha ruột đồng loạt khóc rống lên.
- Ngươi chính là chủ tử của bọn hắn? Ta hỏi ngươi, rốt cuộc là ngươi đã giết hại công tử nhà chúng ta như thế nào!?
Kỵ sĩ đứng đầu lộ vẻ hung ác, trực tiếp rút ra đao chỉ hướng Trương Kỵ.
Trương Kỵ sầm mặt, nói:
- Công tử nhà ngươi chúng ta cũng không nhận ra, sao phải giết hắn?
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Nếu như không phải là các ngươi giết, tại sao các ngươi phải rời đi sớm như vậy?
Hôm nay, nếu ngươi không nói rõ ràng cho ta, đừng trách chúng ta lấy đầu tất cả các ngươi mang về giao nộp!
Nghe vậy, Trương Kỵ vô thức nhìn về phía Trần Trầm đang từ từ đi tới.
Trần Trầm cước bộ thong thả, trước tiên, hắn mang thư tịch chất trên xe ngựa, còn tay nải trên người mình không hề động đến.
Khóe mắt liếc nhìn cỗ xe ngựa màu trắng sang trọng xa xa, Trần Trầm thản nhiên nói:
- Công tử các ngươi chết như thế nào?
Kỵ sĩ đứng đầu nghe vậy tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ, cả giận nói:
- Bị người chặt thành thịt vụn!
- Khó trách các ngươi nhìn không ra, công tử nhà các ngươi là bị yêu quái hút khô nguyên dương nên mới chết.
Trần Trầm vừa nói vừa nhìn về phía chiếc xe ngựa màu trắng sang trọng kia, hắn không biết hồ ly tinh kia có đang ở bên trong không.
Bất quá hiện tại tu vi hắn tăng lên không ít, trong tay nải lại có hai mươi loại bảo vật chuyên khắc yêu vật, so với tối hôm qua, bây giờ “mạnh” hơn rất nhiều.
- Yêu quái? Ta đã nghe mấy đám lâu la nhà các ngươi nói mấy trăm lần rồi, thế nhưng dịch trạm đào đâu yêu quái? Theo ta thấy chính là các ngươi tìm cớ!
Kỵ sĩ đứng đầu bởi vì nôn nóng mà sắc mặt biến đến đỏ bừng.
Bảo hộ công tử lại để hắn ta chết mất đất, nếu không tìm ra hung thủ, thử hỏi hắn trở về bàn giao thế nào đây?
Cho nên giờ phút này trong lòng của hắn đã sớm có quyết định, vô luận công tử chết như thế nào cũng được, cứ bắt đám người trước mặt cõng cái nồi này là xong chuyện.
Dù sao ở nơi rừng sâu núi thẳm, dù cho bọn hắn có làm cái gì đi nữa thì cũng không có người phát hiện.
- Yêu quái ở đâu à? Có phải nửa đường công tử các người thu nữ nhân không? - Trần Trầm bình thản nói.
Nghe nói như thế, tất cả kỵ sĩ đều vô thức nhìn về cỗ xe ngựa sang trọng phía xa xa, không ít người thậm chí không nhịn được thúc ngựa cách xa cỗ xe kia một chút.
Xe ngựa kia là xe của công tử bọn hắn, trên đường xác thực công tử đã mua một nữ nhân. Dáng dấp nữ nhân kia xinh đẹp đến cực điểm, cho dù là công tử chết rồi, bọn hắn cũng không cam lòng thả đi.
Bởi vì chủ nhân bọn hắn cũng là đồ háo sắc, nếu như mang theo một cái mỹ nữ trở về, dâng lên cho chủ nhân, nói không chừng chủ nhân sẽ giảm bớt trừng phạt đối với bọn hắn.
Nhưng hôm nay nghe thiếu niên này nói, nữ nhân kia vậy mà là yêu quái?
Vừa nghĩ tới suốt cả chặng đường mang theo một yêu quái bên mình, không ít kỵ sĩ không nhịn được tê cả da đầu.
- Anh anh anh. . . Nô gia bơ vơ không nơi nương tựa, thật vất vả mới tìm được người mình ngưỡng mộ, không ngờ lại bị người làm hại, giờ đây nô gia còn bị người ta vu là yêu quái.
- Sao số nô gia lại khổ như thế chứhổ? Tướng công, không bằng ta đi theo ngươi thì hơn. . .
Bên trong xe ngựa sang trọng vọng ra tiếng khóc ai oán.
Thanh âm này tựa hồ có cỗ đặc biệt ma lực, đám kỵ sĩ sau khi nghe đều lộ vẻ xấu hổ, sau đó đồng loạt quay sang trợn mắt nhìn Trần Trầm.
- Ngươi lại muốn vu hãm phu nhân là yêu quái!
- Đúng, sao lại như vậy được!
Đám kỵ sĩ ào ào chỉ trích, không ít người đã kích động, chuẩn bị động thủ.
Đúng lúc này, trên người Trần Trầm đột nhiên tản ra một cỗ khí thế khó tả, khuếch trương ra bốn phía.
Đồng thời, thanh âm lạnh như băng cũng vang vọng bốn phương.
- Một đám phàm nhân, ta cần phải lừa các ngươi sao?
- Tiên Nhân!
Kỵ sĩ đứng đầu biến sắc, tuấn mã dưới hông cũng nhịn không được lui về sau mấy bước.
Bất quá, xuất thân từ đại gia tộc, hắn coi như cũng thấy qua việc đời, cho nên không lập tức bị dọa đến mức phải quỳ xuống cầu xin tha thứ.
- Ha ha, khí thế thật mạnh, nhưng khí thế như vậy cũng không nhất định là Tiên Nhân, cũng có thể là yêu quái nha.
Âm thanh vang lên bên trong cỗ xe ngựa sang trọng kia thoáng chốc trở nên vũ mị khó tả, không còn một tí ti cảm xúc bi thương nào.
Đám kỵ sĩ đều nhận ra ngữ khí của nữ nhân kia phát sinh biến hóa, cả đám bị dọa liên tục thối lui.
Tràng dị thoáng chốc rơi vào yên tĩnh, một lát sau, nữ nhân kia lại đột nhiên lên tiếng:
- A, vốn muốn chơi đùa với các ngươi thêm chút nữa, không ngờ là lại gặp tu sĩ ở đây, nguyên dương tu sĩ… phải nói là tốt hơn tên phế vật đêm qua rất nhiều.
- Ta sắp chờ không nổi nữa rồi, cho nên… Không rãnh chơi đùa cùng các người.
Dứt lời, bốn phía đột nhiên nổi lên yêu phong, trong nháy mắt, tất cả chiến mã đồng loạt hí dài, sau đó nằm xụi lơ trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.