Vương Trân Châu: [Ánh mắt sáng quắc.jpg]
Vương Mộc Quang: [Ánh mắt sáng quắc.jpg]
Hai người như được copy paste, đôi mắt sáng rực như bóng đèn điện, từng giây từng phút quan sát mọi cử động của Vương Hoàn Tu, quyết không để anh tiến thêm một bước nào. Tuy nhiên, chân dài vẫn là của mình, Vương Hoàn Tu chẳng hề bận tâm đến, vẫn bước đi bình thường.
Vương Trân Châu và Vương Mộc Quang đều giật mình, liên tục lùi lại. Nếu cứ lùi tiếp, bọn họ sẽ lùi đến tận phòng của Bạch Thủy Kim mất. Thế thì có khác gì không ngăn cản đâu chứ.
Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu nhìn nhau, ánh mắt truyền đạt thông tin.
"Làm sao bây giờ?"
"Em cũng chịu."
Vẻ mặt Vương Mộc Quang thoáng qua nét sợ hãi, xem ra chỉ còn cách dùng chiêu này thôi.
Cậu ấy giơ cánh tay lên, ngón tay thẳng đứng cùng một đường với lòng bàn tay, rồi vung tay chém xuống, một đòn chặt tay vào vai và cổ rắn chắc của Vương Hoàn Tu.
Người sau vẫn đứng yên tại chỗ, thậm chí còn chẳng chớp mắt lấy một cái.
"Vờ lờ, không ăn thua rồi."
Vương Mộc Quang ngớ người ra. Trong phim truyền hình không phải đều diễn như thế sao? Vung tay chém vào cổ một cái, giây sau là bất tỉnh nhân sự rồi.
Cảnh phim giả tạo, hủy hoại cuộc đời tôi!
Vương Trân Châu không đành lòng nhìn, đưa tay che trán. Cô và anh hai vô dụng của mình.
Vương Mộc Quang vốn còn đang khí thế ngút trời bỗng ngáp một cái thật to, diễn xuất bùng nổ: "Anh, em gái, anh đột nhiên thấy buồn ngủ quá. Cũng không còn sớm nữa, anh về phòng trước đây."
Cái sự đột nhiên buồn ngủ này quả thật rất đột ngột.
Vương Mộc Quang vừa dứt lời đã muốn chạy mất, không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa. Ở lại thêm một giây cũng là không chịu trách nhiệm với sự an toàn tính mạng của mình.
Vương Trân Châu nhanh mắt nhanh tay túm lấy vạt áo anh minh, không cho chạy trốn, nhỏ giọng nói: "Anh đi rồi, Bạch Thủy Kim thì sao?! Chẳng lẽ để em ở đây một mình chiến đấu cô độc sao?"
Giọng Vương Mộc Quang vọng ra từ kẽ răng: "Bây giờ không đi, anh sẽ bị xử đấy."
Nếu cậu ấy bị xử, Vương Trân Châu vẫn phải chiến đấu một mình thôi.
Cậu ấy là tên đào ngũ đáng xấu hổ trên chiến trường, nhưng cậu ấy lại thích cái không khí đáng xấu hổ này.
Xin lỗi nhé, em gái.
Vương Mộc Quang như con lươn trút bỏ chiếc áo hoodie của mình, thoát khỏi Vương Trân Châu, mặc mỗi chiếc áo thun trắng bên trong, ba bước làm hai chạy xuống lầu.
Vương Trân Châu nhìn lớp da anh trai vừa lột ra trong tay mình:......
Anh hai, khả năng co giãn của anh làm em thấy ghê tởm quá.
Nếu có thể, cô nhất định sẽ kêu anh ấy đi ký kỷ lục Guinness thế giới, Vương Mộc Quang sẽ vô địch thiên hạ, không có đối thủ nào xứng tầm với anh.
Vương Mộc Quang thoát thân như ve sầu lột xác, để lại hiện trường ngượng ngùng chỉ còn Vương Trân Châu và Vương Hoàn Tu đối đầu.
Mặc dù bình thường Vương Trân Châu có tính khí kiêu căng, nhưng đầu óc và lý lẽ đều rất rõ ràng. Về chuyện Vương Hoàn Tu và Bạch Thủy Kim ở bên nhau, cô hoàn toàn không xem đó là trò đùa hay chuyện trẻ con.
Vẻ mặt cô đặc biệt nghiêm túc, đặt Bạch Thủy Kim vào một vị trí rất quan trọng trong lòng: "Anh cả, nếu anh không thích Bạch Thủy Kim, thì đừng trêu đùa anh ấy."
Cô coi trọng tình bạn với Bạch Thủy Kim, tuổi tác tương đồng, có nhiều chủ đề để trò chuyện. Đối phương sẽ khích lệ cô khi cô thất chí, cũng từng giúp cô thoát khỏi những chuỗi ngày u ám.
Anh trai cô cũng là người lý trí đến cực đoan, so với cô, Vương Hoàn Tu hẳn phải tỉnh táo hơn cô, cũng hiểu rõ hơn bản thân đang làm gì.
"Anh không có ý định trêu đùa cậu ấy." Giọng điệu Vương Hoàn Tu bình thản, không hề tức giận vì cú chặt tay của Vương Mộc Quang ban nãy.
"Gần đây anh và anh ấy đi đâu cũng có nhau, em đã quan sát mấy ngày rồi. Anh làm vậy không tốt đâu, cứ như trước đây với Bạch Thủy Kim là tốt nhất."
Cứ lạnh lùng như vậy, giữ khoảng cách, không cho Bạch Thủy Kim bất kỳ ảo tưởng nào. Ở một mức độ nào đó, Bạch Thủy Kim rất phụ thuộc vào sự tin tưởng Vương Hoàn Tu, hơn cả cô và Vương Mộc Quang.
Sự phụ thuộc này rất đáng sợ, một khi rút đi, Bạch Thủy Kim sẽ sống trong cú sốc của cuộc sống trong một thời gian ngắn.
"Anh không thể đối xử với cậu ấy như trước được nữa."
Trước đây anh đối xử với Bạch Thủy Kim quá lạnh nhạt, khiến đối phương không cảm nhận được tình cảm của anh. Khi hai người hôn nhau, Bạch Thủy Kim hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại hôn cậu. Tất cả những điều này đều là nhân do anh đã gieo trước đây, và giờ đây đã kết quả.
Vương Trân Châu hỏi thẳng vào vấn đề cốt lõi: "Không phải anh bảo không thích anh ấy sao?"
"Bây giờ anh có tình cảm với cậu ấy."
Vương Trân Châu im lặng vài giây: "Vậy sau này anh ấy kết hôn, anh đưa dâu nhé."
"......"
Thế này thì được chưa.
Đối mặt với sự ngăn cản trăm phương ngàn kế của em gái, Vương Hoàn Tu vẫn rất kiên nhẫn. Trước đây, lời thừa nhận không thích Bạch Thủy Kim là do anh nói ra, nên hành động hiện tại của Vương Trân Châu là để bảo vệ Bạch Thủy Kim.
Sau khi Vương Hoàn Tu giải thích một hồi về tình cảm hiện tại của anh đối với Bạch Thủy Kim, Vương Trân Châu mới chịu nhượng bộ.
Sau khi đảm bảo nhiều lần rằng đối phương thực sự thích Bạch Thủy Kim, cô mới chịu đi xuống lầu, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.
Lúc này đã qua 40 phút kể từ khi Vương Hoàn Tu đến lấy áo ngủ.
Bạch Thủy Kim từ lúc đầu hào hứng bất an đến cảm thấy mình có thể xử lý mọi chuyện một cách dễ dàng, rồi đến lúc này nằm sấp trên giường như chữ đại, ngước nhìn trần nhà.
Sao vẫn chưa đến nhỉ.
Bạch Thủy Kim lật người.
Sao vẫn chưa đến.
Từ thư phòng đến đây, đi với tốc độ rùa bò cũng chỉ mất 5 phút, vậy mà giờ đã qua 40 phút rồi.
Cậu bật dậy khỏi giường, không biết có xảy ra chuyện gì không, ví dụ như đột nhiên bị miếng đậu phụ bay tới tấn công giữa đường chẳng hạn.
Bạch Thủy Kim nhảy xuống giường, vì sự an toàn của chồng yêu, nhất định phải đi xem thử, mặc dù tầng 4 không thể vô cớ xuất hiện miếng đậu phụ được.
Vừa mở cửa bước ra ngoài, cậu đã đụng phải vai Vương Hoàn Tu. Bạch Thủy Kim theo bản năng sờ sờ cái mũi bị va chạm: "Chồng yêu, anh đến rồi à."
Cậu đã tắm rửa và thay đồ ngủ, không hiểu sao khi nhìn thấy Vương Hoàn Tu lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Người kia xuất hiện nguyên vẹn trước cửa phòng, xem ra không bị miếng đậu phụ đột ngột xuất hiện tấn công.
"Áo ngủ của anh ở trong phòng tắm, đi lấy đi."
Anh nhường chỗ bên cạnh cửa để người ra vào thuận tiện, chú ý thấy cánh tay Vương Hoàn Tu kẹp một chiếc gối.
Bạch Thủy Kim cảnh giác: "Chồng yêu, hôm nay anh định ngủ ở đây à?"
"Không phải."
Vương Hoàn Tu đi vào phòng tắm, chỉ để lại câu "không phải" mà không giải thích thêm.
Tại sao lại kẹp một cái gối đi tới đi lui. Bạch Thủy Kim chu môi, thật sự khiến người ta rất để ý.
Dù sao nhìn thấy gối cũng sẽ khiến người ta không tự chủ nghĩ đến hai chữ "ngủ nghỉ".
Vương Hoàn Tu từ phòng tắm đi ra, áo ngủ đã mặc trên người, mỗi lần đến phòng ngủ chính, trang phục của anh đều như vậy.
Đến nỗi bây giờ Bạch Thủy Kim nhìn thấy bộ dạng này của anh, bàn tay theo bản năng muốn chạm vào cơ bụng săn chắc.
Bộ đồ "thị tẩm" của Vương Hoàn Tu.
Một thân hình cường tráng luôn khiến người ta không thể rời mắt. Dù trước đây Bạch Thủy Kim từng e ngại vì tính cách phản diện của đối phương, nhưng cậu vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn từ thân hình của Vương Hoàn Tu.
Thử hỏi ai có thể từ chối một bá đạo tổng tài cao 1m88, vừa đẹp trai, giàu có, lại còn có chút biến thái và tà mị chứ?
Hơn nữa, trong mùa đông lạnh giá vừa qua, chính những cái ôm ấm áp và cơ bụng săn chắc của anh đã giúp cậu vượt qua được cái lạnh thấu xương.
Hôm nay nếu để Vương Hoàn Tu bước ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ không còn là người đàn ông mạnh mẽ như đại bàng nữa.
Trong lòng Bạch Thủy Kim vô cùng phức tạp và giằng xé. Theo lý thì cậu nên giữ khoảng cách khi chồng yêu thích mình, nhưng cậu lại chẳng thể giữ khoảng cách được chút nào. Cậu không hề có cảm giác ghét bỏ Vương Hoàn Tu, ngược lại, thân hình của anh lại có sức hút chết người đối với cậu.
Vương Hoàn Tu đặt chiếc gối lên giường.
Bạch Thủy Kim nuốt nước bọt. Đã vậy chồng yêu còn chủ động ở lại thì cậu nói được gì nữa.
Vương Hoàn Tu: "Gần đây anh ngủ trên chiếc gối này không quen, cảm thấy vẫn là chiếc cũ tốt hơn. Để anh đổi lấy cái gối ở phòng làm việc."
Bạch Thủy Kim:...
Không ngờ bá tổng ngủ cũng kén gối. Trước đây không đến đổi, là vì ngại sao?
Vương Hoàn Tu đi từ phòng làm việc đến phòng ngủ mất bốn mươi phút, quay lại chắc cũng mất thêm bốn mươi phút nữa.
Bạch Thủy Kim chỉ vào chỗ bên cạnh: "Chồng yêu, hay là anh ngủ ở đây đêm nay đi."
Vương Hoàn Tu có chút bất ngờ.
Ánh mắt anh đầy ẩn ý nhìn Bạch Thủy Kim: "Không phải ngày mai em có bài kiểm tra sao?"
Chính vì ngày mai phải đi thi nên mới muốn sờ sờ cơ bụng, thư giãn một chút.
Đối với việc giữ khoảng cách, Bạch Thủy Kim không có khái niệm rõ ràng, hoặc có lẽ chỉ với Vương Hoàn Tu là cậu không có khái niệm này.
Lúc này, suy nghĩ vô thức của cậu đều là những điều đã từng xảy ra với Vương Hoàn Tu trước đây, nằm trong vùng an toàn của cậu.
"Ngày mai em thi rồi, anh nghĩ là ngủ một mình sẽ tốt hơn."
Bạch Thủy Kim lắc đầu: "Giường to thế này, thêm một người em cũng chẳng nhận ra đâu."
Cậu nhanh nhẹn leo lên giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Chồng yêu, lại đây nào."
Cùng lúc đó trong phòng tập thể hình riêng, đèn sáng rực rỡ. Sau bài tập tạ nặng, Vương Hành vén tay áo, soi gương ngắm nhìn những đường nét cơ bắp căng phồng trên cánh tay.
Ánh đèn ở đây rất đánh lừa thị giác. Vương Hành không thường xuyên đến phòng tập, nhưng dưới hiệu ứng ánh sáng từ trần nhà, cơ bắp trông có vẻ phát triển và săn chắc.
Bạch Thủy Kim không phải thích xem những thứ này sao?
Vương Hành chụp vài tấm ảnh trước gương, định gửi hết cho Bạch Thủy Kim một lúc.
Tình cảm chỉ dựa vào thân hình đẹp là mong manh nhất. Khi xuất hiện một người có thân hình đẹp khác, Bạch Thủy Kim cũng sẽ yêu thích như vậy thôi. Đến lúc đó Vương Hoàn Tu chỉ có nước bị vứt bỏ.
Cậu ta cố tình chọn góc chụp đẹp nhất, sau đó lướt qua album ảnh, chọn ra mấy tấm ưng ý nhất gửi cho Bạch Thủy Kim.
Trong phòng ngủ, Bạch Thủy Kim một tay sờ cơ bụng Vương Hoàn Tu, một tay cầm điện thoại lướt dở trên vòng bạn bè, lúc này bản thân đã ngủ say như chết.
Kể từ khi quay lại tập nhảy, để kịp kỳ thi năm nay, mỗi ngày cậu đều phải vận động và học tập rất nhiều, trong lòng cũng âm thầm tích tụ không ít áp lực.
Chỉ là cậu chưa bao giờ nói ra.
Vương Hoàn Tu gấp sách đặt lên đầu giường, thấy người bên cạnh ngủ say, anh đưa tay tắt đèn đầu giường. Không có ánh sáng sẽ giúp ngủ ngon hơn.
Khi đèn đầu giường tắt, phòng ngủ chính không tối đen như tưởng tượng. Tay trái Bạch Thủy Kim tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Cậu không tắt màn hình điện thoại.
Vương Hoàn Tu cúi người về phía Bạch Thủy Kim, định giúp cậu tắt điện thoại. Động tác vừa làm được một nửa, anh lại bị gương mặt ngây thơ đang ngủ của đối phương hấp dẫn.
Không biết cậu mơ thấy gì mà hàng mi khẽ rung động, vẻ mặt ngái ngủ vừa thỏa mãn lại đáng yêu.
Vương Hoàn Tu vô thức nhìn chăm chú không thể rời mắt. Trước khi kết hôn anh không để ý nhiều đến ngoại hình của Bạch Thủy Kim, sau khi cưới anh cũng nghe không ít người xung quanh nói Bạch Thủy Kim trông rất đẹp. Vẻ ngoài ưa nhìn của Bạch Thủy Kim là sự thật khách quan.
Trước đây anh không quá để tâm, nhưng giờ đây lại không thể cưỡng lại được. Anh tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên gương mặt Bạch Thủy Kim, không có chỗ nào là không đẹp cả.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong tay cậu phát ra mấy tiếng thông báo tin nhắn và rung động.
Vương Hoàn Tu nhanh chóng lấy điện thoại từ tay cậu. Ngày mai Bạch Thủy Kim có bài kiểm tra, bị đánh thức sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.
Anh không có hứng thú xem trộm tin nhắn người khác, nhưng khi nhìn rõ tên người gửi tin nhắn, Vương Hoàn Tu liền do dự.
Vương Hành rất tự tin về thân hình của mình, lần này nhất định phải thành công.
"Thân hình của tôi thế nào?"
Cậu ta nhắn qua.
Đối phương mãi không trả lời tin nhắn.
Mười phút sau, Vương Hành lại nhắn tiếp.
"Ngủ rồi à?"
Lần này đối phương trả lời rất nhanh.
"Ngủ rồi."
Thì ra là ngủ rồi, khó trách không thấy ảnh cậu ta gửi qua.
Không đúng, ngủ rồi sao còn nhắn tin với cậu ta được?
"Ngủ rồi mà còn nhắn tin được à?"
Đối phương: "Tôi nói là cậu ấy ngủ rồi."
Vương Hành:...
Nửa đêm ngủ bên cạnh Bạch Thủy Kim còn có thể là ai được nữa, gương mặt kiêu ngạo của Vương Hoàn Tu lúc chiều hiện lên trong đầu.
Vương Hành tức đến nghiến răng.
Sau khi trả lời xong, Vương Hoàn Tu tắt điện thoại đặt lên đầu giường. Đối với những bức ảnh Vương Hành gửi đến, anh hoàn toàn không để tâm.
Nếu thân hình hoàn hảo thì khi chụp ảnh đã không chỉ lộ mỗi cánh tay. Bạch Thủy Kim cũng không thể thích loại gà luộc như Vương Hành được. Chiêu thức của đối phương chẳng có chút đe dọa nào với anh cả.
Vì phải đi thi nên ngày hôm sau Bạch Thủy Kim dậy đặc biệt sớm. Đã lâu rồi cậu mới có cảm giác căng thẳng trước kỳ thi như thế này.
Kỳ thi lần này không chỉ khẳng định thực lực hiện tại của cậu, mà còn quyết định xem giảng viên dạy nhảy hiện tại có viết thư giới thiệu cho cậu gửi đến trường đại học hay không.
Giảng viên dạy nhảy rất nổi tiếng trên thương trường quốc tế, việc mời được người đến hướng dẫn giảng dạy không hề dễ dàng. Số lượng học sinh dưới trướng không nhiều, nhưng cũng có khoảng mười người. Trong đó chỉ có ba người từng nhận được thư giới thiệu của thầy cô.
Nếu có thư giới thiệu từ đối phương nộp cho nhà trường thì sẽ rất có lợi cho việc nhập học.
Cậu đứng trước gương, cẩn thận bôi sáp lên mái tóc của mình. Ngay cả bữa sáng hôm nay cũng ăn ít hơn rất nhiều, chỉ ăn một quả trứng và uống một cốc sữa.
Vương Mộc Quang ngớ người: "Anh trai của tôi đã đến phòng cậu để làm phẫu thuật thu nhỏ dạ dày cho cậu hôm qua rồi."
Thật là một lời nói độc địa, nghe đến nỗi tai cậu cũng muốn chết theo.
Bạch Thủy Kim lắc đầu: "Tôi chỉ là không có khẩu vị thôi."
Cạch một cái, vài cuộn thịt xông khói rơi vào đĩa của Bạch Thủy Kim.
Vương Mộc Quang nhét đầy miệng thịt nguội: "Mau ăn đi, không thì không chết đói được đâu."
"..."
Mặc dù không có khẩu vị, nhưng Bạch Thủy Kim vẫn ăn hết thịt xông khói trong đĩa.
Ăn xong, Bạch Thủy Kim đeo ba lô ra khỏi nhà, đi qua vườn hoa mà không còn sức sống tràn trề như mọi ngày, cúi đầu nhìn điện thoại. Dù cậu đã có khả năng kiểm soát động tác và kỹ thuật rất tốt, thứ tự các động tác cơ thể cũng thuộc lòng, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên.
Cậu ngồi vào xe, kể từ khi đến trung tâm thành phố để tập nhảy, quản gia đã sắp xếp một chiếc xe riêng để đưa đón cậu.
Mặc dù cậu cảm thấy đi xe buýt sẽ rẻ hơn.
Cậu thắt dây an toàn, quay đầu lại thì phát hiện bên cạnh còn có một người khác.
"Chồng yêu, anh không đi công ty à?"
Bây giờ đã 9 giờ sáng rồi, bình thường giờ này Vương Hoàn Tu đáng lẽ phải ở công ty rồi, điều này không giống anh.
"Hôm nay anh dậy muộn."
Vương Hoàn Tu nhìn bản báo cáo trong tay.
Sáng nay khi cậu thức dậy, Vương Hoàn Tu quả thật vẫn còn nằm trên giường.
Việc anh dậy muộn cũng có một phần trách nhiệm của cậu, tối qua cậu sờ cơ bụng của anh không biết bao lâu, khi chìm vào giấc ngủ tay vẫn đặt trên eo và bụng của Vương Hoàn Tu, lòng bàn tay như có những chiếc vòi hút của bạch tuộc vậy.
Sáng nay khi thức dậy, tay cũng không rời khỏi người Vương Hoàn Tu.
Thời gian suy nghĩ luôn trôi qua rất nhanh, như mũi tên được bắn ra từ cây cung căng.
Đến địa điểm, Bạch Thủy Kim cởi dây an toàn, lấy ba lô đeo lên.
"Chúc em thi tốt."
Bạch Thủy Kim quay đầu lại.
Vương Hoàn Tu nở một nụ cười hoàn hảo không chút sơ hở với cậu, bình thường anh rất ít khi cười: "Tối nay anh sẽ thưởng cho em."
Thưởng thì tốt quá, thưởng thưởng dè de.
Coi như là tin tốt đầu tiên của cậu hôm nay.
Bạch Thủy Kim đeo ba lô bước vào thang máy, không đúng, cậu còn chưa thi mà, kết quả tốt xấu thế nào còn chưa biết, sao chồng yêu lại thưởng cho cậu?
Hôm trước tập gym đến tận 1-2 giờ sáng, hôm nay Vương Hành vừa ngáp vừa tìm tài liệu và sắp xếp báo cáo.
Mặc dù cậu ta không thể vào công ty chính, nhưng nhờ khả năng xuất sắc, Vương Hành được tiếp xúc với các dự án của công ty con sớm hơn so với những người cùng thế hệ khác.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu ta đàm phán hợp tác, không có chút kinh nghiệm nào, cũng có không ít đối thủ muốn lợi dụng điểm yếu này của cậu ta, năng lực đều nửa cân tám lạng.
Lần đầu tiên đối mặt với việc đàm phán dự án, Vương Hành gặp khó khăn không ít, hồ sơ nhân sự gửi đến toàn là những thứ quái gở gì vậy, không phải nên viết về giá trị thị trường và triển vọng tương lai của công ty đối tác sao?
Kết quả mở ra xem: Vị này họ Trần, thích uống cà phê chồn.
Toàn là những thứ vớ vẩn!
Vương Hành muốn lật bàn quá, hoàn toàn khác với những gì đã học, cậu ta có kiến thức lý thuyết phong phú nhưng kinh nghiệm thực tế lại hoàn toàn ngược lại.
Có sự kích thích từ Vương Hoàn Tu trước đó, cậu ta muốn chứng minh khả năng của mình mạnh hơn Vương Hoàn Tu ở mọi mặt, không kém anh ta một chút nào.
Cậu ta chúi đầu làm việc chăm chỉ trong văn phòng, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì không biết từ lúc nào trong phòng lại có thêm một người.
Đó là con trai của chú ba Vương Vọng, Vương Bình Thiên.
Hai người cùng thế hệ, tính theo ngày sinh thì Vương Hành lớn hơn đối phương vài ngày, nhìn từ hệ thống gia tộc họ Vương, Vương Bình Thiên hoàn toàn là người trong vòng tròn trung tâm.
Nhưng Vương Hành lại không coi trọng gã ta.
Chỉ có chí lớn như chim hồng hộc, chẳng có chút tâm tư cố gắng nào.
Nhớ đến người em họ này, Vương Hành chỉ có ấn tượng về sự lười biếng của đối phương.
Vương Bình Thiên: "Anh Hành, em thấy anh làm việc quá nghiêm túc nên không dạy anh."
Giọng điệu của Vương Hành khá ôn hòa, nhưng bình thường giọng điệu ôn hòa của cậu ta cũng mang vẻ coi thường tất cả mọi người: "Tìm tôi có việc gì?"
Vương Bình Thiên giả vờ bí hiểm ngồi xuống sofa: "Em nghe nói gần đây anh đang đấu đá với Vương Hoàn Tu."
Gã ta đặt hai tay trước cằm, nghiêng đầu nói với Vương Hành: "Thế nào, có hứng thú hợp tác cùng nhau không?"
Vương Hành nhíu mày, gã ta đang giả vờ gì vậy? Nghiêng đầu trông như bị đột quỵ ấy.
"Hợp tác gì?"
Cùng nhau hoàn thành việc đàm phán dự án, để Vương Hoàn Tu thấy được năng lực thực sự của họ, không để đối phương coi thường nữa?
Vương Bình Thiên: "Anh cũng biết gần đây gia đình đang bận rộn với việc giành quyền lực từ tay Vương Hoàn Tu, chúng ta có thể thêm dầu vào lửa, khiến tốc độ Vương Hoàn Tu mất chức nhanh hơn."
Gã ta đi đến bên cạnh Vương Hành, nói nhỏ ra ý tưởng của mình.
Hình ảnh của Vương Hoàn Tu chính là hình ảnh của công ty, có rất nhiều lãnh đạo công ty vì tình trạng hôn nhân, tài chính, thuế má v.v... gây ra scandal, dẫn đến cổ phiếu sụt giảm.
Bọn họ cũng có thể lợi dụng triệt để điểm này, gây khó dễ cho Vương Hoàn Tu, khiến danh tiếng của anh ta xấu đi, mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho công ty.
"Ý cậu là cho Vương Hoàn Tu uống thuốc để bị phanh phui scandal tình ái?"
Vương Bình Thiên gật đầu, việc này gã ta hoàn toàn có thể tự làm, nhưng sợ bị dè bỉu nên muốn lôi kéo Vương Hành cùng làm.
Vẻ mặt ghê tởm xuất hiện trên mặt Vương Hành, cậu ta tưởng là chiến thắng trong sự nghiệp, không ngờ lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Một lần nữa được làm mới nhận thức thực tế.
Đối với hành vi đáng xấu hổ này, cậu ta từ chối không chút do dự, thậm chí còn mỉa mai: "Nếu cậu dùng bộ não vào lĩnh vực chuyên môn, cũng không đến nỗi cùng tuổi với tôi mà ngay cả công ty con cũng không vào được."
"Anh!"
Vương Bình Thiên không ngờ đối phương lại từ chối mình, hơn nữa còn châm chọc gã ta, đều là người cùng một chiến tuyến vậy mà ở đây giả vờ thanh cao.
"Anh đừng có hối hận."
Hối hận cái đầu mi á.
Vương Hành tiếp tục xem những điểm cần chú ý trong buổi đàm phán tối nay.
Mở phần ghi chú: Người đàn ông này họ Lý, thích ăn bánh quy nhỏ giống như thức ăn cho chó.
“……”
Đến giữa trưa, Vương Hành đến khách sạn đã đặt trước, cậu ta tưởng rằng việc đàm phán dự án chỉ cần thảo luận trong phòng họp của công ty là được, hóa ra phần tiệc rượu cũng không thể thiếu.
Có không ít người trong ngành vì muốn đàm phán thành công mà uống đến mức say bất tỉnh nhân sự.
Do địa vị và thân phận của Vương Hành, vẫn chưa có ai dám ép cậu ta uống rượu.
Cậu ta bước vào khách sạn, đối diện ngay lập tức chạm mặt Vương Hoàn Tu ở bên thang máy.
Hôm nay anh ta cũng có cuộc đàm phán hợp tác sao?
Cậu ta nhanh chóng bước tới: "Này! Anh cũng đến đàm phán dự án à."
Đôi mắt đen láy của Vương Hoàn Tu phản chiếu bóng hình Vương Hành.
Vương Hành tự tin đầy mình: "Có muốn so tài không, đánh cược một phen?"
Vương Hoàn Tu nhìn người em họ nhỏ hơn mình 6 tuổi: "Cược cái gì?"
"Cứ so xem hôm nay ai đàm phán dự án thành công trước, nếu tôi thắng, anh phải ly hôn với Bạch Thủy Kim vô điều kiện."
Vương Hoàn Tu không đồng ý.
Sự im lặng của đối phương càng khiến khí thế ngạo mạn của Vương Hành tăng cao.
"Sao thế, anh không dám à?"
"Tại sao cậu phải đem em ấy ra làm vật cược?"
Vương Hành sững người, không ngờ rằng Vương Hoàn Tu không muốn đem Bạch Thủy Kim ra đánh cược.
"Anh sợ rồi."
Cậu ta cố gắng dùng kế khích tướng, nhưng đối phương lại không hề phủ nhận. Sự thản nhiên của Vương Hoàn Tu khiến Vương Hành có chút lúng túng, cậu ta tưởng Vương Hoàn Tu là kiểu người rất coi trọng thể diện.
Đối với Bạch Thủy Kim, Vương Hành cảm thấy ngưỡng mộ những phẩm chất tốt đẹp của cậu, nhưng đa phần sự ám ảnh của cậu ta bắt nguồn từ ý nghĩ rằng nếu có được cậu, cậu ta sẽ tìm ra một phương thức khác để đánh bại Vương Hoàn Tu.
Suy nghĩ này thật ấu trĩ và buồn cười.
"Cậu có thể đánh cược với tôi thứ khác, miếng đất ở phía đông thành phố thì sao?"
Vương Hành trợn tròn mắt: "Thật sao?"
Khu vực đó thịnh vượng về mặt thương mại, thực sự giống như một chiếc hũ vàng, Vương Hoàn Tu cũng sẵn lòng đặt cược miếng đất đó.
Đặt cược xong, trong lòng Vương Hành đầy tinh thần chiến đấu.
Đến tầng 16, Vương Hoàn Tu bước ra khỏi thang máy, Trần Tập đi theo sau anh.
Sự khiêu khích của Vương Hành, Vương Hoàn Tu không để tâm đến, nhưng điều này không có nghĩa là dung túng cho hành vi lặp đi lặp lại của đối phương.
Đến phòng riêng số 173, nhân lúc đối tác chưa đến, Vương Hành mô phỏng trước quy trình sắp tới.
Mọi thứ đều rất suôn sẻ, sau khi đối tác đến, Vương Hành cũng cất đi vẻ "kiêu ngạo" thường ngày, cuộc đàm phán diễn ra thuận lợi.
Bề ngoài thì nói năng lưu loát nhưng trong lòng sớm đã lật vài cái trắng mắt với đối phương rồi.
Bình thường cậu ta chưa từng nói chuyện nhã nhặn với ai mấy lần, lần này vì có thể chiến thắng Vương Hoàn Tu để có được miếng đất nên cũng coi như đã cố gắng hết sức rồi.
"Trần tổng, lần này ông đến dự tiệc, về món ăn tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức, đều là những món ông thích ăn đấy."
Trần tổng cười hì hì.
Vài đĩa thức ăn được đậy bằng nắp bạc được bưng lên, các nhân viên phục vụ đồng loạt mở ra.
Nụ cười trên mặt Vương Hành cứng đờ, mũi ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của dưa chuột.
"..."
Quốc yến của cậu ta đâu rồi! Sao tất cả đều biến thành dưa chuột thái lát!