• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thủy Kim nằm trên người Vương Hoàn Tu, cọ cọ vào anh một cách thân mật. Trong lúc ân ái, cậu không kìm được cảm xúc, liên tục hỏi tại sao anh không hôn mình.

"Anh không thích em nữa sao?"

"Anh không còn yêu em nữa à?"

Cậu làm nũng đến mức không chịu nổi.

Trước đây, Vương Hoàn Tu chưa bao giờ phải làm việc vất vả đến thế. Tự mình làm quả thật mệt chết người.

Thấy anh tỉnh dậy, Bạch Thủy Kim muốn được hôn, nhưng lại bị tránh né. 

Bàn tay cậu bấu chặt vào bờ vai đang căng phồng cơ bắp của Vương Hoàn Tu. Nếu còn chút sức lực nào, cậu đã đặt tay lên mặt anh rồi.

Sau một đêm lạnh lẽo, ngay cả người chết cũng bị làm cho tỉnh giấc. 

Nhưng giờ đây, cảm giác thật tuyệt vời khiến cậu run rẩy đến tận xương cụt.

Vương Hoàn Tu thậm chí còn nhìn thấy nước dãi chảy ra từ khóe miệng Bạch Thủy Kim vì toàn thân tê dại.

Mỗi tháng, Bạch Thủy Kim đều có hai đến ba buổi biểu diễn múa. Khi lịch trình dày đặc, cậu phải bay khắp thế giới. Múa không chỉ chú trọng đến vóc dáng mà còn cả độ bóng mịn của làn da, nếu không trông sẽ rất khô khan trên sân khấu.

Mỗi ngày sau khi tắm, cậu bôi đủ loại kem dưỡng lên người và rất thích thú với việc này. Kiếp trước, từ đầu đến chân chỉ dùng một lọ kem Đại Bảo, còn kiếp này mỗi nơi đều có loại kem riêng biệt.

Theo thời gian, làn da cậu trở nên mềm mại và mịn màng như quả trứng gà mới chín tới. Khi áp sát vào người Vương Hoàn Tu, cảm giác thật sự rất tuyệt vời.

Dù chiều cao chỉ 1m76, nhưng tỷ lệ cơ thể cậu rất cân đối, chân dài thẳng tắp. Bình thường ăn mặc đã rất bắt mắt, tối qua tại buổi dạ tiệc từ thiện, cậu đứng đó trông thật nổi bật và thu hút.

Hôm qua trên sân khấu, Vương Hoàn Tu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy cậu. Cậu quá hấp dẫn, đến nỗi anh mơ thấy cậu cả đêm. Chỉ có điều anh không ngờ hai người lại có mối quan hệ như vậy.

Làn da trần trụi của Bạch Thủy Kim áp sát vào Vương Hoàn Tu, khiến anh vừa nóng vừa bồn chồn. Ban nãy anh vô thức đón lấy nụ hôn của cậu, nhưng giờ lại tránh né khiến người nằm trên người anh cảm thấy tủi thân.

Cứ mỗi lần cử động lại hỏi một câu, hỏi anh có còn thích cậu không, có phải không còn yêu cậu nữa không.

Biết trả lời thế nào đây?

Vương Hoàn Tu hoàn toàn không nhớ gì về cậu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của cậu, câu nói về việc bị thương và mất trí nhớ suýt buột ra khỏi miệng. Nhưng rồi anh lại nuốt ngược vào.

Thấy anh không đáp lại, Bạch Thủy Kim đành nằm im trên người anh, cảm thấy đau lòng. Phía sau vẫn ngậm chặt khiến Vương Hoàn Tu đổ mồ hôi đầm đìa.

Trước đó, khi Bạch Thủy Kim còn mặc bộ lễ phục, trông cậu có vóc dáng mảnh mai với đôi chân dài. Tuy nhìn gầy nhưng dù sao cũng là đàn ông, nên Vương Hoàn Tu không nghĩ nhiều khi kéo cậu ra.

Một người đàn ông dù có yếu đuối đến đâu cũng không thể yếu ớt quá mức, nhưng giờ đây nhìn thấy thân hình trắng nõn của Bạch Thủy Kim trên người mình, anh chẳng còn chút sức lực nào để kéo cậu ra nữa.

Cứ để mặc cậu tự làm nửa ngày, khiến cơ thể đỏ ửng lên như quả vải chín mọng vẫn còn dính vỏ. Vương Hoàn Tu sợ rằng nếu dùng sức mạnh kéo cậu ra, có thể làm cậu đau.

Đây hoàn toàn là suy nghĩ chủ quan của Vương Hoàn Tu. Thực tế Bạch Thủy Kim thường xuyên bị thương nhỏ khi tập múa, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng phải mất vài ngày mới lành. Cậu rất khỏe mạnh, chỉ là Vương Hoàn Tu không nỡ làm cậu đau mà thôi.

Nhìn mái đầu xù xù trên vai mình, Vương Hoàn Tu khó nhọc thở ra, cảm thấy ngột ngạt đến mức đầu bắt đầu đau.

Thấy người kia cứ trần truồng nằm trên người mình, anh vô thức kéo chăn đắp cho cậu.

"Anh không còn yêu em nữa rồi."

Lại một câu nữa.

Vương Hoàn Tu coi như không nghe thấy. Dù đối phương có nói gì đi nữa, anh cũng không thể tiết lộ chuyện mình mất trí nhớ. Ai biết được cái người đang nằm trên người anh có kể ra ngoài hay không.

Bạch Thủy Kim ngẩng đầu lên, "Nếu không yêu thì ly hôn đi."

Ngay lập tức, "Thực ra tôi mất trí nhớ rồi."

Vương Hoàn Tu:...

Bạch Thủy Kim lập tức ngồi dậy, phía sau co rút lại khiến cả hai người đều giật mình.

"Anh... anh mất trí nhớ rồi sao?"

Bạch Thủy Kim vội vàng rời khỏi người anh.

Vương Hoàn Tu kéo vạt áo ngủ đang mở ra, quấn chặt lấy mình. Anh mặc vào một cách cẩn thận, thắt dây lưng thành một nút.

Tin tức này quá đột ngột, Bạch Thủy Kim thậm chí còn nghĩ rằng đối phương đang lừa mình, không tin tưởng.

"Sao lại mất trí nhớ vậy?"

Vương Hoàn Tu trả lời ngắn gọn, "Ngày bị thương ở trán."

Anh không nhắc đến vụ tai nạn xe hơi đó, từ tận đáy lòng không muốn nói chuyện này với người trước mặt, nên cũng không mở miệng.

Bạch Thủy Kim còn chưa kịp hỏi trán anh bị thương như thế nào, "Trán anh bị sao vậy?"

"Quên rồi, khi tỉnh dậy thì đã mất trí nhớ rồi."

Bạch Thủy Kim sửng sốt, "Anh quên hết những gì rồi?"

Nhìn tình hình này thì có vẻ anh đã quên cậu rồi.

Vương Hoàn Tu mở miệng nói, "Mất chín năm ký ức."

Mất chín năm ký ức? Nghĩa là tâm lý của Vương Hoàn Tu hiện tại đang dừng lại ở tuổi 21, 22?

Hèn gì cả đêm qua anh đều lạnh nhạt với cậu. Bạch Thủy Kim vừa định thương xót cho anh thì nghe Vương Hoàn Tu nói, "Mặc dù giữa chúng ta tồn tại quan hệ hôn nhân, nhưng sau này xin cậu hãy giữ khoảng cách với tôi."

Trong mắt Vương Hoàn Tu đã mất trí nhớ, Bạch Thủy Kim là một người xa lạ, chỉ là một người xa lạ có thể khiến trái tim anh rung động với mỗi cử chỉ.

Chồng yêu không phải không còn yêu cậu nữa, mà là đã quên cậu rồi.

Ánh mắt Bạch Thủy Kim trở nên u ám, "Tại sao em phải giữ khoảng cách với anh chứ?"

Vậy cuộc sống hôn nhân của cậu còn tiếp tục được nữa không?

Nếu đối phương cứ mãi không nhớ ra, chẳng lẽ phải ly hôn sao?

Vương Hoàn Tu đã mất trí nhớ, hiện tại tâm lý chỉ ở mức 21, 22 tuổi. Lúc đó trong sách chính là giai đoạn nâng cấp của nhân vật phản diện, tàn nhẫn và đa nghi.

Bạch Thủy Kim đoán rằng, trong lòng Vương Hoàn Tu chắc chắn đang nghi ngờ cậu. Khi cậu vừa xuyên không đến đây, để khiến Vương Hoàn Tu tin tưởng và gạt bỏ nghi ngờ, cậu đã phải dùng hết mưu mẹo vốn có của bản thân.

Bây giờ phải làm lại lần nữa sao?

Thật sự quá mệt mỏi rồi.

Không thể nào.

Vương Hoàn Tu không ngờ cậu lại có thái độ cứng rắn như vậy. Mới lúc nãy khi hai người quấn quýt bên nhau, cậu còn là một kẻ đáng thương, hỏi anh có yêu cậu ấy không, vậy mà bây giờ vừa rút ra là thái độ thay đổi hoàn toàn.

Hai người đã kết hôn hơn bốn năm rồi, tình trạng hiện tại hoàn toàn khác với lúc mới ở bên nhau. Ngoại trừ việc Vương Hoàn Tu vẫn độc miệng như xưa.

Bình thường người nhắn tin nhiều hơn là Vương Hoàn Tu.

Bạch Thủy Kim thật sự muốn cho anh xem những đoạn tin nhắn mà anh đã gửi cho cậu trước đây. "Điện thoại của anh đâu?"

Cậu nhớ hình nền điện thoại của Vương Hoàn Tu vẫn là bức ảnh hai người chụp cùng nhau trước đây.

Vương Hoàn Tu: "Vỡ rồi, không dùng được nữa."

Chiếc điện thoại mới của anh đang đặt trên đầu giường.

Bạch Thủy Kim thấy điện thoại của anh không còn, liền lấy điện thoại của mình cho anh xem lịch sử trò chuyện giữa hai người.

Bình thường hai người chơi rất hoa lệ, đủ các kiểu, lịch sử trò chuyện còn không biết xấu hổ là gì.

Vương Hoàn Tu nhìn điện thoại thậm chí không dám tin đó là do chính mình gửi.

Giữ khoảng cách với đối phương, Bạch Thủy Kim làm không được. Mấy năm nay cậu đã quen với việc dính chặt lấy nhau rồi.

"Em không thể giữ khoảng cách với anh được, em phải bảo vệ quyền lợi của mình trong cuộc hôn nhân này. Có người đã từng nói với em là, nếu hai người nhất định phải có một người chịu thiệt thòi mới có thể đạt được hòa bình, thì người chịu thiệt đó tuyệt đối không được là em."

"Ai nói vậy?"

Bạch Thủy Kim chỉ tay: "Anh đấy."

Vương Hoàn Tu:...

Tóm lại vài chữ, sau này em vẫn sẽ chạm vào anh.

Vương Hoàn Tu: "Bây giờ tôi không có tình cảm với cậu."

"Anh không đáp lại em không phải là được rồi sao." Bạch Thủy Kim nhìn anh, "Hay là anh không kiềm chế được bản thân?"

Anh không thể nào không kiềm chế được bản thân.

Vương Hoàn Tu từ khi bắt đầu học cấp hai đã có sự tự chủ vượt trội hơn những người cùng trang lứa.

Vì chuyện Vương Hoàn Tu mất trí nhớ, Bạch Thủy Kim còn đặc biệt xin nghỉ một thời gian ở đoàn múa. Dù sao việc Vương Hoàn Tu mất trí nhớ cũng không phải chuyện nhỏ.

Cậu quyết định ở bên chăm sóc đối phương thật tốt. Mấy năm nay ở nước ngoài cậu luôn rất bận rộn, khi đối phương nhắn tin cho cậu, cậu cũng hiếm khi có thể trả lời ngay được.

Vương Hoàn Tu rất yêu cậu.

Chuyện này Bạch Thủy Kim vô cùng rõ ràng, đối phương quên mất cậu, cậu cũng đau lòng và ấm ức lắm.

Những kỷ niệm bên nhau nói mất là mất, trong mắt từ người bạn đời trực tiếp trở thành người xa lạ.

Bạch Thủy Kim tức đến mức không ngủ được.

Không biết khi nào Vương Hoàn Tu mới có thể nhớ ra.

Đêm đó hai người nằm trên giường, mỗi người một bên. Bạch Thủy Kim nghĩ về việc Vương Hoàn Tu mất trí nhớ, còn Vương Hoàn Tu trong đầu lại nghĩ về những đoạn chat kia.

Sáng hôm sau khi ăn sáng, những đoạn chat lộ liễu kia vẫn chưa xóa khỏi tâm trí.

Vương Hoàn Tu không khỏi tự hỏi, anh đã thích Bạch Thủy Kim như thế nào.

Dù sao trước khi đối tượng kết hôn này xuất hiện, anh hoàn toàn chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn.

Ngẩng mắt nhìn về phía đối diện.

Bữa sáng hôm nay do bên khách sạn cung cấp, ngoài một số món ăn sáng kiểu Âu điển hình theo quy chuẩn, còn có thêm hai con bồ câu nướng.

Chân phải của hai con bồ câu đã bị xé ra. Bạch Thủy Kim hiện đang một tay cầm một chân bồ câu nhét vào miệng.

Thấy người kia nhìn mình, Bạch Thủy Kim chớp chớp mắt, "Sao thế? Chưa từng thấy nhất thực nhị điểu* à?"

(*) Nhất thực nhị điểu: Một miệng ăn hai con chim. 

Vương Hoàn Tu:...

Sau khi trở về nước, Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu cũng biết được tin Vương Hoàn Tu mất trí nhớ.

Kinh ngạc đến mức xoay quanh anh.

Vương Mộc Quang giơ hai ngón tay lên, "Anh, đây là mấy?"

Vương Trân Châu: "Tôi chỉ mất trí nhớ thôi, đâu phải mất trí thông minh."

Sau khi nhìn thấy ý muốn giết người trong mắt Vương Hoàn Tu, Vương Mộc Quang cảm thấy anh không bị thương nặng lắm. Ngay cả khi mất trí nhớ vẫn theo bản năng muốn đánh cậu ấy.

Ngoài việc mất trí nhớ ra, Vương Hoàn Tu không có gì khác biệt so với bình thường. Vì vậy sau khi lo lắng mấy ngày đầu, mọi người trong nhà đều trở lại như cũ.

Chỉ là mỗi tối về phòng đều là một sự dày vò đối với anh.

Thậm chí mỗi ngày Vương Hoàng Tu đều làm việc trong thư phòng đến khuya mới về phòng, chỉ vì sợ Bạch Thủy Kim thức đợi anh.

Tuy nhiên, mỗi lần anh về thì Bạch Thủy Kim đều tỉnh táo đầy phấn chấn.

Chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt trong miệng vừa liếm vừa quấn lấy anh. Vương Hoàn Tu khẽ động đầu lưỡi, người kia lập tức lùi ra, nhìn anh với vẻ mặt không vui.

"Anh đáp lại em làm gì?"

Bạch Thủy Kim nhíu mày, giọng điệu mang theo ý trách móc.

Vương Hoàn Tu nhịn không nổi nữa. Đối phương ở trước mặt anh quá càn rỡ, anh nghiến răng nghiến lợi, "Cậu thò lưỡi vào miệng tôi như vậy, sao tôi lại không được động?"

"Anh động cái gì chứ? Anh đâu phải chồng yêu của em."

Đối phương không có ký ức, đáp lại cậu là chuyện không nên.

Còn cậu có ký ức, có thể tùy ý làm bậy với người ta.

Một hiệp ước bất bình đẳng của nhà họ Vương.

Hai người đã như vậy một thời gian dài rồi. Bạch Thủy Kim muốn làm gì với anh thì làm, còn anh ngược lại chạm vào cậu một ngón tay cũng không được, lập tức lật mặt không nhận người.

Bạch Thủy Kim mặc quần lót cọ qua cọ lại trên người anh, sau khi thỏa mãn bản thân thì nằm phịch sang một bên, để mặc anh tự thiêu đốt ở bên kia giường.

Tối nay lại như vậy, chính vì mỗi đêm đều quá khó chịu đựng nên Vương Hoàn Tu mới không muốn về phòng.

Bạch Thủy Kim hôn người ta hôn đến thỏa mãn, lăn lông lốc sang một bên định ngủ.

Cậu hài lòng rồi.

Vương Hoàn Tu hít sâu một hơi, "Bạch Thủy Kim."

Bạch Thủy Kim quay đầu nhìn anh, "Sao thế?"

Giọng người đàn ông khàn đặc, "Tôi ngủ không được."

Dục hỏa thiêu thân, căn bản không thể ngủ ngon được.

"Không sao." Bạch Thủy Kim vươn tay vỗ vỗ anh, "Uống hai viên thuốc ngủ là được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK