Sau khi từ biệt, Hiên Viên Mộc Tuyết đi theo Hiên Viên Vũ Hành, bóng dáng thướt tha lướt qua Lý Thiên Mệnh, biến mất ở trước mắt hắn. Huỳnh Hỏa trố mắt hỏi: - Đào hoa đến rồi? - Cái này không phải đào hoa kiếp. Lý Thiên Mệnh giơ tay trái lên, mặt trên phủ một lớp băng sương, bàn tay của đối phương lạnh băng, nếu là Cổ Thánh cảnh đệ nhất trọng bình thường thì phỏng chừng ngón tay đã bị đông cứng. - Đó là cái gì? Lý Thiên Mệnh đáp: - Đây là sát...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.