• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi thứ xung quanh Bạch Thủy Kim trở nên méo mó, mờ ảo. Thị lực cậu không thể nắm bắt được hình dạng chính xác của vật thể. Trong đầu cậu chỉ còn lại một đường thẳng dài, ngoài đường thẳng đó ra, tâm trí cậu trống rỗng.

"Bạch Thủy Kim, anh trai em mất rồi anh ơi."

"Máy bay của anh ấy gặp sự cố, rơi xuống vùng đất hoang ở ngoại ô thành phố."

"Phải làm sao đây, phải làm sao bây giờ, Bạch Thủy Kim ơi, phải làm sao bây giờ?!"

Tiếng khóc thét của Vương Trân Châu khiến loa điện thoại phát ra những tiếng rít chói tai, đâm thẳng vào màng nhĩ Bạch Thủy Kim.

Trên đường đến cửa hàng, hình ảnh về vụ tai nạn máy bay được đưa tin trên màn hình đa phương tiện trong xe chợt hiện lên trước mắt cậu.

Bạch Thủy Kim ngừng thở. Đó là... Vương Hoàn Tu...

Tiếng vật nặng và đồ kim loại rơi xuống đất vang lên, khiến Trần Viên vừa chọn đồ trang sức trở về giật mình. Nhân viên phục vụ bên cạnh cũng vội vàng chạy đến bên Bạch Thủy Kim.

Chiếc ghế sofa thấp chưa đến đầu gối, vậy mà khi đứng lên cậu cũng có thể ngã.

Điện thoại rơi xuống sàn cách đó vài mét, màn hình vỡ thành nhiều mảnh, cầm lên còn rơi ra những mảnh vỡ nhỏ.

Chưa đợi nhân viên phục vụ chạy tới, Bạch Thủy Kim cúi người xuống đất cố gắng tự mình đứng dậy. Cơ thể cậu dường như không còn chút sức lực nào, như thể mất hết xương cốt, tay chân mềm nhũn vô lực. Vừa mới đứng dựng thân thể cậu liền mất kiểm soát, ngã mạnh xuống đất, cằm đập xuống sàn. Khi ngẩng lên, da cằm đã bị trầy xước một lớp, vết thương nứt nẻ, những vệt máu đỏ thấm dưới da.

"Anh Thủy Kim, anh sao vậy?"

Trần Viên và nhân viên phục vụ cùng tiến lên đỡ Bạch Thủy Kim dậy, nhưng dù kéo thế nào cũng không thể nâng cậu lên được. Ánh mắt cậu mơ hồ, thị lực tan rã không thể tập trung, thậm chí không nhìn rõ người trước mặt là ai.

Cậu lảo đảo bước về phía cửa cửa hàng. Trần Viên không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ đi xem một chiếc vòng cổ đá quý trong chốc lát mà người đã trở nên như vậy.

Khuôn mặt vốn đầy sức sống giờ đây trắng bệch hơn cả tờ giấy, toàn thân máu như đông đặc lại, không lưu thông, cả người cậu như đột nhiên mắc một cơn bệnh nặng, môi không còn chút sắc hồng, toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Trán cậu lạnh đến mức không có lấy một giọt mồ hôi, tay chân lạnh cóng, cả người như rơi xuống hố băng.

Đến cửa, cậu suýt nữa đâm vào cánh cửa tự động. Trần Viên nhanh tay kéo cậu lại: "Anh! Anh Thủy Kim! Bên này!"

Bạch Thủy Kim thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng dữ dội. Thần sắc cậu đờ đẫn, biểu cảm không còn linh hoạt, không có cảm xúc, trở nên câm lặng.

Cậu lảo đảo bước về phía chiếc xe, từ khi nhận được cuộc gọi đó, dường như cậu đã mất đi khả năng giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Lên xe, cậu báo địa chỉ một bệnh viện tư nhân, nói mình muốn đến đó xem sao. Nửa đường lại bảo muốn đến ngoại ô thành phố, không có chủ ý rõ ràng.

Cuối cùng Trần Viên ngồi bên cạnh cậu nhận được tin chấn động mới bảo tài xế lái đến bệnh viện tư nhân.

Khi nghe tin Vương Hoàn Tu gặp tai nạn máy bay, Trần Viên lập tức òa khóc, ngồi bên cạnh Bạch Thủy Kim nức nở không thành tiếng.

Cô che miệng, vai run rẩy, cả không gian xe chìm trong bầu không khí ngột ngạt, đau thương.

Bạch Thủy Kim nhìn chằm chằm vào một điểm, đôi mắt không hề chuyển động. Cậu không biết mình phải làm gì, không nghĩ ra được điều gì, ngón tay không thể cử động, mắt cũng không thể di chuyển.

Thậm chí trong lòng cậu vẫn còn một tia hy vọng mong manh.

Có lẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Có lẽ Vương Hoàn Tu không lên máy bay.

Những bộ phim tình cảm bi kịch đều diễn như vậy mà.

Đến bệnh viện, khu vực Vương Hoàn Tu nằm ở tầng 6. Cửa thang máy mở ra, Bạch Thủy Kim bước ra với khuôn mặt vô cảm, tứ chi cứng đờ, tất cả các khớp như được làm từ gỗ, giống như một con rối được người khác điều khiển bằng dây, cậu mới có thể di chuyển.

Bệnh viện tư nhân rất lớn và rất sang trọng. Những người ở đây đều là người giàu có hoặc quyền quý. Tầng 6 được dành riêng cho Vương Hoàn Tu, vừa trống trải vừa đông đúc.

Bên ngoài thang máy đã có không ít người đến. Bạch Thủy Kim không biết bọn họ là ai, lúc này cậu không thể phân biệt được những người cậu từng gặp hay chưa từng gặp.

Tất cả những người cậu nhìn thấy đều có cùng một khuôn mặt, một khuôn mặt xa lạ của người qua đường.

Tất cả đều là những người biết tin Vương Hoàn Tu gặp nạn nên vội vàng chạy đến. Nghe nói sau khi máy bay rơi không lâu, đội cứu hộ đã nhận được điện thoại và đến hiện trường để tiến hành cứu hộ.

May mắn là máy bay rơi không gây cháy rừng, nhưng nghe nói những người trên máy bay đã bị va đập mạnh, thi thể không còn nguyên vẹn, nhân viên cứu hộ đã phải rất nỗ lực mới tìm được một số thi thể cháy đen.

Tiếng bàn tán không ngừng vang lên, có bao nhiêu người thực sự đau buồn, bao nhiêu người giả vờ giả vịt, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Điều quan trọng là: "Vương Hoàn Tu đã chết."

Trong phòng bệnh, Vương Vọng và Vương Đông nhìn vào phần lồi lõm dưới tấm vải trắng, tỏa ra mùi khó chịu.

Vương Vọng ra hiệu cho trợ lý, người này nhanh nhẹn tiến lên, vén tấm vải trắng lên, những mảnh thi thể tanh tưởi, đẫm máu hiện ra trước mắt mọi người.

Vương Đông thậm chí còn buồn nôn, vẫy vẫy tay trước mũi để xua tan mùi hôi thối.

Sau khi lấy mẫu mô xong, trợ lý lại đắp tấm vải trắng lên.

"Làm việc phải chắc chắn, kiểm tra lại ADN một lần nữa."

Người trợ lý lùi lại bên cạnh Vương Vọng.

Mặc dù đã có thể khẳng định chắc chắn Vương Hoàn Tu đã chết, nhưng có thêm một bằng chứng là thêm một phần bảo đảm.

"Tuổi còn trẻ, thật đáng tiếc."

Vương Vọng và Vương Đông nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười.

Cảnh tượng này được Vương Hoàn Tu thu vào tầm mắt từ căn phòng bí mật. Trợ lý của Vương Vọng đứng phía sau hai người, khẽ gật đầu về phía camera ẩn một cách không thể nhận ra.

Những mảnh thi thể dưới tấm vải trắng trên giường đều là giả, được làm bởi một nghệ nhân tay nghề cao. Dù nhìn bằng mắt thường hay chạm vào, chúng cũng không khác gì so với người thật.

Căn phòng bí mật nằm ngay trong phòng bệnh này. Chỉ cần đẩy cơ quan ẩn trong tường nhà vệ sinh là có thể vào được một căn phòng khác.

Vương Vọng và Vương Đông đang trò chuyện vui vẻ trong phòng bệnh.

"Tôi thấy ông lão buồn không nhẹ đâu, đừng để ông ấy ốm vì quá đau buồn."

Vương Vọng nói: "Ba tôi là người giỏi diễn nhất, không cần lo lắng đâu. Vài ngày nữa cơn đau buồn của ông ấy sẽ qua thôi."

Giống như khi anh cả của ông ta gặp tai nạn vậy. Bình thường chẳng thấy đối xử tốt, đến khi người ta mất rồi thì lại bày đặt đau khổ muốn sống muốn chết, tạo hình tượng người cha già đau buồn.

Hai người trò chuyện vui vẻ, nhưng căn phòng này có mùi khó chịu quá nên họ chỉ giả vờ nói vài câu thương tiếc rồi định ra ngoài.

Vừa mở cửa, bọn họ thấy Vương Mộc Quang đang đứng ở cửa.

Vương Vọng không biết Vương Mộc Quang đã nghe được bao nhiêu câu chuyện bên trong, may mà bọn họ cẩn thận, ngoài việc trêu đùa ra thì chẳng nói gì khác.

"Mộc Quang đến rồi à." Vương Vọng cười chào hỏi.

Vào lúc này mà ông ta vẫn cười được.

Vương Mộc Quang nghiến răng ken két, vươn tay túm chặt cổ áo Vương Vọng: "Có phải chú làm không! Chuyện của anh trai tôi có phải do chú gây ra không?!"

Cậu ấy túm lấy người đập vào tường, những người xung quanh thấy vậy đều chạy lại khuyên can. Vương Đông lạnh lùng đứng nhìn như chuyện không liên quan đến mình. Ai ngờ Vương Mộc Quang bị người ta kéo ra, lại quay người đấm cho hắn ta một cú.

Vương Đông ôm mặt ngã lăn quay: "Đồ khốn, mày đối xử với người lớn như vậy đấy à."

Vương Mộc Quang lao tới định đá hắn ta, Vương Đông thấy thế vội vàng bò dậy. Trong chốc lát, giữa hai người có rất nhiều người can ngăn, tất cả đều an ủi Vương Mộc Quang hãy bình tĩnh lại, cái chết của anh trai cậu ấy là tai nạn, làm sao có thể là do người thân gây ra được, như vậy chẳng phải là bất nhân bất nghĩa sao.

Vương Đông nhếch miệng, răng bị đánh lung lay: "Anh trai cậu gặp chuyện, tôi không so đo với cậu đâu."

Câu nói này hoàn toàn chọc giận Vương Mộc Quang, cậu ấy muốn bóp chết Vương Đông nhưng phía trước có vô số bàn tay ngăn cản. Những bàn tay này không có cái nào bịt miệng Vương Đông lại.

Vương Hoàn Tu đã chết, người có sức cạnh tranh nhất để nắm quyền trong nhà họ Vương chính là Vương Đông và Vương Vọng.

Thế sự đổi thay, giờ đây họ phải nịnh bợ hai người này rồi.

Không còn Vương Hoàn Tu nữa, Vương Trân Châu và Vương Mộc Quang hoàn toàn mất tiếng nói trong nhà họ Vương. Hai người không có khả năng kế thừa doanh nghiệp, không còn ai coi trọng họ nữa.

Vương Mộc Quang bị mọi người kéo ra, đôi mắt cậu ấy đỏ ngầu, nắm đấm siết chặt đến run rẩy. Vương Trân Châu ở xa khóc đến nức nở, mắt sưng húp chẳng mở nổi.

"Các người cứ đợi đấy."

Vương Mộc Quang quét mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh đầy căm hận: "Nếu để tôi biết được ai trong số các người có tham gia vào chuyện của anh trai tôi, tôi sẽ khiến các người phải trả giá bằng máu!"

Cậu ấy quay người kéo Vương Trân Châu rời đi, bước chân vội vã không biết định đi đâu.

Hai người rời đi cũng chẳng có ai khuyên can hay ngăn cản. Bạch Thủy Kim đứng ở góc tầng 6, cứ đứng như vậy, không nói một lời, biểu cảm cũng chẳng thay đổi.

Cậu nhìn chằm chằm vào căn phòng bệnh có người ra vào với ánh mắt trống rỗng, sợ hãi không dám vào.

Cậu sợ nếu mình vào đó, Vương Hoàn Tu sẽ thực sự chết.

Năm tiếng đồng hồ trôi qua, bên ngoài trời đã tối, người ở tầng 6 bắt đầu lục tục rời đi. Có người nói về chuyện an táng Vương Hoàn Tu.

Bạch Thủy Kim bịt tai lại, vô cảm mà bịt chặt. Cậu không nghe thấy, Vương Hoàn Tu vẫn chưa chết. Giống như cậu chưa vào phòng bệnh, Vương Hoàn Tu vẫn còn sống.

Rất nhanh người ở tầng 6 càng lúc càng ít, chỉ còn lại Vương Vọng, Vương Đông và thuộc hạ của họ.

Khi người đã ít đi, Bạch Thủy Kim mới chậm rãi đi về phía phòng bệnh.

Vương Vọng và Vương Đông cũng định về rồi, dù sao báo cáo giám định nhanh nhất cũng phải ba ngày. Tối nay họ còn có hoạt động ăn mừng.

Thấy trước phòng bệnh đột nhiên xuất hiện một người, bọn họ giật mình. Vương Vọng nhìn kỹ mới nhận ra đó là chàng vợ của Vương Hoàn Tu.

Vốn định đi nhưng trong chớp mắt lại nảy sinh ý muốn xem trò vui.

Bạch Thủy Kim đi vào phòng bệnh, bên trong chẳng có gì cả, chỉ có vài thứ được phủ dưới tấm vải trắng trên giường.

Vương Vọng mở miệng không đúng lúc: "Người đó là Hoàn Tu đấy, đội cứu hộ đã cố gắng hết sức rồi. Sau khi máy bay rơi xảy ra hỏa hoạn lớn, tìm được mấy mảnh thi thể này đã là may mắn lắm rồi."

Ngón tay Bạch Thủy Kim khẽ động đậy, cậu bước đến bên giường kéo tấm vải trắng lên. Những mảnh thi thể cháy đen ghê tởm lại một lần nữa phơi bày ra không khí.

Vương Vọng thấy buồn nôn không muốn nhìn, trực tiếp quay đầu đi.

Ngay khi Bạch Thủy Kim bước vào phòng bệnh, Vương Hoàn Tu đã tắt camera giám sát.

Anh ngồi đó không nói một lời, thậm chí không dám nhìn biểu cảm của Bạch Thủy Kim. Anh biết nếu mình nhìn thấy, chắc chắn sẽ đi ra ngoài.

Trần Tập đứng phía sau anh cũng hít một hơi.

Bây giờ kế hoạch đã đến giai đoạn cuối cùng, sếp là người thông minh, sẽ không vì tình cảm cá nhân mà phá hỏng kế hoạch. Nếu không thì nỗ lực của mọi người trong thời gian qua sẽ đổ sông đổ biển.

Bạch Thủy Kim đứng bên giường lặng lẽ nhìn.

Bọn họ nói những mảnh thi thể này là Vương Hoàn Tu, nhưng Vương Hoàn Tu cao lớn như vậy, làm sao có thể biến thành bộ dạng này được?

Những mảnh thi thể này cộng lại cũng chẳng được bao nhiêu, hoàn toàn không phải là chồng yêu của cậu.

Chẳng giống chút nào.

Chồng yêu của cậu vừa giàu có lại đẹp trai, là một ông chủ lớn trẻ tuổi thành đạt trong sự nghiệp. Có lúc miệng lưỡi rất độc, có lúc lại rất dịu dàng, nhưng phần lớn thời gian đều rất tốt với cậu.

Chưa từng có ai đối xử tốt với cậu như Vương Hoàn Tu cả.

"Đây không phải là chồng yêu của tôi."

Cậu đứng bên giường lẩm bẩm, muốn thông qua sự phủ nhận của mình để chứng minh rằng Vương Hoàn Tu vẫn chưa chết.

Nhưng dù có nói thế nào cũng chỉ là vô ích.

"Làm sao đây có thể là chồng yêu của tôi được chứ..." Giọng cậu càng lúc càng run rẩy, cằm nhô ra, môi run lên.

Tầm nhìn càng lúc càng mờ đi, nước mắt dâng lên trong mắt. Cậu cố nén lại, hy vọng có người sẽ với cậu rằng Vương Hoàn Tu vẫn còn sống.

Nhưng... nhưng mà...

Bạch Thủy Kim thốt lên đau đớn, những giọt nước mắt to tròn rơi lã chã xuống tấm ga trải giường trắng tinh. Gương mặt cậu nhanh chóng ướt đẫm nước mắt, khóc đến méo mó không còn nhận ra được vẻ đẹp vốn có.

Thế nhưng mọi người đều nói Vương Hoàn Tu đã mất, tin tức đưa rằng chiếc máy bay riêng anh đi đã gặp nạn rơi. Trân Châu gọi điện báo anh đã qua đời, đến bệnh viện người ta còn bàn về địa điểm an táng.

Trong phòng bệnh không có anh, bọn họ bảo những thứ trên giường kia chính là anh, nhưng cậu chẳng thể nhận ra được hình dáng của Vương Hoàn Tu. Làm sao những thứ này có thể là Vương Hoàn Tu được chứ, làm sao có thể là anh ấy được?

Rõ ràng sáng nay hai người còn nắm tay nhau bàn chuyện đi nghỉ mát, nói muốn đi tắm nắng. Cậu còn khoe với người ta rằng mình sẽ rám nắng thành màu nâu quyến rũ, đợi Vương Hoàn Tu về sẽ đi tắm nắng cùng nhau.

Bọn họ còn định cùng nhau làm nhẫn nữa, cậu đã nghĩ sẵn sau khi làm xong cả hai sẽ đeo mỗi ngày.

Cậu vẫn còn nhớ cảm giác móc tay với Vương Hoàn Tu, giọng nói của anh, mùi nước hoa trên người anh, và hơi ấm khi ôm nhau bên cạnh.

Bạch Thủy Kim bắt đầu khó thở, nước mắt và nước mũi chặn ngang cổ họng.

Cậu vật vã bên giường, nắm lấy phần tay còn sót lại chỉ có nửa ngón trên giường áp vào má.

Những người đến phòng bệnh đều không dám chạm vào những phần thi thể cháy đen kia, vừa kiêng kị lại vừa ghê tởm.

Nhưng Bạch Thủy Kim lại như nắm được cọng rơm cứu mạng, òa khóc thành tiếng.

"Vương Hoàn Tu... Vương Hoàn Tu..." Phần thi thể áp vào má nhưng không còn cảm nhận được hơi ấm, sáng nay bọn họ còn ở bên nhau, cùng ra khỏi nhà, anh còn đưa cậu đến trường.

Đó là lần cuối cùng cậu gặp người mình yêu.

Nếu biết trước, cậu tuyệt đối sẽ không chỉ cười và nói tạm biệt với anh, cậu nên nói là hẹn gặp lại mới phải.

Nếu nói như vậy, bọn họ có thể sẽ gặp lại nhau.

Cậu ước gì tất cả chỉ là giả dối, cậu khóc không ngừng được, cảm thấy mình sắp chết đến nơi, không thở nổi như thể cả người chìm trong nước.

Vương Vọng và Vương Đông không ngờ cậu lại dám chạm vào những phần thi thể đó, ghê tởm quay đầu bước ra khỏi phòng bệnh.

Cũng chẳng sợ xui xẻo.

Bọn họ về nhà còn phải dùng lá chuối để trừ tà.

Vương Hoàn Tu vốn tưởng tắt camera thì sẽ không thấy được mọi thứ bên ngoài, anh cúi đầu ngồi đó, tiếng khóc thảm thiết của Bạch Thủy Kim lại vọng vào.

Ban đầu rất nhỏ, anh không nghe thấy gì, nhưng cho đến khi tiếng khóc của Bạch Thủy Kim càng lúc càng to, càng lúc càng lớn. Vương Hoàn Tu nghe mà đau lòng, đứng bật dậy khỏi ghế.

Trần Tập hoảng hốt vội vàng ngăn cản.

"Sếp ơi, ngài chỉ cần chịu đựng lúc này thôi, ngài cố gắng nhịn thêm chút nữa, đợi cảm xúc qua đi cậu Bạch sẽ không khóc nữa đâu ạ."

Bên ngoài, Bạch Thủy Kim vẫn khóc không ngừng, lặp đi lặp lại gọi tên anh.

Nói nhớ anh, nói muốn gặp anh, nói hôm nay cậu đã đi thiết kế nhẫn rồi, là nhẫn sau này hai người cùng đeo.

Vương Hoàn Tu không đành lòng, anh không thể nghe tiếp được nữa.

"Thưa sếp, Vương Vọng và Vương Đông vẫn chưa đi xa! Nếu anh ra ngoài bị phát hiện thì mọi chuyện sẽ đổ bể hết đấy."

Nhìn thấy Vương Hoàn Tu tiếp tục bước đi không ngừng lại, Trần Tập vội vàng chạy tới và ôm lấy chân anh. Thân hình cao lớn của Vương Hoàn Tu bị mất thăng bằng, ngã nhào xuống, và chiếc mũi cao của anh ta đập mạnh vào cạnh tủ, khiến máu cam chảy ra.

Tuy bây giờ Vương Đông và Vương Vọng đều đã tin anh chết rồi, nhưng mọi việc đều phải làm cho chắc chắn, không thể có sơ suất.

Trần Tập: "Ngài đợi cậu Bạch vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi hãy ra gặp, không được ra khỏi phòng vệ sinh đâu, sếp à ngài cũng biết mà."

Vương Hoàn Tu: "Nếu em ấy không rửa thì sao?"

"Làm sao mà không rửa được, khóc thành ra nông nỗi đó, gương mặt nhỏ chắc sưng hết cả rồi."

Hiển nhiên vừa nói xong anh lại càng đau lòng hơn.

Trần Tập nhắm mắt lại, anh ta thật thừa lời khi nói câu đó.

Bạch Thủy Kim ở bên ngoài không biết đã khóc bao lâu, nước mắt đã khô cạn, cuối cùng vì kiệt sức nên mới im lặng. Cậu không rời đi, cứ thế nằm vật bên giường như một cái xác không hồn.

Trong lúc đó, Vương Mộc Quang gọi điện đến.

Cậu cứng đờ người nhấn nút nghe, không thốt nên lời.

"Cậu đang ở bệnh viện phải không?"

Bạch Thủy Kim gật đầu, sau đó mới nhận ra Vương Mộc Quang không thể nhìn thấy cậu gật đầu, bèn khàn giọng đáp: "Tôi đang ở phòng bệnh."

Vương Hoàn Tu gặp chuyện, cả nhà đều mất đi sinh khí thường ngày.

Vương Mộc Quang nói: "Cậu cứ ở trong phòng bệnh đi, tôi và Trân Châu đang ở ngoài thành phố đang trên đường về."

Đã 11 giờ đêm rồi mà hai người vẫn còn ở ngoài thành phố.

Lúc trước ở tầng 6, cả ba người đều đang hoang mang và đau buồn, Vương Mộc Quang rời đi lúc nào Bạch Thủy Kim không hay biết. Bạch Thủy Kim có ở bệnh viện hay không Vương Mộc Quang cũng chẳng rõ.

Bây giờ Vương Mộc Quang nhắm mắt lại là thấy bộ mặt của Vương Đông và Vương Vọng.

Anh cả đã mất, trong nhà còn có Bạch Thủy Kim và em gái, cậu ấy không thể gục ngã.

Vào thời khắc Vương Hoàn Tu gặp nạn, Vương Mộc Quang vốn luôn không đứng đắn bỗng nhiên như có trách nhiệm hơn. Ban đầu cậu ấy suy sụp và bất lực, sau đó lại cắn răng bắt bản thân phải tỉnh táo.

Cái chết của anh trai chắc chắn có uẩn khúc, anh ấy luôn là người cẩn thận, máy bay riêng gặp sự cố rơi chắc chắn có kẻ đã ra tay trong bóng tối.

Cậu ấy không thể để anh trai mình chết một cách mờ ám như vậy, nhất định phải làm rõ mọi chuyện.

Cậu ấy cho người đi điều tra các tác động trước khi Vương Hoàn Tu gặp nạn, sau đó ngồi xe đi ra ngoài thành phố tìm một vị đại sư.

Vị đại sư này thần thông quảng đại, nhiều người giàu và quyền quý tìm đến nhờ xem bói, nghe nói có thể triệu hồi được linh hồn.

Trong vòng bảy ngày sau khi người ta qua đời, linh hồn vẫn chưa bị đưa đi, vị đại sư này đều có thể triệu hồi về, còn có thể trừ tà diệt ma.

Chỉ là đại sư có nói, nếu linh hồn oán khí quá nặng, ông ta sẽ trực tiếp ra tay giải quyết, không thể để lại trên đời.

Vương Mộc Quang nghe xong mím môi, nếu anh trai oán khí quá nặng, lúc đại sư ra tay cậu ấy sẽ trực tiếp đánh cho ông ta bất tỉnh, để anh trai chạy thoát.

Bạch Thủy Kim nghe vậy, trái tim cũng thắt lại.

"đại sư có đáng tin không?"

Giọng cậu khàn đặc như có khói bốc ra, miệng giống như đang ngậm một họng cát vậy.

Nếu thật sự triệu hồi được chồng yêu về thì có thể không tiễn anh ấy đi được không, cậu không nỡ.

Cứ để anh ấy làm một hồn ma bên cạnh cậu mãi được không?

Cậu gục xuống mép giường, vừa nghĩ đến Vương Hoàn Tu lại muốn khóc, nhưng cậu thực sự đã cạn nước mắt rồi, chỉ biết cầm điện thoại lật xem ảnh của anh.

Cậu vốn tưởng rằng lần này mình sẽ được hạnh phúc trọn vẹn, vứt bỏ hết mọi nỗi buồn trước đây, nhưng ông trời dường như vẫn cứ trêu đùa cậu.

Những gì cậu có được, ông trời lại cướp đi, những gì cậu không có, ông trời lại khiến cậu thèm khát.

Cậu vất vả lắm mới có được gia đình, có được tình yêu, bắt đầu lại những ước mơ... ấy vậy mà kết cục lại là thế này.

Cậu không thể quên được Vương Hoàn Tu, cả đời này cũng không thể quên được nữa. Cậu thậm chí không biết mặt trời ngày mai có còn rực rỡ như trước không.

Mặt trời sẽ không vì cái chết của một người mà không mọc lên nữa, nhưng thế giới của Bạch Thủy Kim thì không bao giờ còn sáng lên được nữa, ngay cả một ngôi sao cũng không còn xuất hiện.

Cậu phải làm sao để xoa dịu nỗi đau hiện tại đây, cậu và hạnh phúc chỉ còn cách nhau một bước ngắn ngủi.

Sẽ không còn ai hôn lên trán cậu sau khi thức dậy nữa, cũng không còn ai đón cậu tan học mỗi ngày, chiếc giường trong phòng sẽ phải để trống một nửa.

Bạch Thủy Kim nằm bất động, Vương Hoàn Tu nhìn cậu qua camera giám sát.

Trần Tập thầm cầu nguyện Bạch Thủy Kim mau chóng vào phòng tắm.

Tuy nhiên, Bạch Thủy Kim không rửa mặt cũng không đi vệ sinh, nằm bất động nửa tiếng đồng hồ cũng không nhúc nhích.

Vương Hoàn Tu ngồi không yên, Trần Tập thấy anh đứng dậy suýt nữa thì hét lên.

May mắn là khi Vương Hoàn Tu vừa đứng lên, Bạch Thủy Kim vẫn đang gục ở mép giường cũng cử động, rồi đi về phía phòng tắm.

Cuối cùng cũng vào phòng tắm rồi. Trần Tập thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ trời đất.

Bạch Thủy Kim khóc đến khô cả mặt, muốn rửa mặt một chút, rửa xong sẽ ra ngoài ở bên cạnh Vương Hoàn Tu.

Cả người không còn chút sinh khí, đặt điện thoại lên bồn rửa mặt để đảm bảo có thể nghe được cuộc gọi của Vương Mộc Quang.

Vặn vòi nước, Bạch Thủy Kim bụm một vốc nước lạnh tạt lên mặt, nước lạnh chẳng làm cậu tỉnh táo hơn chút nào, chỉ khiến cậu rùng mình.

Ngay khi Bạch Thủy Kim rửa mặt xong ngẩng đầu lên, cậu thấy một người khác trong gương.

Vương Hoàn Tu.

Anh đứng sau cậu vài bước chân, đôi mắt đen khó giấu nổi tâm tư nhìn cậu chăm chú.

Bạch Thủy Kim nhìn vào gương chớp chớp mắt, màn hình điện thoại vẫn sáng, trên đó hiển thị thời gian là 12 giờ đêm.

Chẳng lẽ chồng yêu về giữa đêm sao?

Bạch Thủy Kim mừng rỡ, đôi mắt cuối cùng cũng sáng lên. Cậu không sợ hãi, dù Vương Hoàn Tu có biến thành ma cậu cũng không sợ.

Cậu xoay người lao thẳng về phía bóng ma, ôm chặt lấy anh rồi òa khóc.

"Hu hu hu hu hu hu hu hu chồng yêu, sao anh lại chết như thế này?"

"Em cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa."

Vương Hoàn Tu ôm lấy cậu, đưa tay lau nước mắt cho cậu, lại sợ chạm đau Bạch Thủy Kim. Đôi mắt cậu sưng húp lên, trông như hai quả hạch đào.

Bạch Thủy Kim ôm chặt lấy Vương Hoàn Tu, cứ thế ôm mãi, sợ rằng giây phút tiếp theo anh sẽ biến mất.

"Anh có thể đừng chết được không? Em không nỡ để anh đi, anh bảo em làm sao có thể để anh đi được chứ?"

"Anh xin lỗi."

Vương Hoàn Tu nâng mặt Bạch Thủy Kim lên, nhìn bộ dạng hiện tại của cậu, tưởng rằng mình đã chết rồi biến thành ma quay về.

Anh muốn giải thích với cậu.

Tuy nhiên ngay lúc này, điện thoại của Bạch Thủy Kim bỗng đổ chuông không đúng lúc, là Vương Mộc Quang gọi đến.

Bạch Thủy Kim nấc nghẹn nhận cuộc gọi.

Vương Mộc Quang: "Bọn tôi đã đến rồi, bây giờ đang lên thang máy đến tầng 6, cậu chuẩn bị một chút, lát nữa đại sư sẽ vào phòng bệnh để triệu hồn."

Bạch Thủy Kim gật đầu rồi cúp máy.

Rất nhanh cậu nhận ra điểm bất thường.

Bây giờ Vương Hoàn Tu không cần đại sư triệu hồi, hồn ma đã tự mình quay về rồi. Vậy nếu đại sư vào thấy hồn ma của Vương Hoàn Tu quá nặng oán khí, trực tiếp tiêu diệt anh thì sao?

Không được!

Cậu không thể mất Vương Hoàn Tu được, giống như phương Tây không thể mất Jerusalem* vậy.

*Jerusalem (phiên âm tiếng Việt: Giê-ru-sa-lem, 31°46′B 35°14′Đ; tiếng Do Thái: ירושׁלים Yerushalayim; tiếng Ả Rập: القُدس ⓘ al-Quds, tiếng Hy Lạp: Ιεροσόλυμα Ierosólyma) là một thành phố cổ đại ở Trung Đông, nằm trên một cao nguyên thuộc dãy núi Do Thái giữa Địa Trung Hải và Biển Chết.

Vương Hoàn Tu còn chưa kịp trấn an và giải thích với cậu, thì đã thấy cậu đẩy anh đi, muốn giấu anh.

Bạch Thủy Kim vội vàng nói với anh: "Lát nữa có chuyện gì xảy ra anh cũng đừng ra ngoài, ai gọi cũng đừng ra ngoài, biết chưa hả?"

Vương Hoàn Tu: "Thực ra..."

Bạch Thủy Kim nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm, đóng chặt cửa lại: "Nhớ đấy, tuyệt đối đừng ra ngoài."

Cậu bước ra khỏi phòng bệnh, thang máy tầng 6 đã mở.

Vương Mộc Quang, Vương Trân Châu và một vị đại sư mặc cà sa bước ra.

Khi họ định vào phòng bệnh thì bị chặn lại.

Vương Mộc Quang nghi hoặc: "Sao vậy?"

Bạch Thủy Kim khó xử: "Hay là đừng triệu hồn nữa, để anh Hoàn Tu ra đi thanh thản đi."

Vương Mộc Quang: "Triệu hồn về biết đâu có thể hỏi rõ nguyên nhân cái chết của anh trai em."

"Nếu triệu không về thì sao?"

"Cứ thử xem sao."

Mấy người định bước vào, Bạch Thủy Kim kiên quyết chặn lại: "Không được."

Vương Mộc Quang đầu đầy dấu hỏi: "Tại sao?"

Bạch Thủy Kim:...

Bởi vì chồng yêu của tôi đã quay về rồi, tình người duyên ma của bọn tôi vẫn chưa dứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK