• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thật sự… Là yêu quái!

Đám kỵ sĩ lúc trước vẫn còn oai phong trên lưng ngựa qua một trận yêu phong đã bị dọa run lẩy bẩy, dùng cả bốn chân mà bỏ chạy.

- Đi đây vậy hả? Lưu lại bồi nô gia…

Âm thanh mị hoặc lần nữa vang lên, vốn dĩ đang chuẩn bị chạy trốn, bỗng chốc đám kỵ sĩ trở nên đờ đẫn, có tên ý chí không kiên định bắt đầu đi về phía xe ngựa.

Ngay cả mã phu cùng bảo tiêu của Trương gia đang bị trói cũng vùng vẫy muốn thoát ra.

- Có thể đứng vững không? Trần Trầm sắc mặt nghiêm trọng, hỏi Trương Kỵ bên cạnh.

- Có thể. . . Trương Kỵ khẽ gật đầu, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.

Kế đó hắn hung hăng cắn răng, trong tay xuất hiện một đạo hỏa diễm, phóng thẳng về phía xe ngựa.

Mắt thấy hỏa diễm sắp thiêu đốt xe ngựa, một kỵ sĩ đột nhiên vọt đến ngăn trước xe ngựa.

Oanh một tiếng, người kia trong khoảnh khắc biến thành hỏa cầu, không bao lâu sau chỉ còn lại một đống tro tàn.

- Vậy mà có đến hai Tu Tiên giả? Đáng tiếc vị này tu vi quá kém. - Âm thanh yêu mị lại lần nữa vang lên, trong giọng nói lộ ra khinh miệt vô cùng rõ ràng.

Đám người chung quanh lúc này đều đã mất đi lý trí, bắt đầu phát động công kích với Trần Trầm cùng Trương Kỵ.

- Đại ca, phải làm sao bây giờ? - Trương Kỵ lúng túng.

Lần đầu tiên đối mặt với yêu quái, ai cũng không tránh khỏi khẩn trương. Hắn không lập tức quay đầu bỏ chạy đã xem như gan mập lắm rồi.

- Chớ hoảng hốt!

Trần Trầm quát khé, sau đó nhanh chóng mở tay nải, xuất ra một bản cổ thư.

Thứ này hiển nhiên là Độ Yêu kinh.

Mở trang thứ nhất, đồng tử Trần Trầm có hơi co lại một chút, bất quá, hiện tại không phải lúc để do dự, sau một giây khiếp sợ, hắn bắt đầu nghiêm túc niệm Độ Yêu kinh.

- Thiên địa hữu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình!

- Thương tắc vi sơn nhạc, hạ tắc vi địa tinh!

Chỉ vừa niệm lên bốn câu, đám người xung quanh liền dừng bước, không ít người lộ vẻ giãy dụa, dường như là muốn thoát khỏi mê hoặc của yêu hồ kia.

- Vu nhân viết hạo nhiên, bái hồ tắc thương minh… Trương Kỵ, ngươi mau niệm cùng ta.

Thấy vậy, Trương Kỵ thoáng cái từ trong khiếp sợ bình tĩnh trở lại, bắt đầu lẩm nhẩm niệm Độ Yêu kinh cùng Trần Trầm.

- Thiên địa hữu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình!

- Thương tắc vi sơn nhạc, hạ tắc vi địa tinh!

Chẳng biết vì sao đọc xong mấy câu này, Trương Kỵ lại cảm thấy cả người phút chốc trở nên cao lớn, cứ như đứng sau lưng hắn chính là thương thiên đại địa, khiến hắn có được lực lượng không gì sánh kịp.

Theo đó, sợ hãi đối với yêu quái bên trong xe ngựa cũng biến mất vô tung.

Dù có là yêu quái thì đứng trước thiên địa tính là gì?

Vì vậy, hắn càng niệm càng lớn, một cỗ khí tức khó tả bắt đầu phát ra từ trên người hắn.

Đám người xung quanh giờ phút này cũng đã thoát khỏi mị hoặc, thấy một màn như vậy, cả đám dại ra, có chút không biết phải làm sao.

Càng không rõ rốt cuộc là có chuyện gì vừa xảy ra.

- Hai người các ngươi im hết cho ta!

Thanh âm vũ mị trong xe ngựa không còn giữ được bình tĩnh như trước, mà giờ đây tràn đầy phẫn nộ.

Đương nhiên Trần Trầm cùng Trương Kỵ sẽ không im, trái lại bọn họ càng niệm càng hăng, cổ khí tức không hiểu kia cũng càng thêm nồng đậm.

- Chết tiệt, Thiên Địa Hạo Nhiên khí! Hai tên tiểu tử các ngươi đã thành công chọc giận ta rồi!

Cùng với một tiếng gầm giận dữ, xe ngựa nổ tung, một đạo thân ảnh từ bên trong vọt ra, biến hóa trên không trung, đợi đến khi rơi xuống đất đã hóa thành một đầu song vĩ yêu hồ toàn thân trắng muốt, dài ước chừng 5 mét, cao độ 2 mét.

- Yêu quái!!!

Một kỵ sĩ gần đó bị dọa trợn mắt há hốc mồm, kinh hô một tiếng sau đó lập tức quay đầu định bỏ chạy, thế nhưng lại bị yêu hồ hung hăng vỗ một phát, cả người phút chốc biến thành tương nhão.

- Ta muốn xé nát các ngươi!

Yêu hồ nói tiếng người, khí thế hung hãn tựa mãnh thú xông thẳng về phía Trương Kỵ cùng Trần Trầm.

Nhưng nó còn chưa chạy được hai bước, cổ khí tức không hiểu kia đã hội tụ thành một bức tường chắn trước mặt Trần Trầm cùng Trương Kỵ.

Phanh!

Âm thanh trầm đục vang lên, yêu hồ đâm thẳng vào bức tường vô hình kia, lập tức bay ngược về sau, miệng phát ra âm thanh rên la thảm thiết.

Trần Trầm cùng Trương Kỵ cũng không chịu nổi lực phản phệ, nhất là Trương Kỵ, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Thấy vậy, Trần Trầm vẫn giữ chặt Độ Yêu kinh trong tay, nhưng tay còn lại thì mò mẫm trong ngực lấy ra một mảnh Tử Chi nhét vào miệng Trương Kỵ.

Tử Chi này vốn là do Trương Kỵ tìm được, hiệu quả có thể nói là nghịch thiên. Lúc trước Trương Kỵ bị gãy chân, phục dụng nó vài ngày liền khỏi hẳn.

Hôm nay công dụng của Tử Chi vẫn không hề thay đổi, Trương Kỵ vừa ăn vào thì sắc mặt vốn tái nhợt thoáng cái trở nên hồng nhuận phơn phớt.

Lúc này Trần Trầm mới thầm thở ra một hơi.

Nhưng tiếc vui chóng tàn, yêu hồ kia dường như bị kích thích quá độ, lúc này đây đã hoàn toàn phát cuồng, nó bắt đầu không ngừng dùng đuôi công kích bức tường vô hình.

Rầm rầm rầm!

Cùng với âm thanh va chạm giòn tan kia, cương khí tứ ngược, phàm nhân xung quanh không cách nào đứng lên được, tất cả đều bị cuốn sang một bên.

- Tiếp tục như vậy không phải biện pháp.

Trần Trầm thầm nghĩ, kế đó, hắn đưa tay ra, một đoàn hỏa diễm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

So với hỏa diễm bé nhỏ của Trương Kỵ, lửa trong tay Trần Trầm có thể xưng là hỏa cầu rồi.

Không chút chần chừ, Trần Trầm ném hỏa cầu về phía hồ yêu.

Ném đi một cái, Trần Trầm lại tiếp tục làm cái thứ hai, cứ như vậy liên tiếp ném hỏa cầu vào người hồ yêu.

Trương Kỵ đứng bên cạnh thấy cảnh này trợn mắt há hốc mồm, hỏa cầu lớn như vậy, nếu như là hắn phóng ra có khi là bị hút cạn linh khí chứ chẳng chơi, nhưng Trần Trầm thì hai rồi, liên tiếp phóng nhiều như vậy mà bộ dạng vẫn thản nhiên như không có việc gì.

- Lúc trước đã biết đại ca lợi hại, hôm nay đạp lên tiên lộ mới phát hiện đại ca còn lợi hại hơn so với ta tưởng tượng.

Trương Kỵ thầm sùng bái Trần Trầm.

...

- Chút tài mọn!

Hồ yêu cả giận quát, ngừng công kích bức tường vô hình kia, lúc này đây, nó há to miệng, phun ra một cỗ yêu phong, trong nháy mắt dập tắt toàn bộ hỏa cầu.

- Tu vi yêu quái này cao hơn rất nhiều so với ta, nếu không có thủ đoạn đặc biệt khống chế nó, đoán chừng không bao lâu nữa ta sẽ bị thu thập.

Trần Trầm càng nghĩ càng sợ, may là tối hôm qua không bị phát hiện, bằng không sợ là lúc này hắn đã sớm đi ngắm gà khỏa thân rồi.

- Đại ca, phải làm sao bây giờ? Hay là ngươi đi trước… - Trương Kỵ gian nan nói.

- Đi cái gì mà đi, hiện tại mới chỉ là bắt đầu, cũng chỉ là một con yêu quái, tính là gì?

Trần Trầm vừa mắng vừa niệm Độ Yêu kinh, đồng thời bất động thanh sắt lấy ra miếng tàn phiến pháp bảo kia.

Trong tay nải của hắn còn có hơn 10 loại vật phẩm chuyên dùng để khắc chế yêu vật, hôm nay không tin không bắt được con hồ ly này.

Một lát sau, Trần Trầm lại vung ra mấy cái hỏa cầu.

Hồ yêu nhìn thấy Trần Trầm dùng linh lực như dùng nước giếng nhà mình, trong đôi mắt to lớn cũng lóe lên vài tia dị sắc, kế đó, bụng nó bắt đầu căng lên…

Đợi đến khi nó há miệng, một cổ yêu phong cường đại hơn trước đó không chỉ mười lần phóng ra.

Hỏa cầu của Trần Trầm trước mặt yêu phong chẳng khác nào ngọn nến trong cơn bão, thoáng cái tắt ngúm, ngay sau đó, yêu phong kia hung hăng nện vào bức tường vô hình.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ vang, Trương Kỵ bị đánh ngã ra đất, Trần Trầm cũng lui lại mấy bước, khóe miệng rỉ ra máu tươi.

Yêu hồ cũng bị trọng thương, Trần Trầm giấu tàn phiến pháp bảo trong hỏa cầu, xuyên qua yêu phong, mảnh tàn phiến kia cắm vào chi trước phía bên phải của yêu hồ.

Tuy tàn phiến thoạt nhìn rất bình thường, miệng vết thương nó gây ra cũng không lớn, nhưng yêu hồ tựa như bị trọng thương, bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, miệng phát ra tiếng gầm gừ thê lương chấn động núi rừng, dọa cho một mảng chim lớn bay tán loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK