• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên giáo trường, lúc này có một người lẳng lặng rời khỏi đám đông, nhanh chóng chạy đến một khách sạn gần đó.

Đại sảnh khách sạn, sát trong góc, có một nam nhân trung niên ăn mặc bình thường, hắn ta đang dùng cơm, biểu hiện so với người bình thường cũng không có gì khác biệt.

Người vừa rời khỏi giáo trường lúc này đang tiến gần đến nam nhân trung niên.

- Sư huynh, vừa rồi trên giáo trường có một chút chuyện xảy ra, ta cảm thấy có điều cổ quái.

- Sao vậy? Hay là xuất hiện đệ tử kinh tài tuyệt diễm?

Nam nhân trung niên lạnh nhạt hỏi, vừa hỏi vừa tiếp tục uống rượu của mình.

Hai người này hiển nhiên không phải người thường, mà là đệ tử phân bộ thứ 13 của Ma Môn Đại Chu.

Dưới trướng Ma Môn Đại Chu có ba mươi sáu phân bộ, phân bộ của bọn họ nhận trách nhiệm đối phó Thiên Vân tông.

Song phương tranh đấu gay gắt có hơn một ngàn năm, đã không thể dùng thù hận đơn thuần để hình dung.

Có thể nói, chỉ cần khiến đối phương khó chịu, cho dù có trả một cái giá đắt cũng xứng.

Chính là như nước với lửa.

- Khó mà nói được, lúc đó Thiên Vân tông trưởng lão nói với đám người trong giáo trường rằng ai tự thấy bản thân có thiên phú siêu quần thì bước lên đài, kết quả thực sự có một thiếu niên đi lên.

- Sau khi thiếu niên này lên đài, Thiên Vân tông trưởng lão sửng sốt hồi lâu, sau đó mới tán thưởng một câu không tệ.

Nghe đến đây, nam nhân trung niên buông chén rượu xuống, trong mắt lóe lên tia phấn khích.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó hắn nói cái gì mà để mọi người suy nghĩ 5 phút, có thật sự muốn bước vào tiên lộ hay không, rồi một thân một mình đi ra sau đài.

Lúc này, trong mắt nam nhân vụt qua một đạo tinh quang, lẩm bẩm nói:

- Lần này Thiên Vân tông trưởng lão đến Ký Châu chiêu mộ đệ tử là Ngụy Sơn Hà, người này không quá sắc sảo, chỉ một lòng một dạ tu hành.

- Khẳng định hắn không phải loại thích nói nhảm, bảy cong tám quẹo.

- Vậy ý của sư huynh là?

- Sư đệ, sau khi nhìn thấy thiếu niên kia, biểu lộ của Ngụy Sơn Hà thế nào?

- Khiếp sợ, còn có mờ mịt, dường như… Có chút không dám tin.

Nghe đến đó, nam nhân trung niên vỗ mạnh lên bàn một cái, cười nói:

- Haha, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thiếu niên kia chắc chắn có tư chất vô cùng tốt, lão bất tử Ngụy Sơn Hà này căn bản không biết che giấu sắc mặt, bảo mọi người suy nghĩ 5 phút hẳn là để tranh thủ đi cầu viện Thiên Vân tông.

- Gấp gáp như vậy, tư chất của thiếu niên kia e là không chỉ cao hơn Mộ Dung Vân Lan một bậc thôi đâu!

- Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu như Thiên Vân tông tăng thêm 1, 2 tên trưởng lão, nhân thủ của chúng ta chưa chắc đủ!

Nghe lời sư huynh nói, trên mặt người nọ lộ vẻ lo lắng.

Lúc trước, phân bộ ở Lam Phong thành vốn muốn bắt cóc Mộ Dung Vân Lan, ai ngờ lại thất bại. Thế nhưng bọn họ không từ bỏ, suốt mấy ngày nay đã triệu tập toàn bộ đệ tử Ma Môn ẩn nấp trong phạm vi Ký Châu tụ hội về phụ cận Ký Châu thành, chuẩn bị làm một mẻ lớn, không chỉ cướp đi Mộ Dung Vân Lan mà còn muốn giết chết đệ tử được chiêu mộ vào Thiên Vân tông cùng trưởng lão Thiên Vân tông.

Lần này quyết tuyệt như vậy là vì thái thượng trưởng lão của phân bộ số 1 Ma Môn sắp bước qua thiên tuế, xác thực cần một nữ tử Cực Âm Chi Thể làm lô đỉnh.

Để lấy lòng phân bộ số 1, bọn họ nhất được phải huy động lực lượng một lần.

- Không cần phải lo lắng! - Nam nhân trung niên khoát tay, một bộ bày mưu tính kế. - Sư thúc đã sớm có an bài, mượn người bên phía U Châu, cộng thêm mấy người bọn họ, hiện tại chúng ta có bốn trưởng lão cấp chiến lực, chỉ cần phía Thiên Vân tông không phải ra ba vị trưởng lão, muốn thu thập đám người kia coi như dư xài.

- Vậy là tốt rồi, lần này Thiên Vân tông tất bại, ta quay về quan sát tình huống, chuyện lần này nếu thành, môn chủ nhất định sẽ trọng thưởng chúng ta!

- Đi thôi, lần này chúng ta không chỉ bắt Mộ Dung Vân Lan, còn thuận tiện giải quyết luôn mấy tên trưởng lão Thiên Vân tông, hơn nữa lời thêm một đệ tử thiên tài, để cho đám người Thiên Vân tông kia biết cái gì gọi là đau lòng! Ha ha!

Nam nhân trung niên lại nhấp một ngụm rượu, nhếch mép cười lạnh.

So với ba mươi sáu tông Đại Tấn bằng mặt không bằng lòng, ba mươi sáu bộ Ma Môn lại đoàn kết có hơn, tỷ như loại chuyện mượn người này vẫn thường phát sinh.

Cho nên mới nói, Đại Chu cùng Đại Tấn chi tranh, vẫn luôn là Đại Chu bọn họ chiếm thế thượng phong.

Riêng lần này, Thiên Vân tông có thể phái ra bao nhiêu trưởng lão đến tiếp ứng, hắn không nghĩ nhiều.

Tiếp đón mấy đệ tử mà thôi, phái thêm 2 trưởng lão đã là cực hạn.

Dù có thiên phú siêu quần thì cũng chỉ là đệ tử, cũng không phải chưởng môn tương lai.

...

Cùng lúc đó, Thiên Vân tông trưởng lão - Ngụy Sơn Hà đã quay lại đài cao.

Hiện tại, hắn coi như đã an lòng.

Tông chủ nói sẽ dốc toàn bộ lực lượng, đó là cái khái niệm gì?

Các đệ tử bình thường có đến hay không thì hắn không biết, nhưng tông chủ cùng mấy vị thái thượng trưởng lão đảm bảo sẽ xuất thủ, nói không chừng mười mấy vị trưởng lão đóng quan ở Thiên Vân tông cũng sẽ theo tới.

Đội hình bực này, đừng nói là mấy tên gian tế Ma Môn, dù cho nguyên một cái phân bộ Ma Môn đến cũng có thể chiến một trận.

Nghĩ đến đây, nụ cười của hắn dần dần trở nên hiền hòa.

Mấy ngàn người bên dưới thấy hắn cười mà bị dọa sợ, không ít người nhịn không được co đầu rụt cổ.

- Kế tiếp mỗi lần 100 người lên đài, bản trưởng lão sẽ kiểm tra tư chất tu tiên của các ngươi.

Nghe hắn nói, bắt đầu có người lục tục bước lên đài.

...

Quá trình kiểm tra kéo dài độ khoảng hai giờ, mấy ngàn người trong giáo trường cuối cùng chỉ có hơn hai mươi người đạt tới yêu cầu của Thiên Vân tông.

Ngụy Sơn Hà cũng không có gì là thất vọng với kết quả này, vẫn hiền lành như trước, thậm chí còn hảo tâm an ủi những… người không trúng tuyển, khiến không ít người cảm động đến rơi nước mắt.

- Đại ca, vị trưởng lão Thiên Vân tông này cũng xem như khá bình dị, gần gũi. - Thấy một màn như vậy, hảo cảm của Trương Kỵ đối với Ngụy Sơn Hà phút chốc tăng vọt.

- Hoàn toàn chính xác, cũng không biết môi trường ở Thiên Vân tông thế nào nữa? Là tranh đến sứt đầu mẻ trán hay là mọi người cùng chung lý tưởng?

Đối với tông môn tương lai của mình, Trần Trầm cũng có chút tò mò, đương nhiên, cái hắn để ý nhất chính là sơn mạch của Thiên Vân tông, rốt cuộc chỗ đó cất giấu bao nhiêu bảo vật?

Tu tiên chi địa vốn là nơi linh khí dồi dào, không phải nơi mà mấy cái rừng sâu núi thẳm kia có thể so được đâu.

Bảo vật cùng cơ duyên ở đó chắc chắn cũng hơn xa ngoại giới.

Địa phương như thế mới là nơi hệ thống chính thức phát huy uy lực của mình.

- Được rồi, tương lai các ngươi chính là đệ tử Thiên Vân tông ta, hi sau khi đến Thiên Vân tông, các ngươi có thể khắc khổ tu hành, không làm mất thể diện tông môn.

Mấy ngàn người trên giáo trường tán đi, Ngụy Sơn Hà quay đầu nhìn hai trăm người được tuyển chọn, bộ dạng thập phần trịnh trọng.

- Đệ tử không phụ trưởng lão sở thác!

Lúc này, chúng đệ tử cũng thập phần hưng phấn, đồng thanh đáp.

Bước vào Thiên Vân tông đối với bọn họ chính là một bước lên mây, ngày sau cho dù không tu hành nổi nữa, trở lại phàm thế cũng có thể giành được quan to hậu lộc.

Có thể nói, hôm nay chính là ngày cải biến nhân sinh của bọn họ.

- Rất tốt, hôm nay chúng ta sẽ dừng lại tại Ký Châu, nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, sáng sớm mai tất cả tập hợp tại đây, xuất phát tiến về Thiên Vân tông!

Nguy Sơn Hà vung tay, nhẹ lướt đi.

...

Ở phương xa, Thiên Vân sơn mạch, giờ phút này là một mảnh náo loạn, bởi vì có gần trăm đạo thân ảnh đang lơ lửng trên không.

- Hôm nay các trưởng lão sao vậy? Muốn quyết chiến cùng Ma Môn?

Chúng đệ tử phía dưới vô cùng khiếp sợ, âm thanh nghị luận vang lên bốn phía.

- Không biết, cũng rất có thể! Ngươi xem, ngay cả thái thượng trưởng lão bế quan cũng đi ra!

- Cmn, là thật, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Không đợi chúng đệ tử bàn luận xong, gần trăm đạo thân ảnh trên bầu trời đã chỉnh tề phi hành hướng về Ký Châu.

Khí thế kia… Có thể nói là Già thiên tế nhật! (1)

(1) Che khuất bầu trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK