Lâm Tiêu Đình nhìn cá vàng trong hồ nước, trầm giọng kêu một câu ngắt ngang khúc nhạc: - Tình Tình. - Ừ. Lâm Tiêu Đình trêu đùa cá vàng trong hồ: - Thú bản mệnh của nàng đã chết, linh nguyên bị phế bỏ, nàng đã hoàn toàn là phế vật, không còn ngày trở mình được nữa. - Ta biết. - Chịu phục sao? - Chịu phục. Lâm Tiêu Đình đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng: - Rất tốt, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai cái gì gọi là hiện thực, đúng hay không? -...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.