Sau khi quản gia giải thích một hồi, Vương Mộc Quang mới tin là Bạch Thủy Kim không phải là fan cuồng yêu cậu ta đến điên dại.
Khi biết được sự thật, Vương Mộc Quang ném cho cậu một ánh mắt thương hại.
Bạch Thủy Kim bị nhìn đến nổi da gà: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Không có gì, chỉ là bất ngờ vì cậu không phải fan của tôi thôi."
"Có gì mà phải bất ngờ."
"Không ngờ cậu chưa từng nếm trải qua những thứ tốt đẹp như tôi."
"......"
Bạch Thủy Kim như bị nhét một cái bánh bao to tướng vào miệng, to đến mức không thốt nên lời.
Quả nhiên gia đình phản diện có đủ loại phản diện, Vương Hoàn Tu thì u ám có thực lực, còn Vương Mộc Quang lại thuộc dạng trí thông minh có hạn.
Tuy có ngoại hình ưu việt, nhưng sự tự luyến và tự đại đặc trưng của nhân vật phản diện được thể hiện hoàn hảo trên người Vương Mộc Quang.
Vương Mộc Quang đánh giá Bạch Thủy Kim từ trên xuống dưới, quay đầu hỏi quản gia: "Chuyện anh trai tôi kết hôn, sao tôi lại không biết?"
Quản gia: "Chuyện ngài ấy kết hôn đã được đăng báo rồi."
Chuyện Bạch Thủy Kim mất mặt trong đám cưới đã treo đầu bảng tin hai ngày, chỉ cần chú ý một chút là có thể thấy tin tức về đám cưới trên báo.
"Không thể nào, tôi xem tin tức hàng ngày mà, sao có thể không thấy được."
Quản gia nhất thời nghẹn lời, muốn nói lại thôi.
Vương Mộc Quang: "Chú Trương sao vậy?"
"Bởi vì cậu chủ Mộc Quang chỉ quan tâm đến bản thân mình thôi."
Vương Mộc Quang:......
Bạch Thủy Kim:......
Quả thật cậu ta lên tin tức chỉ để xem gương mặt của mình.
Bạch Thủy Kim nắm chặt bản báo cáo thực tập xã hội rồi đi về, đau đầu không biết có nên xin giảng viên hướng dẫn một tờ khác hay không.
Bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một bóng đen: "Cậu đi nhanh vậy làm gì, đi cùng nhau đi."
Bạch Thủy Kim quay đầu nhìn Vương Mộc Quang đang đi song song bên cạnh.
Vương Mộc Quang cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt đánh giá trên gương mặt Bạch Thủy Kim, một hồi lâu sau mới thốt ra một câu: "Tôi nói này, trông cậu cũng khá dễ thương đấy."
Bạch Thủy Kim tưởng đối phương tự luyến đến mức chỉ biết khen bản thân, không ngờ còn biết khen người khác.
"Giống y chang quả bí đao lùn."
"......"
Vương Mộc Quang có thể sống đến tận bây giờ, chắc chắn là nhờ vào gia thế vững chắc của cậu ta.
Phòng của Vương Mộc Quang ở tầng một, sau khi vào phòng liền có người hầu đẩy hành lý vào, bản thân cậu ta thì đi tắm, sau đó đeo bịt mắt rồi lên giường ngủ li bì.
Cậu ta vừa về sau khi tuần lễ thời trang ở nước ngoài kết thức, bay trên trời cả ngày, cần phải nghỉ ngơi.
Mãi đến giờ ăn tối mới ra khỏi phòng, Vương Mộc Quang ngủ say như chết, Bạch Thủy Kim ăn xong thì cậu ta mới tỉnh, đến khi Vương Mộc Quang dùng bữa, Bạch Thủy Kim đúng 8 giờ tối ngồi trước ti vi, chuẩn bị xem bộ phim cổ trang võ hiệp do ông chồng số một, ông chồng số hai đến ông chồng thứ n của cậu diễn.
Chính là bộ phim mà cậu vẫn luôn theo dõi trước đây.
Bộ phim truyền hình này được quay và phát sóng đồng thời, nên mỗi tuần chỉ có hai tập.
Thông thường, phim truyền hình mỗi tuần chỉ cập nhật hai tập rất không có lợi cho việc giữ vững tỷ suất người xem, nhưng bộ phim này có nội dung có nội dung, có cốt truyện có cốt truyện, có nhan sắc có nhan sắc, có thể nói là bộ phim bom tấn của mùa đông năm nay, bây giờ chỉ cần tiện tay mở phần mềm video là có thể thấy các đoạn video ngắn được cắt từ bộ phim này.
Bạch Thủy Kim xem say sưa, hai mắt như dán chặt vào nam chính và nam phụ.
Vương Mộc Quang đi qua liếc nhìn: "Cậu thích xem cái này à?"
Cậu gật đầu: "Đương nhiên rồi, đây là bộ phim hot nhất gần đây mà."
Vẻ mặt Vương Mộc Quang có chút vi diệu: "Thật sao?"
Sau đó ngồi xuống một chiếc ghế đơn bắt đầu lướt điện thoại, đôi chân dài bắt chéo nhau, dài hơn cả đường sinh mệnh của con người, mái tóc hơi dài của cậu ta được vén ra sau một cách tùy ý, khi không nói chuyện trông giống như một hoàng tử từ vương quốc nào đó, lúc đầu trên mặt vẫn còn nụ cười vui vẻ, nhưng càng lướt điện thoại, nụ cười dần dần đông cứng lại.
Một tập phim truyền hình kết thúc, trong lúc chờ quảng cáo kết thúc, Bạch Thủy Kim cảm thấy miệng hơi cô đơn nên bèn bóc vải cho mình ăn.
Vương Mộc Quang ở bên cạnh nên cậu không thể ăn một mình, tuy hai người mới gặp nhau ngày đầu tiên, đối phương đã công kích chiều cao của cậu, nhưng với tư tưởng là người một nhà, Bạch Thủy Kim đại độ chọn cách tha thứ, rồi hỏi han đối phương có muốn ăn vải không.
Vương Mộc Quang lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, dù tôi biết vải rất muốn được tôi ăn."
Bạch Thủy Kim cúi đầu nhìn quả vải trong tay.
Thời buổi này, ai sống cũng không dễ dàng gì, ngay cả hoa quả cũng bị vu khống.
Cảm xúc của Vương Mộc Quang rất rõ ràng, Bạch Thủy Kim nhìn vẻ mặt cười còn khó coi hơn khóc của cậu ta, có chút tò mò không biết cậu ta đang xem gì.
"Anh đang xem gì vậy? Thấy anh có vẻ không vui."
Vương Mộc Quang nghiêng đầu: "Không có gì, đừng quan tâm đến tôi."
"Okê."
Bạch Thủy Kim thật sự không quan tâm nữa.
Vài giây sau, Vương Mộc Quang: "Thấy cậu thực sự tò mò về chuyện của tôi, nên tôi đành từ bi nói cho cậu biết vậy."
Bạch Thủy Kim:......
Tôi không có.
Tuy bảo không để ý, nhưng cậu vẫn biết được nguyên nhân khiến nụ cười của Vương Mộc Quang biến mất, điều khiến một ngôi sao khó xử nhất chính là tin đồn xấu và năng lực nghề nghiệp của bản thân.
Mà lúc này hai điều kết hợp lại, hashtag về diễn xuất của Vương Mộc Quang và tin đồn xấu về Vương Mộc Quang cùng lúc treo trên bảng hot tìm kiếm.
Bạch Thủy Kim click vào xem thử, tin đồn trên mạng nói Vương Mộc Quang sẽ vào đoàn làm khách mời cho bộ phim "Dạ du hành" đang hot gần đây, mà bộ phim này có thể nổi tiếng, ngoài kịch bản hay và đạo diễn giỏi ra, còn có một điểm nữa là có những diễn viên vừa đẹp vừa diễn xuất tốt.
Mà Vương Mộc Quang luôn bị chỉ trích về mặt diễn xuất, tin tức này vừa ra đã lập tức bị chửi lên cho lên top tìm kiếm.
"Tôi thực sự phục rồi đấy, không muốn xem diễn xuất tệ hại, tại sao lại mời cậu ta làm khách mời chứ!"
"Có tiền thì ghê gớm lắm chứ gì, Vương Mộc Quang chắc chắn là mang tiền vào đoàn phim rồi."
"Tôi đã nói rồi, gương mặt của Vương Mộc Quang thì được, nhưng về diễn xuất thì tôi có nhiều lựa chọn khác hơn."
"Vương Mộc Quang mau cút đi, đây là tác phẩm đầu tay của anh trai nhà tôi, không muốn để cậu ta phá hỏng."
"Vương Mộc Quang là đồ khốn nạn...?~!:"
"Với diễn xuất cay mắt như Vương Mộc Quang mà cũng dám mời à?"
"Không biết bản thân được mấy lượng thì đừng có phá hỏng dàn diễn viên tốt như vậy, tự cút đi."
"Một con sâu làm rầu nồi canh."
"Tẩy chay Vương Mộc Quang!"
"+1"
"Thêm cả chứng minh thư của tôi vào nữa."
Bạch Thủy Kim trợn tròn mắt nhìn những bình luận trên hot tìm kiếm. Kiếp trước, cậu phải đi làm thêm nên mỗi ngày chẳng có nhiều thời gian để nghịch điện thoại. Ngay cả khi cầm điện thoại trên tay, cậu cũng chỉ trả lời tin nhắn của trường lớp, chứ không mấy khi theo dõi những ngôi sao đang nổi. Vì vậy, khi nhìn thấy Vương Mộc Quang bị chửi rủa thậm tệ như thế này, cậu vẫn cảm thấy khá sốc. Lướt xuống dưới, thậm chí còn có cả những bình luận chửi đến tận tổ tông.
Cậu nhìn chằm chằm vào tin nhắn, Dạ du hành... Cái tên này sao nghe quen tai thế nhỉ?
Chẳng mấy chốc, tập tiếp theo của bộ phim truyền hình bắt đầu phát sóng, ba chữ lớn "Dạ du hành" hiện rõ trên màn hình ti vi full HD.
"..."
Bạch Thủy Kim im lặng một lúc rồi hỏi: "Anh định đóng phim này à?"
Vương Mộc Quang ngẩng khuôn mặt tan nát lên: "Ừm."
Bạch Thủy Kim nhất thời không biết nói gì. Thực ra, trong tác phẩm tiểu thuyết về giới giải trí mà Vương Mộc Quang xuất hiện, nhân vật phản diện được xây dựng là một kẻ không có khả năng diễn xuất, cộng thêm vẻ tự cao tự đại. Nếu bị chửi vì diễn dở thì Vương Mộc Quang cũng không phải bị oan.
Chỉ có điều là bọn họ chửi cũng hơi quá đáng.
Vương Mộc Quang đưa ánh mắt mong đợi qua nhìn cậu: "Cậu có gì muốn nói trước không?"
Bạch Thủy Kim im lặng một lúc.
Thật khó để đánh giá, dù sao thì những lời chê bai cũng đã được người ta nói hết rồi.
Vương Mộc Quang đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Bạch Thủy Kim, cúi người nhìn cậu: "Sao thế, cậu không có gì muốn an ủi tôi sao?"
Như thể đang cho cậu cơ hội để an ủi vậy.
Hơi thở của đối phương tiến lại gần, Bạch Thủy Kim hơi ngả người ra phía sau một tí.
Việc diễn xuất của đối phương bị chỉ trích là sự thật, đứng từ góc độ của một người ngoài cuộc thì không thể an ủi được. Nhưng với tư cách là người nhà, không cần phải đứng trên cán cân công bằng, người nhà là nơi sẽ đưa ra sự thiên vị và thiên ái nhiều hơn.
Đối phương là em trai của chồng yêu, vậy cũng là em trai của cậu.
Bạch Thủy Kim: "Đừng để ý đến những lời chê bai đó, anh hãy tiếp thu những ý kiến tốt, rèn luyện diễn xuất và cứ là chính mình là được."
"Tôi biết, nhưng tôi luôn để tâm đến thái độ của người khác đối với mình."
Vương Mộc Quang sinh ra đã ở vị trí mà người khác cả đời cũng không thể đạt tới. Từ nhỏ, cậu ta đã sống trong một gia đình hạnh phúc, có tiền có quyền lại có thế lực. Mặc dù cha mẹ mất sớm khi cậu ta chỉ mới mười tuổi, nhưng lại có một người anh trai tài năng xuất chúng chống đỡ, cuộc sống của cậu ta chẳng có gì phải lo lắng, được mọi người nâng niu, quả thực là thiên chi kiêu tử.
Cậu ta theo đuổi ước mơ của mình và bước chân vào giới giải trí, nhưng thế giới trên mạng, những điều mà cậu ta nghe được lại là những tiếng mắng chửi rủa cậu ta.
Có bao nhiêu khác biệt ư? Đến mức phải chửi tổ tông tám đời nhà cậu ta mà không trùng lặp một câu nào.
Ban đầu cậu ta không để tâm, nhưng về sau càng ngày càng quan tâm đến đánh giá của người khác.
Thậm chí... nửa đêm còn trùm chăn khóc như một chiếc xe bơm nước.
Vương Mộc Quang nhìn điện thoại, cả người như sắp vỡ vụn: "Đọc những bình luận này khiến lòng người lạnh lẽo."
Bạch Thủy Kim ngồi xích lại gần cậu ta hơn: "Tại sao nhất định phải để ý đến những thứ đó? Người ta bảo anh làm gì thì anh làm nấy, vì người khác mà thay đổi bản thân, đến cuối cùng anh không còn là bản thân anh nữa. Vậy thà rằng anh không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác..."
Lúc này, Vương Mộc Quang giơ màn hình điện thoại lên trước mặt Bạch Thủy Kim, một bình luận lọt vào tầm mắt.
"Thật muốn tát Vương Mộc Quang một cái thật mạnh."
Bạch Thủy Kim: "Mắt... tát."
"..."
Những bình luận trên mạng ảnh hưởng đến tâm trạng, Bạch Thủy Kim rút điện thoại từ trong tay cậu ta: "Hay là anh đừng xem nữa."
"Nhưng những bình luận đó đã in sâu vào não tôi rồi."
Bạch Thủy Kim cứng đầu nói: "Có gì đâu, rồi sẽ quên thôi, anh cũng đừng để tâm đến làm gì đến nó nữa, cũng đừng buồn nữa, đàn ông con trai mà, mông to."
Kết quả vừa nói xong, đối phương có vẻ càng buồn hơn.
Chỉ thấy ánh sao trên người Vương Mộc Quang tối đi, như thể cuộc đời đã mất đi mục tiêu và hy vọng theo đuổi.
"Anh lại làm sao thế?"
Vương Mộc Quang muốn nói lại thôi, mãi sau mới thốt ra một câu.
"Thực ra mông tôi bình thường à."
Bạch Thủy Kim:...
Vậy bây giờ buồn là vì mông không đủ to phải không...
Vương Mộc Quang này quả nhiên là một phản diện kỳ quặc.
Nhưng chuyện Vương Mộc Quang có cái mông lép đã in sâu vào tâm trí, đến nỗi khi cậu ta đứng dậy, ánh mắt của Bạch Thủy Kim không khỏi liếc nhìn hai cái.
Cũng tạm được.
Khoan đã!
Vậy chẳng lẽ mông của chồng yêu cũng lép sao?!
Tối đó, khi Vương Hoàn Tu từ công ty về nhà, hắn thấy Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang đang đợi trước cửa.
Chuyện Vương Mộc Quang trở về, hắn đã biết rồi, chiều nay đã nhận được điện thoại của cậu ta.
"Anh ơi!"
"Chồng yêu ơi."
"..." Không hiểu sao, Vương Hoàn Tu chợt cảm thấy hơi hối hận vì đã về nhà.
Bạch Thủy Kim luôn chú ý đến mông của Vương Hoàn Tu, nhưng đối phương mặc quần nên hơi khó quan sát.
Vương Hoàn Tu không thèm liếc nhìn hai người, bước những bước dài lên trên lầu. Khi Bạch Thủy Kim vào phòng tìm hắn, đối phương đang thay quần áo trong phòng thay đồ. Cà vạt đã được tháo ra, khuy măng sét* giữ chặt cổ tay áo đã được cởi bỏ, vai rộng eo thon, có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp trên cánh tay dưới lớp áo sơ mi, cảnh tượng mang đầy sức hút.
*Khuy măng sét hoặc măng-sét (gốc tiếng pháp: manchette) tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.
Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn, Vương Hoàn Tu liếc về phía đó: "Có chuyện gì?"
Bạch Thủy Kim vô thức đứng thẳng người dậy, cậu nuốt nước bọt một cái. Bây giờ trong đầu cậu toàn nghĩ đến chuyện mông của Vương Hoàn Tu có to hay không.
Vẫn chưa thể xác nhận được, dù sao mắt thường cũng không thể nhìn thấy trực tiếp.
Trừ khi thừa lúc đối phương ngủ mà sờ trộm.
"Chồng yêu ơi, tối nay em có thể ngủ cùng anh không?" Cậu bám vào khung cửa, nhìn Vương Hoàn Tu với ánh mắt đầy mong đợi.
Lúc này cậu đã tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ đứng trước cửa phòng thay đồ.
Miệng nở một nụ cười ngoan ngoãn.
Câu trả lời của đối phương rất dứt khoát: "Không được."
Người đàn ông ném lại một câu rồi quay người vào phòng tắm.
Hôm nay hắn về nhà đã là nửa đêm, công việc cường độ cao khiến cảm xúc của hắn đang ở ngưỡng giới hạn, cả người đều có chút bực bội.
Khi con người không có đủ giấc ngủ, cảm xúc sẽ không được kiểm soát tốt.
Huống chi lại nhận được một cuộc điện thoại từ ông nội, khiến hắn càng thêm đau đầu.
Vương Hoàn Tu không thay đồ ngủ, lười mặc, sáng mai còn phải cởi ra. Hắn quấn một chiếc khăn tắm quanh hông rồi bước ra ngoài.
Cơ bắp trên người như tác phẩm tuyệt mỹ của nhà điêu khắc, cơ bụng và cơ lưng rõ ràng, những giọt nước chưa lau khô chảy qua bộ ngực cường tráng đầy sức sống.
Bước ra khỏi phòng tắm, hắn không thấy bóng dáng của Bạch Thủy Kim đâu.
Tối nay cái tên phiền phức kia không quấy rầy hắn nữa.
Vốn tưởng rằng sau khi từ chối yêu cầu ngủ chung của đối phương, cậu ta sẽ mè nheo, nũng nịu hoặc làm mình làm mẩy ngủ ở đây.
Không ngờ lại chẳng có động tĩnh gì.
Thái độ của hắn đối với Bạch Thủy Kim vốn luôn lạnh nhạt, bị từ chối nhiều lần khó tránh khỏi tổn thương, hắn cũng lười suy nghĩ xem đối phương có thực sự buồn hay không.
Chỉ là hôm nay sự ngoan ngoãn của đối phương quả thật như thường lệ, sau khi bị từ chối liền ngoan ngoãn đi mất, không quấy rầy hắn nữa.
Vương Hoàn Tu nhìn về phía cửa phòng bằng đôi mắt dài sắc lạnh trong vài giây, không có bất kỳ động tĩnh nào, đối phương thực sự đã về phòng rồi.
Tối nay nghe lời thật.
Hắn bước đến bên giường, cánh tay vén chăn lên, định đi ngủ thì giây tiếp theo cái đầu bù xù của Bạch Thủy Kim ló ra từ bên trong.
Vương Hoàn Tu:...
Bạch Thủy Kim đã mai phục từ lâu, cố tình nằm sấp vào trong giường:...
"Em bị phát hiện rồi hả?"