Hơn mười phút sau, Trần Trầm dẫn đầu đội ngũ rời đi nơi xảy ra chuyện khoảng mấy dặm đường, chợt, hắn mới đột ngột dừng ngựa.
- Trương Kỵ, ngươi quay về xem thử, nhìn coi bọn họ có phải tự giết lẫn nhau không?
Trương Kỵ đần mặt ra, căn bản không hiểu rõ ý của Trần Trầm.
Trần Trầm cũng không giải thích, tiếp tục nói:
- Nếu như đám người kia tự giết lẫn nhau, nhớ phải giết chết tên cầm đầu.
- Hả? Được!
Tuy trong lòng Trương Kỵ có nghi vấn, nhưng hắn không hề nghi ngờ quyết định của Trần Trầm, lập tức thúc ngựa quay trở về.
Trương Kỵ đi rồi, đội ngũ đương nhiên là ngừng lại, Trần Trầm cũng không nhàn rỗi, hắn bắt đầu làm công tác tư tưởng cho yêu hồ.
Đầu tiên dùng Trói Yêu đằng trói nó lại thành cái bánh tét, sau đó bỏ nội đan vào cái hộp lúc trước dùng để đựng Trúc Cơ đan.
Hắn không biết cái hộp kia có bao nhiêu quý giá, chỉ biết nó có thể ngăn cản khí tức, phòng ngừa linh khí tràn ra, đặt yêu đan vào đó, song vĩ yêu hồ chắc chắn không cách nào triệu hồi nội đan.
Quả nhiên, sau khi thấy Trần Trầm bỏ yêu đan vào hộp, trong mắt yêu hồ lộ ra tia tuyệt vọng.
- Tiểu tư ngươi đúng là nhát gan, quả thực uổng làm người tu chân!
Yêu hồ mở miệng mắng, dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng, nó nói chuyện cũng không còn cố kỵ.
Nghe vậy, Trần Trầm mỉm cười nói:
- Nếu ta thật sự nhát gan, thì đã sớm giết ngươi rồi.
- Được rồi, quay lại chuyện chính, ngươi là yêu quái đầu tiên ta gặp, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.
Trần Trầm không giết chết song vĩ yêu hồ đương nhiên là có nguyên nhân. Yêu hồ này không chỉ là yêu quái đầu tiên mà hắn gặp mà còn là sinh vật đầu tiên có tu vi mà hắn gặp đấy.
Hiển nhiên nó hiểu rất rõ về thế giới này, hơn xa tên gà mờ chui ra từ tiểu thôn như hắn. Có được cơ hồi, Trần Trầm nếu không ép ra được tin tức hữu dụng há chẳng phải có lỗi với Hàng Long mộc sao?
- Hừ, dựa vào cái gì ta phải trả lời ngươi? - Song vĩ yêu hồ bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước, trực tiếp nhắm mắt lại.
- Dựa vào cái gì à? Ta cho ngươi xem bảo bối của ta!
Trần Trầm vừa nói vừa tháo tay nải của mình ra, trong đó còn có một chút đất đá, cây cỏ lẫn lột, tất cả đều chuyên dùng để khắc chế yêu vật.
- Ngươi không trả lời, ta sẽ đem cái tay nải này treo lên người ngươi, đợi ngươi chết, ta lột da ngươi đem lót nhà xí.
Song vĩ yêu hồ liếc nhìn mấy thứ trong tay nải, nhịn không được run lên, trầm mặt thật lâu, cuối cùng nó đành phải khuất phục.
Dù sao cũng phải chết, không bằng chết thoải mái một chút.
- Xú tiểu tử, ngươi hỏi đi, lão nương nhận thua!
- Ngươi tu vi gì? - Trần Trầm hỏi thẳng.
- Tương đương tu sĩ Luyện khí tầng 8.
- Luyện khí tầng 8? Sao lại yếu như vậy, hơn nữa tu vi cỡ đó cũng có thể hóa thành người à?
Song vĩ yêu hồ cảm thấy rất uất ức, rõ ràng là tên tiểu tử này có quá nhiều thứ khắc chế yêu tộc, thậm chí còn có loại bảo vật như Hàng Long mộc, nên nó mới bại đấy chứ.
Giờ thì hay rồi, hắn lại còn ngồi châm chọc nó cơ đấy!
- Ta có thể hóa hình người là vì phụ mẫu ta đều là hóa hình yêu.
- Vậy ngươi có biết những yêu quái khác không? Gần đây không có tên yêu quái nào khác đấy chứ?
...
Trần Trầm hóa thành bảo bảo hiếu kỳ, không ngừng dò hỏi, lúc mới đầu yêu hồ còn cảm thấy phiền chán, sau khi bị Trần Trầm niệm cho một hồi Độ Yêu kinh, nó xem như hoàn toàn từ bỏ, bắt đầu một bộ sinh không thể luyến mà đáp.
Bất tri bất giác đã trôi qua hơn nửa giờ, cách đó không xa vang lên tiếng vó ngựa, Trương Kỵ mang vẻ mặt phức tạp trở về.
- Đại ca, bọn họ thật sự tự tàn sát lẫn nhau, lúc ta đến, thủ lĩnh kỵ sĩ đang đối chiến cùng ba thủ hạ, nhưng người khác đều đã chết.
Nghe vậy, Trần Trầm lộ vẻ mặt “quả nhiên là thế”, sau đó hỏi:
- Ngươi đã giết tên thủ lĩnh kia chưa?
- Đại ca đã căn dặn, đương nhiên ta sẽ cẩn thận hoàn thành. - Trương Kỵ lộ vẻ nghiêm túc.
- Vậy là tốt rồi.
- Thế nhưng đại ca… Sao ngươi biết bọn họ sẽ nội đầu? - Suy nghĩ suốt đường đi nhưng Trương Kỵ vẫn không cách nào nghĩ ra, cho nên hắn đành phải hỏi Trần Trầm.
Trần Trầm nhéo nhéo tai yêu hồ, thản nhiên nói:
- Ta cũng không xác định, thế nhưng nói cách nào thì trong bọn họ nhất định cũng phải có người trở về.
- Trương Kỵ, ngươi phải biết chúng ta là từ dịch trạm rời đi, đám người này cũng từ đó đuổi theo chúng ta, nếu như không tên nào trở về, có người đến dịch trạm hỏi, ngươi nói xem có phải chuyện đám kỵ sĩ kia mất tích đều đổ lên đầu chúng ta không?
Nghe xong, Trương Kỵ đổ mồ hôi lạnh.
Đến lúc đó, đừng nói bọn họ phải gánh vác chuyện đám người này mất tích, ngay cả chuyện công tử chết đêm qua cũng quy về bọn họ luôn đấy.
- Đại ca anh danh, tiểu đệ phải học hỏi ngươi nhiều lắm.
- Còn vì sao bọn họ nội đấu? Nguyên nhân cũng rất đơn giản, có người muốn về, có người lại không muốn về, tất nhiên sẽ dẫn đến ngươi chết ta sống, bằng không thì người trở về nói ra mọi chuyện, chẳng phải kẻ không về sẽ bị truy giết không ngừng sao?
Trần Trầm tiếp tục giải thích, Trương Kỵ càng thêm khâm phục.
Còn yêu hồ thì lại khinh thường nói:
- Nhân loại các ngươi rất thích nội đấu, ở đâu ra nhiều nguyên nhân như vậy?
- A? Xin chỉ giáo cho, nhân loại thường xuyên xảy ra nội đấu à? Ngươi phải nói thật kỹ cho ta nghe nha. - Ánh mắt Trần Trầm sáng ngời, dời lực chú ý về trên người yêu hồ.
Nghe hắn nói, song vĩ yêu hồ thầm mắng mình lắm miệng, nhưng nó cũng không dám không đáp, nhanh chóng kể mấy câu chuyện.
Trần Trầm nghe nó nói, gật đầu liên tục, rốt cuộc cũng có thêm lý giải về thế giới này.
Quốc gia của bọn họ tên gọi Đại Tấn, đứng sau lưng là một tông môn cường đại.
Phía dưới Đại Tấn có 36 châu, mỗi một châu đều có tông môn hùng mạnh trấn giữ, Thiên Vân tông là một trong số đó.
Ngoài ra còn có một số tiểu tông môn phân bố rời rạc giữa núi rừng.
Quan hệ của Tông môn và Đại Tấn vỗn dĩ là nương tựa lẫn nhau, bởi lẽ bọn họ phải đối mặt với một đối thủ cường đại: Đại Chu.
Tu sĩ Đại Chu là Ma đạo, vốn cùng Đại Tấn thủy hỏa bất dung, song phương đối chiến quanh năm, ngay cả tông môn đứng sau cũng là như thế.
Nhìn chung, Đại Tấn nhất trí đối ngoại, nhưng quan hệ giữa các châu cũng không hài hòa như mặt ngoài, vì tranh đoạt một ít tài nguyên mà rất thường xảy ra chuyện, đôi khi còn xảy ra binh đao tương kiến.
Cho nên yêu hồ nói nhân loại rất thích nội đấu không phải là không có đạo lý.
- Ma đạo là gì? Ngươi nói thử cho ta nghe một chút, còn nữa, ngươi biết Thiên Vân tông không? Thực lực thế nào?
Song vĩ yêu hồ hận không thể cắn lưỡi tự vận cho xong, tên trước mặt này có gì giống một tu sĩ trẻ tuổi tuấn ngạn chứ hả?
Đây rõ ràng là một tên nhà quê chưa hiểu việc đời mà.
Nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại bị tên nhà quê này bắt giữ, thậm chí ngay cả yêu đan cũng rơi vào tay đối phương.
...
Thời gian trôi qua, cuối cùng đoàn xe cũng ra khỏi rừng sâu núi thẩm, trên đường, Trần Trầm thỉnh thoảng vẫn dừng lại đào bảo, bất quá, vô luận là đi đâu, hắn cũng sẽ mang theo yêu hồ bên cạnh, hơn nữa không ngừng hỏi nó cái này cái kia.
Song vĩ yêu hồ trả lời đến miệng đắng lưỡi khô, đầu lưỡi phấn hồng thè ra ngoài, không ngừng hà hơi chẳng khác nào a cẩu.
- Ngươi còn có thể làm vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự là cẩu tinh? - Trần Trầm ngạc nhiên hỏi.
Nghe hắn nói, yêu hồ hoàn toàn sụp đổ, khóe mắt ngấn lệ, khóc hô:
- Cái gì mà cẩu tinh, lỗ mũi ngươi linh vậy, ngươi mới là cẩu tinh! Ta cầu ngươi, mau giết ta đi, ta không muốn trả lời thêm một câu nhược trí nào của ngươi nữa.