Tuyết Lam đứng bên cạnh Thần Thánh sớm đã ngây ra như phỗng. Nàng đứng ở chỗ này như một đứa ngốc. - Thiên Mệnh, vẫn luôn không có cơ hội xin lỗi ngươi . . . - Dì Lam, không cần, đi nhiều, bây giờ ta đã hiểu, so với rất nhiều người thì dì không khiến người ghét lắm. Tuyết Lam hỏi: - Câu này của ngươi là khích lệ hay khen ngợi vậy? - Dì cứ xem nó như là khích lệ đi! - . . . Tuy nói vậy nhưng Tuyết Lam nhìn qua hai nhi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.