• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thủy Kim nằm giữa giường, lưỡng lự một hồi rồi mới đưa ra câu trả lời chuẩn mực:

"Em thích cả hai."

Sâm Sâm còn nhỏ nên không so đo nhiều, nghe thấy Bạch Thủy Kim nói thích mình là đủ vui rồi. Đôi chân ngắn tũn như củ sen của cậu bé liền nhấc lên, bắt đầu vui vẻ đùa nghịch.

Trẻ con thật dễ làm vui lòng làm sao. Bạch Thủy Kim thầm thở phào nhẹ nhõm, vấn đề nhỏ này chẳng thể làm khó được cậu. Tuy nhiên, ngay lúc đó một giọng nói lạnh lùng cắt ngang sự thư thái của cậu.

"Nhất định phải chọn một người."

Giọng điệu băng giá của người đàn ông lạnh lùng.

Bạch Thủy Kim quay đầu nhìn Vương Hoàn Tu.

"..."

Anh già đầu rồi còn làm trò con bò gì vậy?

Trong lòng thầm nghĩ vậy, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Vương Hoàn Tu, cậu liền đổi ý ngay lập tức. Cậu ghé sát tai anh thì thầm: "Đương nhiên là em thích anh nhất rồi."

Mấy ngày không gặp, Bạch Thủy Kim ngửi thấy mùi nước hoa nam tính quen thuộc trên người anh.

Những ngày qua không có Vương Hoàn Tu, cậu ngủ với Sâm Sâm vẫn có chút không quen. Tuy vẫn ngủ được nhưng không sâu giấc như trước.

Khóe môi Vương Hoàn Tu khẽ nhếch lên không thể nhận ra, anh cúi đầu định hôn lên má Bạch Thủy Kim, nhưng bị một cái chân nhỏ chen ngang giữa hai người. Sức mạnh của đứa trẻ không thể xem thường, trực tiếp đẩy khuôn mặt sắp chạm vào nhau của hai người ra, rồi tự mình chen vào giữa.

"Anh dâu ơi, anh dâu nói với cậu đi, ban đêm ngủ không được nói chuyện."

Mối quan hệ họ hàng rối rắm này.

Bạch Thủy Kim cảm thấy như mình đang lạc vào một cuộc tình vụng trộm, có chút ngượng ngùng.

Sâm Sâm gọi Vương Hoàn Tu là cậu, vậy nếu cậu làm anh dâu thì gọi Vương Hoàn Tu là gì đây?

"Chú..."

Hai người nằm giữa Sâm Sâm, Vương Hoàn Tu bất đắc dĩ nhắm mắt lại: "Em cũng gọi cậu đi."

Bạch Thủy Kim: Ôi chao.

Quả nhiên người phân biệt rõ ràng thứ bậc là khác.

Cậu treo người trên Sâm Sâm, ghé sát vào Vương Hoàn Tu nói: "Chồng yêu, anh phân biệt giỏi thật đấy."

"..."

[*] Mơ: Khúc này mình đổi xưng hô của bé Khủng Long thành "mợ nhỏ" thay vì "anh dâu" nha. Vì trước đó do Trân Châu gọi Thủy Kim là anh dâu nên bé học theo, bây giờ được nói rõ ràng rồi nên mình sẽ đổi lại sao cho hợp lý nhen.

Có Sâm Sâm ở đây, Vương Hoàn Tu ngủ không ngon, có lẽ nói đúng hơn là tối nay anh về đây vốn không định ngủ.

Trong bóng đêm, anh mở to mắt nhìn trần nhà cao vài mét rồi nhẹ nhàng đứng dậy vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa xong mới quay lại giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau anh phải đi làm, Bạch Thủy Kim đi học múa, còn Sâm Sâm thì đến trường mẫu giáo.

Ban ngày ai cũng có việc bận rộn, không thể gặp mặt nhau được.

Trần Tập vừa đến công ty đã thấy Vương Hoàn Tu ngồi trong văn phòng làm việc như để xả stress.

Quả nhiên người còn bận rộn hơn cả anh ta chính là sếp của anh ta.

Giàu có địa vị như vậy mà vẫn bận rộn thế này, đúng là kiếp làm tư bản.

Tâm trạng Vương Hoàn Tu không tốt, gương mặt lạnh lùng như Diêm Vương. Mười tám tầng nhân viên ai cũng tinh ý, chẳng ai dám chọc giận anh.

Mãi đến trưa Vương Hoàn Tu nhận được tin nhắn WeChat, tâm trạng mới dịu đi đôi chút.

Bạch Thủy Kim: "Hôm nay cậu có đến đón em hông?"

Bạch Thủy Kim: "Hôm nay em ăn trưa mì rau củ. [Ảnh đính kèm]"

Bạch Thủy Kim chụp ảnh cùng tô mì rau củ.

Bạch Thủy Kim: "Hôm nay cậu ăn gì á?"

Bữa trưa hằng ngày của Vương Hoàn Tu đều do dì Lý chuẩn bị từ sáng sớm, rồi anh mang đến công ty. Đúng lúc đến giờ ăn, Vương Hoàn Tu mới nhớ ra hộp cơm trong túi giữ nhiệt.

Anh định lấy hộp cơm ra chụp cho Bạch Thủy Kim xem.

Trần Tập bê một số tài liệu vào, đây là những gì Vương Hoàn Tu yêu cầu từ sáng sớm, anh đã sắp xếp cả buổi sáng.

"Vương tổng, tài liệu của ngài đây ạ."

Vương Hoàn Tu cầm hộp cơm đi về phía bộ sofa ở giữa văn phòng: "Đặt lên bàn đi."

Trần Tập đặt xấp tài liệu dày có thể đập người vào ICU lên bàn, rồi lại nhớ ra chiều nay Vương Hoàn Tu có cuộc hẹn phải đi: "Vương tổng, chiều nay với Tưởng tổng..."

"Đợi chút, để tôi trả lời tin nhắn cho cháu rể đã."

Vương Hoàn Tu nghiêm túc chĩa ống kính vào hộp cơm chụp một tấm gửi cho Bạch Thủy Kim.

Trần Tập:...

Lại bị hai người này bắt gặp đang chơi trò gì đây.

Chụp xong ảnh, Vương Hoàn Tu cầm hộp cơm về bàn làm việc, bên sofa chỉ để mượn làm phông nền. Trong một thời gian tới anh không thể xuất hiện ở công ty, có một số việc cần phải lo liệu trước, xử lý càng sớm càng tốt.

"Cậu nói tiếp đi."

Trần Tập:... Không, tôi sợ làm phiền đến tình yêu cấm kỵ của nhà ngài.

Chiều tan học múa, Bạch Thủy Kim như chú chim bồ câu trắng được thả, bay vào thang máy, nôn nóng trở về.

Thử hỏi có ai không thích tan học, ngày nào cũng vậy mà vẫn nghiện.

Bạch Thủy Kim từ xa đã nhìn thấy xe của Vương Hoàn Tu, chỉ có điều hôm nay không giống chiếc xe anh thường lái. Bình thường Vương Hoàn Tu hay lái Rolls-Royce nhất, nhưng hôm nay lại đổi kiểu xe.

Cậu đeo ba lô đi tới, trong ba lô đựng bộ đồ múa. Khóa học của cậu cũng đã đến giai đoạn cuối, những giấy tờ cần thiết để đăng ký trường đã lần lượt nộp xong, giờ chỉ cần đợi kết quả vào tháng 12 là được.

Lá cây bên đường đã chuyển sang màu vàng, lá bạch quả đẹp nhất, chỉ có điều mùi hương không mấy dễ chịu.

Vương Hoàn Tu thấy cậu đến gần liền mở cửa xe cho cậu.

"Vừa tan học à?"

Hôm nay, thời gian về nhà muộn hơn thường lệ một tiếng đồng hồ.

Bạch Thủy Kim ngượng ngùng nói: "Hôm nay em bị thầy giữ lại lớp ạ."

Gần đây, cậu và Trần Viên đã nộp xong tài liệu nên đều thở phào nhẹ nhõm, không còn căng thẳng như trước đây. Vì vậy, giáo viên đã mắng bọn họ một trận và giữ lại lớp một tiếng đồng hồ.

Không chỉ hôm nay, mà cả tháng tới cũng sẽ như vậy.

Khiêu vũ không phải là chuyện một sớm một chiều, chỉ có luyện tập hàng ngày mới có thể giữ vững nền tảng.

Bạch Thủy Kim và Trần Viên đã thấm thía lời dạy của giáo viên, vô cùng hổ thẹn, cúi đầu hứa với thầy rằng sẽ luôn cố gắng hết sức trong mọi khoảnh khắc khi nhảy múa.

Vương Hoàn Tu nhìn cậu bằng ánh mắt ý vị thâm trường, hỏi: "Thành tích của em gia đình nói sao?"

"Gia đình không có ý kiến gì đâu ạ." Thành tích của cậu rất tốt, thầy cô vẫn thường xuyên khen ngợi.

Bạch Thủy Kim ôm cặp sách vào lòng, ngồi vào xe và thắt dây an toàn. Vương Hoàn Tu cũng ngồi vào ghế lái.

Bạch Thủy Kim nắm chặt dây đeo cặp, nói: "Từ nay em sẽ phải ở lại lớp thêm một tiếng mỗi ngày ạ."

"Làm giáo viên giận à?"

Bạch Thủy Kim gật đầu: "Nhưng em đã sửa sai rồi. Chú có thể đừng nói với gia đình được không?"

Vương Hoàn Tu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Nếu gia đình em hỏi, chú biết nói thế nào?"

"Ai sẽ hỏi chứ ạ?"

Giọng Vương Hoàn Tu lạnh đi vài phần, như thể rất không ưa người chồng của cháu trai mình vậy: "Còn ai ngoài chồng em nữa."

Bạch Thủy Kim lắc đầu: "Chồng em bận lắm, dạo này đi công tác không có thời gian hỏi mấy chuyện này đâu ạ."

Nói xong, Bạch Thủy Kim còn nịnh nọt: "Chú ơi, cảm ơn chú đã cho chồng em vào công ty làm việc."

"Nếu không có chú, có lẽ chồng em vẫn đang ở nhà làm kẻ thất nghiệp rồi."

Vương Hoàn Tu hừ lạnh: "Lời cảm ơn của em cũng rẻ mạt quá, chỉ nói suông thôi à?"

Bạch Thủy Kim chu môi hôn anh, đôi môi hồng mềm mại ấn lên môi dưới của anh.

Vương Hoàn Tu cụp mắt nhìn cậu, hàng mi cong xuống theo chuyển động của mắt.

Bạch Thủy Kim áp môi lên môi anh vài cái: "Em hôn chú này."

Vương Hoàn Tu cuộn các ngón tay lại, đèn xanh phía trước bật sáng, xe tiếp tục di chuyển.

Bạch Thủy Kim: "Chú ơi, em làm vậy có thể giúp chồng em thăng chức ở công ty không ạ?"

"Không được." Vương Hoàn Tu đáp: "Anh ta chỉ có thể làm ở vị trí đó, tôi sẽ tìm thời gian tăng lương cho anh ta."

"Vậy làm thế nào mới có thể thăng chức ạ? Anh ấy về nhà nói ở công ty không ai coi trọng anh ấy."

"Hãy tự hỏi bản thân của em xem, tôi nên coi trọng anh ta như thế nào."

Bạch Thủy Kim quay đầu về phía cửa sổ xe, thật ngại quá.

May mà dù có trêu chọc thế nào thì khi lái xe, cả hai đều rất kiềm chế.

An toàn mới là điều quan trọng nhất.

Vừa về đến nhà là Vương Hoàn Tu kéo Bạch Thủy Kim vào tiền sảnh. Mới bước vào phòng khách đã nghe thấy một tiếng gọi lanh lảnh.

"Mợ nhỏ, mợ về rồi!"

Nhìn thấy dáng người nhỏ bé của Sâm Sâm chạy ào tới, thân hình cao lớn của Vương Hoàn Tu khựng lại, sao nó vẫn còn ở đây?

Tưởng rằng Sâm Sâm chỉ đến ở một ngày, ai ngờ hôm nay về nhà vẫn thấy Sâm Sâm hiện diện, không biết nó định ở bao lâu nữa?

Không phải anh không thích đứa nhỏ, mà là nó xuất hiện rất không đúng lúc, đúng vào những ngày anh và Bạch Thủy Kim xa cách.

Vương Mộc Quang trông như bị hút hết tinh khí, thấy Bạch Thủy Kim và Vương Hoàn Tu về liền lảo đảo bước tới: "Anh ơi, em bị trầm cảm sau sinh rồi."

"..."

Hôm nay trường mẫu giáo của Sâm Sâm bị cúp nước, sau khi gửi tin nhắn cho phụ huynh, bọn họ lần lượt đến đón con về.

Vương Mộc Quang nhận được tin nhắn cũng đã đến đón.

Trông Sâm Sâm cả buổi chiều mà chẳng nghe được lời khen nào.

Hỏi ai đẹp trai nhất thế giới, thì nó bảo là Thiên Thiên.

Răng còn chưa thay hết, biết gì là đẹp trai chứ?

Cậu ấy - Vương Mộc Quang vẫn chưa thống nhất được thẩm mỹ của lũ trẻ con.

Sâm Sâm quả là đứa thích học hỏi, Vương Mộc Quang đã cùng nó đọc sách cả buổi chiều, nào là truyện cổ tích, tục ngữ và ngụ ngôn các loại.

Chắc hẳn đã học được rất nhiều.

Bạch Thủy Kim bế Sâm Sâm lên: "Hôm nay Sâm Sâm học được những gì?"

Sâm Sâm ôm lấy cổ Bạch Thủy Kim, má phúng phính áp vào má cậu: "Cháu học được nhiều lắm, chú đã dạy cháu đọc rất nhiều sách ạ."

Ánh mắt Vương Hoàn Tu đặt lên người Vương Mộc Quang, chú?

Quan hệ họ hàng trong nhà này càng ngày càng rối rắm.

Vương Hoàn Tu đột nhiên hứng thú: "Cháu gọi Trân Châu là gì?"

Sâm Sâm ngẩng đầu lên: "Gọi là cô cô ạ."

Đúng như dự đoán, không có ai gọi đúng quan hệ cả.

Sâm Sâm muốn Bạch Thủy Kim chú ý đến mình: "Mợ nhỏ ơi, hôm nay cháu học được rất nhiều thành ngữ và câu nói hay."

Bạch Thủy Kim cũng không để không khí trở nên gượng gạo, hỏi lại: "Vậy cháu học được những thành ngữ nào?"

"Khổng Dung nhường lê ạ."

Bạch Thủy Kim vỗ tay khen ngợi: "Giỏi lắm."

Không ngờ Vương Mộc Quang lại chăm sóc Sâm Sâm khá tốt, thậm chí còn học được không ít kiến thức mới.

"Khổng Dung nhường lê có ý nghĩa gì?" 

"Khủng long." Sâm Sâm chỉ vào chính mình, biệt danh của cậu bé là bé Khủng Long.

"Nhường li." Sâm Sâm lại chỉ vào Bạch Thủy Kim và Vương Hoàn Tu.

"Khủng long bảo hai người li hôn đi."

Bạch Thủy Kim:...

Vương Hoàn Tu:...

Vương Mộc Quang:...

Vương Mộc Quang cảm thấy da đầu tê dại, cả buổi chiều chăm sóc đứa cháu tinh nghịch này, nào ngờ lại bị nó ném cho một quả lựu đạn. 

"Anh à, nghe em giải thích, em thề là không hề dạy thằng bé như vậy đâu." 

Vương Mộc Quang muốn khóc nhưng không có nước mắt, lần đầu tiên cậu ấy cảm nhận được thế nào là bị đâm sau lưng.

Trước đó, Sâm Sâm đã hỏi liệu khi ba mẹ về, Bạch Thủy Kim có thể về nhà sống cùng cậu bé không, nhưng nhận được câu trả lời phủ định.

Cú sốc đó đã ảnh hưởng không nhỏ đến đứa trẻ. Khi hỏi lý do, cậu bé được cho biết rằng Bạch Thủy Kim đã kết hôn với cậu và sẽ sống cùng cậu trong tương lai.

Ai đến trước người đó được trước, Sâm Sâm không chiếm được ưu thế. Hôm nay vừa hay có cơ hội để hai người li hôn, cậu bé thậm chí còn không cảm thấy mình có gì sai.

Thích thì phải có được chứ.

Cả nhà họ Vương từ già đến trẻ đều có tố chất làm phản diện.

Sâm Sâm ở lại nhà năm ngày, trong năm ngày này, Vương Hoàn Tu hoàn toàn không có thời gian ở riêng với Bạch Thủy Kim.

Ban ngày hai người một người đi làm một người đi học, đến giờ Bạch Thủy Kim tan học, Sâm Sâm dường như cũng biết giờ giấc này Bạch Thủy Kim sẽ về nhà. Không về không xong, gần như chiếm hết toàn bộ thời gian hai người bên nhau.

Đến nỗi Vương Hoàn Tu càng ngày càng bứt rứt khó chịu, sau bữa tối ngồi trên sofa nhìn Sâm Sâm và Bạch Thủy Kim chơi đùa, ánh mắt dán chặt vào người Bạch Thủy Kim không rời.

Dạo này Vương Trân Châu khá rảnh rỗi, cô cũng giống như Bạch Thủy Kim đang chờ đợi kết quả cuối cùng. Cô có thể thư giãn khoảng một tháng, trong lúc nhàn rỗi còn có thể tìm kiếm cảm hứng.

Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ Vương Mộc Quang bên cạnh: "Anh không thấy mấy ngày nay ánh mắt anh ấy như tắt hẳn à?"

"Làm gì có chuyện đó, anh ấy đâu phải bóng đèn mà nhét vào mắt được." Vương Mộc Quang vẫn mải mê xem video fan cắt ghép cho cậu ấy.

Vương Trân Châu:...

Cô đưa tay tắt điện thoại của Vương Mộc Quang.

Vương Mộc Quang: "Em làm gì vậy? Đây là thứ quan trọng đấy."

"Ngày nào anh chẳng soi gương, lên mạng tìm kiếm làm gì nữa."

Vương Trân Châu tựa vào vai cậu ấy: "Em thấy anh ấy đã lâu không có thời gian riêng tư với Bé Trứng Vàng rồi, hay là chúng ta giúp anh ấy một tay nhé?"

Vương Mộc Quang nghi hoặc: "Giúp kiểu gì?"

Trong nhà này Sâm Sâm thân thiết gần gũi nhất với Bạch Thủy Kim - người không có quan hệ huyết thống.

Chỉ cần suy nghĩ không trượt dốc, cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn.

Tối hôm sau, Vương Trân Châu và Vương Mộc Quang bắt đầu hành động, sau bữa tối họ vây quanh Sâm Sâm, để cậu bé cảm nhận được sự nhiệt tình của họ.

Sâm Sâm ngồi trên thảm chơi bài, những lá bài được cậu bé xếp ở khắp các vị trí trong phòng khách.

Đây là kế hoạch của Vương Trân Châu để Sâm Sâm giấu bài rồi hai người đi tìm, giống như trò chơi trốn tìm kho báu vậy.

Như vậy sự chú ý của Sâm Sâm sẽ tập trung vào họ và những lá bài.

Quả nhiên khi họ tìm kiếm bài, cậu bé chăm chú đi theo sau hai người, sợ vị trí cậu bé đặt bài bị tìm ra.

Bạch Thủy Kim thảnh thơi ăn hoa quả trên sofa. Tuy việc Sâm Sâm bám riết lấy cậu khiến cậu cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng cậu đã học cả ngày, đến tối rõ ràng không còn sức lực vô hạn như Sâm Sâm.

Đúng lúc này Vương Trân Châu giả vờ tìm bài đến chỗ Bạch Thủy Kim: "Bé Trứng Vàng à, anh với anh trai em ra ngoài hẹn hò đi."

Bạch Thủy Kim miệng đang nhồm nhoàm quả cam, hai má phồng lên, mắt mở to, tưởng rằng mình nghe nhầm.

Không ngờ Vương Trân Châu lại đưa cho cậu một cái nhìn kiên định, ý bảo ở nhà đã có bọn họ lo.

Vương Mộc Quang bên kia vẫn đang giả vờ tìm bài: "Trời ạ, khó tìm quá, rốt cuộc giấu ở đâu rồi nhỉ?"

"Chú tìm không thấy nữa rồi."

Cống hiến một màn diễn xuất kinh điển, Sâm Sâm xoay vòng bên chân cậu.

Mỗi tối Sâm Sâm đều ngủ cùng cậu, cậu và chồng yêu thật sự đã không cơ thời gian để bên nhau.

Tim Bạch Thủy Kim đập thình thịch, bây giờ là cơ hội tốt.

Cậu không kinh động đến Sâm Sâm, mà dùng điện thoại nhắn tin cho Vương Hoàn Tu.

"Chồng yêu ơi, tối nay đi khách sạn nhé anh?"

"Trân Châu nói tối nay em ấy sẽ ngủ cùng Sâm Sâm."

Để đảm bảo vạn toàn nhất có thể, ra ngoài ở khách sạn vẫn an toàn hơn. Vạn nhất Sâm Sâm sau này nhớ ra bọn họ mà chạy vào phòng quấy rầy, Bạch Thủy Kim sẽ không đành lòng được mà mở cửa.

Dù sao Sâm Sâm trông cũng đáng yêu, mấy ngày nay lại bắt đầu học cách làm nũng với người khác, khiến người ta không thể từ chối được.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Bạch Thủy Kim ngồi trên sofa, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, chờ đợi tin nhắn hồi âm của Vương Hoàn Tu.

Thế nhưng năm phút trôi qua, đối phương vẫn không có động tĩnh gì.

Chẳng lẽ đang bận công việc nên không xem điện thoại?

Vương Hoàn Tu vốn làm việc rất nghiêm túc, không xem điện thoại cũng là chuyện bình thường.

Ngay lúc Bạch Thủy Kim định đứng dậy đi tìm đối phương, Vương Hoàn Tu đã ăn mặc chỉnh tề từ trên lầu bước xuống.

Bạch Thủy Kim:...

Cậu nhớ sau khi ăn tối xong anh đã đi tắm, mặc áo choàng tắm vào thư phòng.

Cứ tưởng là anh không thấy tin nhắn, nào ngờ trong năm phút đó đối phương đã thay xong quần áo.

Có lẽ trong năm phút ấy, mỗi giây trôi qua đối phương đều sống rất trọn vẹn.

Vương Hoàn Tu cầm lấy chiếc áo khoác trên sofa, đó là chiếc áo anh tiện tay đặt lên khi về nhà.

Anh bước ra cửa mà không nói với ai một lời, cũng không gây chú ý của Sâm Sâm.

Bạch Thủy Kim cũng lén lút trốn ra ngoài, gặp người ấy ở bãi đỗ xe ngầm.

Vừa ngồi vào xe là Vương Hoàn Tu đã lập tức nổ máy.

Bạch Thủy Kim thắt dây an toàn: "Chồng yêu, chúng ta có đến khách sạn anh vẫn thường đặt à?"

Phòng tổng thống gần công ty ấy.

"Không phải."

Nơi đó quá xa, lái xe mất khoảng nửa tiếng, Vương Hoàn Tu không thể đợi được đến lúc đó.

"Em có mang theo chứng minh thư không?"

Bạch Thủy Kim gật đầu: "Có ạ."

Cậu lục trong túi lấy ra, đi ở khách sạn làm sao có thể không mang chứng minh thư chứ.

Đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi.

"Chồng yêu, còn anh thì sao?"

"Anh cũng mang theo rồi."

"Sáng nay anh để trong túi áo khoác, vẫn chưa lấy ra."

Vương Hoàn Tu dùng định vị khóa một khách sạn gần nhất.

Môi trường và vị trí địa lý của khách sạn đều không tệ.

Đến quầy lễ tân, Vương Hoàn Tu đi đặt phòng, còn Bạch Thủy Kim thì ngượng ngùng đi theo sau.

Đêm khuya đặt phòng, không biết khách sạn có nghĩ bọn họ là mối quan hệ không đứng đắn không nhỉ.

Nhân viên lễ tân: "Thưa ngài, xin vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân."

Bạch Thủy Kim đưa giấy tờ của mình qua, Vương Hoàn Tu thò tay vào túi, vừa sờ vào trong túi thì ngón tay thon dài của anh bỗng cứng đờ.

Vuông vức dài dài, một tấm mỏng tanh, nhưng cảm giác chạm vào lại khác.

Vương Hoàn Tu trong lòng nổi lên linh cảm chẳng lành, lấy tấm thẻ trong túi ra, một lá bài Quân Đỏ lóe sáng xuất hiện.

Joker

"..."

"..."

Cuối cùng hai người vẫn phải lái xe nửa tiếng đồng hồ, đến phòng tổng thống mà Vương Hoàn Tu vẫn thường đặt gần công ty.

Cô lễ tân khách sạn vừa thấy Bạch Thủy Kim, mắt liền sáng lên: "Chào mừng hai vị quang lâm."

Nhớ đến sự ngượng ngùng khi yêu cầu bao cao su cỡ lớn lần trước, lần này để tránh tình huống tương tự xảy ra, bọn họ trực tiếp yêu cầu ở quầy lễ tân luôn.

"Chúc hai vị có một đêm thật tuyệt vời."

Mặt Bạch Thủy Kim đỏ bừng, cô này chúc cũng khéo thật.

Vào trong thang máy, Bạch Thủy Kim nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở khách sạn kia.

Bạch Thủy Kim đứng trong góc thang máy, cố nén cười đến nỗi toàn thân run rẩy khi nhớ lại vẻ mặt ngỡ ngàng của Vương Hoàn Tu lúc lấy ra lá bài Joker.

Vương Hoàn Tu hiếm khi nào lúng túng, vừa rồi quả thực là một màn xấu hổ chết người.

Vương Hoàn Tu nhìn qua phản chiếu cửa thang máy, thấy Bạch Thủy Kim đứng ở góc thang máy, cố nín cười đến nỗi toàn thân run rẩy.

"Buồn cười lắm à?"

Bạch Thủy Kim nhếch môi: "Đâu có ạ."

Nhìn đôi mắt cậu cong cong.

Hì hì.

Hai người một đường đến phòng Vương Hoàn Tu đã đặt, lần trước đến đây còn là lần đầu tiên của hai người... ừm... khá điên cuồng. Bạch Thủy Kim đỏ mặt, vô thức đưa tay chạm vào cổ.

Bình thường ở nhà có người xung quanh còn đỡ, giờ ở một mình với Vương Hoàn Tu, cậu luôn không tự chủ được mà thẹn thùng.

Vương Hoàn Tu sau khi ăn tối tắm rửa xong đã đi làm việc, Bạch Thủy Kim vẫn ở tầng một.

"Em tắm chưa?"

Bạch Thủy Kim lắc đầu: "Chưa ạ."

Vương Hoàn Tu cởi áo khoác: "Đi thôi, vào đi."

Bạch Thủy Kim cầm một chiếc áo choàng tắm sạch đi vào, định đóng cửa phòng tắm lại thì Vương Hoàn Tu cũng bước vào.

Bạch Thủy Kim chớp mắt: "Không phải anh đã tắm rồi sao?"

Vương Hoàn Tu xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay: "Hầu hạ em."

Bạch Thủy Kim nuốt nước bọt.

Vương Hoàn Tu không nhìn gương mặt đỏ bừng của Bạch Thủy Kim mà đi đến bên bồn tắm xả nước, ở đây không có quả bom tắm mùi Bạch Thủy Kim thích, anh bóc một quả có mùi trái cây tươi mát hơn.

Nước nóng đã xả đầy, hơi nước bốc lên trong phòng tắm. Bạch Thủy Kim cởi quần áo chậm rãi bước đến, thấy đôi tay Vương Hoàn Tu đang ngâm trong bồn tắm, liền không thử nhiệt độ nước mà trực tiếp ngâm mình vào, toàn thân được bao bọc bởi làn nước ấm khiến cậu thoải mái đến híp mắt lại.

Bạch Thủy Kim ngâm mình, Vương Hoàn Tu cầm vòi hoa sen bên cạnh gội đầu cho cậu, động tác không được thuần thục lắm, chưa từng gội đầu cho ai khác, luôn kiềm chế lực đạo, cực kỳ dịu dàng với người này.

Trong cuốn sách [Khiến chồng yêu chẳng thể dừng lại với bạn] có viết, tắm cho nửa kia có lợi cho việc vun đắp tình cảm.

Dù phía dưới cứng ngắc, anh vẫn cố nhịn để tắm cho Bạch Thủy Kim xong rồi mới tính.

Bạch Thủy Kim ngồi trong bồn tắm nhìn Vương Hoàn Tu lúc thì bôi dầu gội, lúc thì xoa sữa tắm cho cậu.

Vụng về pha lẫn gượng gạo.

Thấy người kia nhìn mình, Vương Hoàn Tu khựng lại: "Anh làm em đau à?"

Bạch Thủy Kim lắc đầu: "Không có gì."

Cậu nhúng cằm và môi vào nước, chỉ cảm thấy hạnh phúc khi được như thế.

Có thể gặp được Vương Hoàn Tu, đó là điều may mắn nhất trên đời này của cậu.

"Chồng yêu à, chúng ta hãy sống bên nhau mãi mãi nhé."

Sau khi tắm rửa và sấy khô tóc, Bạch Thủy Kim theo Vương Hoàn Tu lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.

Tối nay cậu đặc biệt chủ động, thậm chí còn chẳng cần Vương Hoàn Tu dỗ dành mấy phát liền tự mình đã áp sát vào người anh.

Mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp. Bạch Thủy Kim vẫn ngây ngốc nhìn Vương Hoàn Tu đang chuyển động trên người mình.

Cậu nhất định phải nhìn mặt anh, dù có đổi tư thế cũng không được.

Khi đến điểm tới hạn, Bạch Thủy Kim nắm chặt cánh tay anh, toàn thân run rẩy vì kích thích.

"Chồng a ~ yêu, chồng ơi..."

Giọng nói của đối phương tràn đầy yêu thương, Vương Hoàn Tu cúi người xuống, Bạch Thủy Kim ôm chặt cổ anh.

Vương Hoàn Tu nhìn gương mặt ửng hồng của cậu: "Em khó chịu à?"

Bạch Thủy Kim lắc đầu, thì thầm yếu ớt bên tai anh: "Chồng ơi, em yêu anh."

Trái tim Vương Hoàn Tu như bị đánh mạnh, anh hôn lên môi cậu.

"Anh cũng yêu em."

Bạch Thủy Kim lại nhắc lại lời đã nói trong phòng tắm: "Chồng yêu ơi, chúng ta mãi mãi bên nhau nhé."

Cuộc ân ái kéo dài đến tận 3 giờ sáng mới kết thúc, Bạch Thủy Kim mệt đến mức không mở nổi mắt. Sau khi được làm sạch sẽ, cậu nằm trên giường, ngón tay vẫn quấn lấy tay Vương Hoàn Tu.

Vương Hoàn Tu nằm nghiêng nhìn cậu, vẻ mặt lại vô cùng nặng nề.

Kế hoạch sắp tới, anh không thể làm được cả hai. Mọi việc đều phải triệt để tận gốc, trước đó phải dùng chiêu thức chắc chắn nhất để dụ rắn ra khỏi hang.

Và chỉ khi người thân cận nhất tin rằng mình gặp chuyện, Vương Vọng và gia đình bác cả mới tin tưởng.

Vương Hoàn Tu nhìn gương mặt Bạch Thủy Kim.

Bạch Thủy Kim càng nói yêu anh, anh càng cảm thấy kế hoạch của mình thật tàn nhẫn đối với cậu.

Anh không phải là người bị tình yêu ràng buộc, dù bây giờ anh cũng không có ý định thay đổi kế hoạch.

Nếu anh không đánh liều một phen, triệt để phá vỡ mối họa về sau do Vương Vọng cầm đầu thì sau này sẽ chỉ xảy ra nhiều tai họa không lường trước được.

Để lại đường sống cho kẻ thù chính là để lại cơ hội giết chết mình cho đối phương.

Vì vậy kế hoạch của anh sẽ không thay đổi.

Trong đêm tối mờ ảo,

Anh vén những sợi tóc mai trước trán Bạch Thủy Kim, đặt một nụ hôn lên giữa hai hàng lông mày cậu.

"Bạch Thủy Kim, anh yêu em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK