- Dương danh không tốt đâu, ngươi nhìn Mộ Dung Vân Lan kia xem, danh khí lớn không? Kết quả mỗi ngày đều bị người “nhớ thương”.
Trần Trầm âu sầu nói, một bộ “lão tử không muốn nổi danh đâu nha”.
Nghe hắn nói, Trương Kỵ trầm mặc hồi lâu, cảm thấy Trần Trầm nói rất có đạo lý, thế nhưng một lát sau, hắn lại lắc đầu cười khổ.
- Đại ca… Ngươi nói rất đúng. Thế nhưng với tư chất của ngươi, nghĩ không muốn nổi danh e là khó!
Nghe vậy, Trần Trầm thoáng giật nhìn, nhịn không được bật cười ha hả.
Hắn rất thích thái độ nghiêm túc của Trương Kỵ, tuy là thoạt nhìn giống với nịnh nọt, nhưng Trần Trầm biết, lời của hắn đều xuất phát từ nội tâm.
Chính vì vậy lại càng khiến hắn cao hứng.
...
Nghỉ ngơi tại khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau, hai người Trần Trầm cùng Trương Kỵ đi đến võ đài trong Ký Châu thành.
Chỗ đó ngày thường là nơi huấn luyện quân nhân, nhưng hôm nay được dùng để Thiên Vân tông chiêu mộ đệ tử.
Đợi hai người Trần Trầm đến nơi, trên giáo trường đã tụ tập mấy ngàn người.
Trong mấy ngàn người này có hai người đáng chú ý.
Một người là Mộ Dung Vân Lan. Giờ phút này nàng đang yên tĩnh đứng trong đám người, xung quanh không có ai dám tiến đến gần.
So với tư thái bình tĩnh, không màn danh lợi mấy ngày trước, hôm nay trông nàng vô cùng lạnh lùng, một bộ chớ có đến gần.
Ngoài ra, còn có một nam tử cũng giống như vậy. Lẳng lặng đứng một phương, xưng quanh dạt ra một mảng lớn, cứ như đến gần sẽ bị hắn ăn mất vậy.
- Nam nhân kia là ai? Ngưu bức vậy luôn? - Trần Trầm thuận miệng hỏi, lập tức có người đáp lời hắn.
- Đó là nhi tử của tướng quân Ký Châu, từ nhỏ đã quen chém giết, trên người có sát khí cho nên không ai dám đến gần.
- Tướng quân Ký Châu… Xuất thân còn ngưu bức hơn Mộ Dung Vân Lan nữa! - Trần Trầm cảm thám.
Tướng quân Ký Châu tổng quản quân đội Ký Châu, chức vị chỉ thấp hơn một cấp so với Tổng đốc Ký Châu.
Với tư cách là người đứng thứ hai của một cái đại châu, đương nhiên giá trị cao hơn nhiều so với người đứng đầu một cái thành.
Hàn huyên với mấy lão ca xung quanh đôi ba câu, mọi người dần dần quen thuộc.
Hơn nữa, với bản lĩnh khua môi múa mép của Trần Trầm, đám người này đều lộ ra thần sắc hận tương kiến quá muộn.
Đúng lúc này, trên đài cao cực lớn được dựng giữa giáo trường, một vị lão giả râu tóc bạc trắng bước ra.
- Yên lặng!
Quát khẽ một tiếng, thanh âm của mấy ngàn người trên giáo trường thoáng cái bị đè ép xuống. Thấy vậy, tất cả mọi người đều ngầm biết thân phận lão giả, cả đám ngậm miệng, không dám tiếp tục lên tiếng.
- Có tín vật của Thiên Vân tông ta, xin mời bước lên đài.
Đợi mọi người yên tĩnh, lão giả tiếp tục nói.
Hắn vừa dứt lời, trong mấy ngàn người vây quanh giáo trường có không đến 100 người bắt đầu chuyển động, đi về phía đài cao.
Lúc này đây, vẻ mặt của đám người kia vô cùng ngạo nghễ, một bộ “lão tử là đệ nhất thiên hạ”.
Mộ Dung Vân Lan cùng nha hoàn của nàng cũng ở trong số đó, còn có nhi tử của tướng quân Ký Châu.
- Đại ca, ta đi trước! - Trương Kỵ lấy ra tín vật, khẽ nói với Trần Trầm.
Trần Trầm ném cho hắn ánh mắt cổ vũ, vỗ vỗ vai, ra hiệu hắn cứ an tâm lên đài.
Nhìn bóng lưng Trương Kỵ, trong lòng Trần Trầm có chút thổn thức.
Nếu không phải hắn xuất hiện, tiểu tử này e là còn phất hơn nữa.
Nhưng hết lần này đến lần khác, tiểu tử này là vô cùng cảm kích hắn, còn xem hắn là huynh đệ ruột thịt nữa chứ.
- Thôi thôi, ngày sau ta trở thành trưởng môn liền an bài cho ngươi cái chức phó trưởng môn vậy! - Trần Trầm tự an ủi mình.
...
Trên đài, sau khi thu hồi tín vật, lão giả lại lần nữa nhìn xuống dưới đài.
- Phụ mẫu trưởng bối có tu vi mời lên đài! - Lời này vừa ra, lại có gần trăm người bước lên.
Tư chất tu tiên vốn là xem truyền thừa, phụ mẫu nếu như có tu vi, hài tử sinh ra tám, chín phần đều có tư chất tu tiên.
Vì muốn đề cao hiệu suất, Thiên Vân tông trưởng lão dùng cách thức như vậy để tuyển chọn cũng không có gì đáng trách.
Quả nhiên, sau khi một trăm người này lên đài, lão giả nghiêm túc dò xét một phen, cuối cùng có không đến 50 người buồn bã bước xuống.
Hơn một nửa số lượng có tư chất tu tiên, tỷ lệ này nếu như áp cho số lượng người dưới đài thì… Khó mà tưởng tượng được.
Sau khi kiểm tra hết đám người vừa lên đài, lão giả bắt đầu cảm thấy mất hứng thú.
Theo như kinh nghiệm, đến đây coi như đủ, mấy ngàn người còn lại bên dưới, tìm được chừng mười mấy người có tư chất cũng đã là may mắn.
Nghĩ đến đây, hắn vốn định cho đám người còn lại xếp hàng lên kiểm tra, nhưng lời còn chưa nói ra, đột nhiên hắn nổi hứng, thay đổi chủ ý:
- Ai cảm giác mình có thiên phú siêu quần, mời lên đài.
Nghe hắn nói, mấy ngàn người lặng ngắt như tờ, ai cũng không dám động.
Nếu lên đài, lỡ như bị trưởng lão từ chối, vậy coi như mất hết mặt mũi, chỉ sợ muốn “nổi danh” khắp Ký Châu, ngày sau lấy đâu ra “mặt” để ra ngoài gặp người?
Không chỉ bản thân mất mặt, ngay cả phụ mẫu cũng mất mặt theo…
Thế nhưng Trần Trầm lại chẳng chút để tâm, lách qua đám người, dự định đi lên đài. Nhưng đúng lúc này, mấy lão ca nói chuyện hữu hảo lúc trước đột nhiên kéo hắn lại.
- Huynh đệ, nếu chỉ có một mình ngươi lên đài, lỡ như không có tư chất tu tiên, khi đó chỉ sợ sẽ trở thành trò cười khắp Ký Châu!
- Đúng đó, huynh đệ, tự tin là tốt, nhưng ít nhất phải có một đám người đi lên, có như vậy, ngươi trà trộn vào bên trong mới không gây chú ý!
Nhìn vẻ mặt lo lắng của mấy lão ca, Trần Trầm trịnh trọng nói:
- Các vị xin cứ yên tâm, nếu ta thật sự không có tư chất tu tiên, trở thành trò cười của Ký Châu, vậy cứ để thế nhân cười đi, tu tiên nhất đạo vốn là nghịch thiên, chết trên đường cũng là chuyện rất bình thường.
Nói xong lời này, Trần Trầm kiên quyết đẩy tay mấy người kia ra, bước lên đài.
Đám người nhìn bóng lưng đìu hiu của Trần Trầm, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
- Khiến ngàn vạn người ngước nhìn, vị huynh đài này thật sự là gương sáng đời ta.
- Aiz, dù cho hắn có thật sự trở thành trò cười Ký Châu, vị bằng hữu này, ta nhận, huynh đệ, ngươi nghĩ sao?
- Ngươi có ý gì hả? Chẳng lẽ ta lại là loại tiểu nhân xu lợi tránh hại?
...
Trước mắt quảng đại quần chúng, Trần Trầm từ từ bước lên đài.
Lúc này, toàn bộ võ đài đều chú mục vào hắn.
Cảm nhận được có vô số ánh mắt chiếu về phía mình, Trần Trầm cười nhạt một tiếng, bước lên đài.
- Là hắn? Tên tiểu tử thúi kia, không ngờ hắn lại có thể bình an đến Ký Châu.
Sau lưng lão giả, tiểu nha hoàn Mộ Dung Vân Lan nhìn thấy Trần Trầm liền lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.
Nhìn Trần Trầm lên đài, dường như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt Mộ Dung Vân Lan vô cùng nặng nề.
- Tiểu Hoàn, sự thật chứng minh hắn đã đúng khi không đi theo chúng ta, ngẫm lại những… người bị Ma môn tàn sát kia…
Nói đến đây, Mộ Dung Vân Lan không nói được nữa, bắt đầu nghẹn ngào.
Tiểu Hoàn nhếch mép cười khinh miệt:
- Tiểu thư, ngươi chớ có tự trách, ngươi cũng không ép bọn họ đi theo, bọn họ chết là do bản thân không có thực lực, không có tiên duyên.
- Còn tên tiểu tử này, hắn không theo ngươi là vì hắn thích chơi trội, cũng chẳng có gì là đúng hay sai ở đây cả!?
- Mọi người đều theo ngươi, hết lần này đến lần khác hắn lại không theo, mọi người không lên đài, hắn lại lọ mọ đi lên.
- Người như vậy ta thấy nhiều rồi, tự cho bản thân làm vậy là có cá tính, có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác, nói thật rất buồn cười.
...
- Đại ca chính là đại ca, bực này thực lực, bực này khí độ, đến lúc nào ta mới có thể so sánh được!
Trái ngược với phản ứng của hai người Mộ Dung Vân Lan, Trương Kỵ lại mang vẻ mặt phấn chấn, hận không thể hoan hô ngay tại chỗ.
Đám người đứng trên đài lao nhao nghị luận, người dưới đài cũng không khỏi nghị luận.
- Đó là ai vậy? Quá mức kiêu ngạo!
- Kỳ tài ngút trời như ta mà cũng không dám lên, hắn dựa vào cái gì hả?
- Huynh đệ, nếu đã là kỳ tài ngút trời, ngươi lên thử đi?
- Nói giỡn, nói giỡn, chớ coi là thật!
...
Lão giả thấy thật sự có người lên đài, mặt thoáng qua một tia hứng thú, bất quá chỉ trong nháy mắt đã biến mất vô tung, chuyển thành bộ dạng nghiêm túc không gì sánh được.
- Tiểu tử, ngươi là người phương nào?!
Hắn hỏi câu này vô cùng to, toàn bộ võ đài lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều muốn xem cái tên càn rỡ này rốt cuộc là ai?
Nghe lão giả hỏi, Trần Trầm hơi khom người thi lễ, sau đó dùng thành âm bình tĩnh giới thiệu sơ qua thân phận của mình.
- Ký Châu, Phi Vân thành, Thạch Xuyên huyện, Thạch Đầu thôn, Trần Trầm.