Giờ phút này, mặt trời treo trên đầu, bầu trời trong xanh, dưới chân là đất đai cứng rắn, gió thổi nhẹ, mọi thứ y như thật. Lý Thiên Mệnh nhặt một tảng đá lên bóp nhẹ, quan sát quá trình cục đá vụn vỡ, nhưng vết nứt từ từ tách ra, tro bụi rơi xuống bay theo gió, làm lòng Lý Thiên Mệnh càng rung động hơn. Huỳnh Hỏa ra khỏi không gian bản mệnh, cũng thán phục: - Đúng y như thật. Lý Thiên Mệnh đưa mắt nhìn thế giới chân thật này: - Tuyệt, ai mà ngờ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.