- Được ạ. Khương Phi Linh cúi mặt, gật đầu, lén nhéo eo Lý Thiên Mệnh. Vệ Tịnh nhếch môi nói: - Tạm biệt, người trẻ tuổi. Lý Thiên Mệnh nói: - Tạm biệt, cụ. - Tạm biệt. - Tạm biệt. Lý Thiên Mệnh đứng ở cửa Đạo Cung nhìn bọn họ đi sâu vào Đạo Cung, chỉ ngừng lại chưa được mười giây đã thu Luân Hồi Ấn trên người Vi Sinh Vân Tịch. Sau đó hai người một đường đi xa, biến mất trong thiên địa. “Tạm biệt.” Lý Thiên Mệnh thầm mặc niệm hai chữ này, niệm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.