Đây là lần đầu tiên Vương Hành tiếp xúc gần gũi với Vương Hoàn Tu như vậy, kết quả là cậu ta bị dồn đến mức không thốt nên lời. Cậu ta không ngờ rằng Vương Hoàn Tu không những mặt dày, khinh thường người khác mà lời nói còn cay độc đến vậy.
Tài xế đứng không xa nhìn thấy Vương Hành bị bẽ mặt, gặp phải Vương Hoàn Tu, coi như vị thiếu gia ngông cuồng này đã đụng phải tảng đá lớn rồi.
Vương Hành có gia thế và địa vị hiển hách, nhưng Vương Hoàn Tu lại áp đảo cậu ta ở mọi mặt, hơn nữa anh cũng không vì đối phương là người thân có quan hệ huyết thống mà nể mặt.
Bắt nạt bình đẳng tất cả mọi người.
Bình thường chỉ có người khác phải chịu sắc mặt của Vương Hành, giờ đến lượt cậu ta ngượng ngùng rồi.
Tài xế hận không thể bước lên phía trước kéo cho Vương Hoàn Tu một tấm băng rôn nền đỏ chữ vàng, in bốn chữ to "Anh hùng kháng Hành".
Trước mặt Vương Hoàn Tu, Vương Hành hoàn toàn như con kiến hôi tồn tại thuần túy, bất kể là học thức, trải nghiệm hay thân phận đều hoàn toàn vượt trội hơn cậu ta.
Vương Hành: "Chỉ có ngoại hình thì tính là gì chứ?"
Tâm đã đen như cống rãnh rồi.
Chỉ có ngoại hình thì tính là gì?
Ban đầu Vương Hoàn Tu chỉ hơi nghiêng người chú ý đến Vương Hành, nghe thấy câu nói này liền xoay hẳn người lại đối mặt với cậu ta, vóc dáng cao lớn vạm vỡ căng phồng bộ vest, toát lên vẻ cao quý và thân hình chuẩn mực ở khắp mọi nơi.
Hai người tạo thành sự đối lập rõ rệt trong cùng một không gian, Vương Hành bình thường bận rộn với việc học, rất ít khi đến phòng tập gym, mặc quần áo cũng coi như có dáng, khung xương của cậu ta ở đó.
Nhưng so với thân hình của Vương Hoàn Tu, trong nháy mắt cậu ta bị làm nền thành con gà luộc, quần áo vốn phối hợp trên người cậu ta trông rộng thùng thình, chẳng có gì cả.
Vương Hoàn Tu nhướng mày: "Cậu nói tính là gì?"
Vương Hành:...
Tính anh có thẻ tập gym theo năm!
Trên đầu Vương Hành bao phủ một đám mây đen, đang đổ mưa rào trên đầu cậu ta.
Tài xế: Để cơn bão này đến dữ dội hơn nữa đi.
Nhìn thấy vẻ mặt thất bại của cậu ta, Vương Hoàn Tu xoay người rời đi, anh không hứng thú với việc giáo dục kiểu đè bẹp người khác.
Vương Hành hét lên phía sau: "Tôi còn chưa nói xong mà."
Vương Hoàn Tu không có nghĩa vụ phải ở lại đây tiếp tục lãng phí thời gian với cậu ta, chiếc xe sang màu đen lướt qua trước mắt Vương Hành, chỉ để lại khói xe cho cậu ta.
Tài xế tiến lên hỏi một cách cẩn thận: "Thiếu gia, chúng ta bây giờ về nhà chứ ạ?"
"Về nhà á?"
Về nhà cái gì chứ!
Vương Hành hừng hực khí thế: "Đi phòng tập gym!"
Tài xế:...
Dù có bị kích thích đi nữa thì cậu cũng không thể luyện thành như Vương Hoàn Tu chỉ trong một đêm được.
Mua một bộ đồ giả cơ bắp mặc vào thì thực tế hơn.
Tất nhiên những lời này tài xế không dám nói, đưa Vương Hành đến phòng tập gym anh ta còn được yên tĩnh hơn, quả quyết khởi động động cơ định vị một phòng tập gym tư nhân.
Bạch Thủy Kim tan học, lề mề đi ra khỏi sân tập liền nhìn thấy chiếc xe của Vương Hoàn Tu đang đỗ ở lối vào bên ngoài.
Thật là ngượng ngùng, hai người đã một ngày không gặp nhau, bây giờ cậu cũng chưa nghĩ ra phải đối mặt với Vương Hoàn Tu bằng trạng thái như thế nào, xoa xoa mặt xong liền mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.
Gần đây Vương Hoàn Tu đến đón cậu đều tự lái xe, không có tài xế.
Mà bây giờ Bạch Thủy Kim lại vô cùng nhớ bác tài xế, có ông ấy ở đây, còn có thể làm dịu bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người.
Vương Hoàn Tu nói thích cậu. Còn là kiểu thích hôn môi cậu, vậy sau này nếu quan hệ của hai người rạn nứt, chẳng phải ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa sao.
Như vậy cậu sẽ lại một lần nữa mất đi gia đình của mình.
Cậu khá thích ngôi nhà hiện tại này, vừa lớn vừa ấm áp, cậu thích những thứ to lớn.
Bạch Thủy Kim cúi đầu kéo dây an toàn bên cạnh, từ lúc vào xe đến giờ toàn bộ hành động của cậu đều không liếc nhìn Vương Hoàn Tu lấy một cái.
Cậu cúi đầu rất thấp, sợ ánh mắt chạm phải người ta, thậm chí càng lúc càng thấp, càng lúc càng thấp.
Giây tiếp theo đã bị người ta nắm gáy nhấc lên.
Chạm phải ánh mắt của Vương Hoàn Tu, Bạch Thủy Kim nói không tự nhiên: "Làm... làm gì vậy?"
Vương Hoàn Tu ra hiệu bằng mắt: "Em định thắt dây an toàn cho cái đầu của mình à?"
Bạch Thủy Kim:...
Cúi đầu quá thấp, dây an toàn đều đập vào mặt rồi.
Cậu điều chỉnh tư thế, thắt dây an toàn cho đúng, trên đùi rơi xuống một túi nhỏ, là son dưỡng môi mới mà Vương Hoàn Tu mua cho cậu.
Bây giờ Bạch Thủy Kim vừa nhìn thấy son dưỡng môi là lại nhớ đến nụ hôn hôm qua, nhưng Vương Hoàn Tu lại bình thản như không, không những không căng thẳng, ban ngày còn nói thích cậu.
Trước đây còn chẳng thèm để ý đến cậu, bây giờ miệng lại nói thích cậu, đúng là đàn ông thất thường.
Bạch Thủy Kim mở son dưỡng môi bôi lên môi hai lần, mấy ngày nay cậu luôn duy trì thói quen bôi son dưỡng, hôm nay không bôi thấy môi hơi khô.
Vương Hoàn Tu khởi động xe: "Hôm nay của em thế nào?"
Bạch Thủy Kim quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ là không nhìn anh: "Cũng tốt ạ."
Cậu kể lại cho Vương Hoàn Tu nghe tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, rồi lại thêm một câu: "Ngày mai buổi sáng em còn phải thi."
Thi những bài nhảy đã luyện tập mấy ngày nay, cậu đan mười ngón tay vào nhau, cả người đều không còn cảm giác thoải mái như những ngày ở cùng Vương Hoàn Tu nữa.
Người sau hiển nhiên cũng chú ý đến điều đó.
Vương Hoàn Tu phát hiện cậu khác với ngày thường: "Em rất để tâm chuyện anh hôn em tối qua sao?"
"Không phải rất để tâm." Bạch Thủy Kim lầm bầm.
"Vậy là vì cái gì?"
"Để tâm tương đối."
"..."
Vương Hoàn Tu nghe thấy cũng không tức giận.
Trên môi Bạch Thủy Kim có cảm giác ẩm ướt của son dưỡng, giống như hôm qua Vương Hoàn Tu liếm cậu vậy, bọn họ ở trong nhà kính trong vườn hoa... Nghĩ đến đây Bạch Thủy Kim lập tức nổi đóa.
Cậu nhìn cây xanh trên đường phố, trong lòng vô cùng giằng xé.
"Nếu em không thích thì sau này anh sẽ không hôn em nữa."
Bạch Thủy Kim vẫn cứ quay đầu về phía cửa sổ, ậm ừ một tiếng.
Chẳng phải nói thích một người là không kiềm chế được sao? Đối phương nói không hôn là không hôn, xem ra cũng chẳng thích cậu lắm.
Nghe tin này, Bạch Thủy Kim lại còn hơi tức giận.
Cảm thấy tình yêu của chồng yêu chẳng chung thủy gì cả.
"Nhưng nếu em muốn anh hôn, thì anh sẽ hôn."
Bạch Thủy Kim treo bình dầu trên miệng, cậu mới chẳng nghĩ thế.
"Có muốn ăn gì không?"
Bạch Thủy Kim chớp chớp mắt: "Hôm nay không về nhà ăn ạ?"
"Hôm nay cháu gái của dì Lý sinh nhật, dì ấy xin nghỉ rồi."
Thì ra dì Lý có việc quan trọng như vậy.
Ăn gì, đúng là vấn đề khó khăn mà vô số người trên thế giới phải đối mặt mỗi ngày.
Bạch Thủy Kim trầm ngâm suy nghĩ, kể từ khi cậu đến thế giới này, cậu đã được thưởng thức quá nhiều sơn hào hải vị và những bữa tiệc thịnh soạn rồi. Những nhà hàng 5 sao và nhà hàng Michelin cũng là nơi cậu muốn ăn là có thể ăn ngay.
Không khỏi có chút nhớ đồ ăn vặt.
Cho đến nay, cách tiêu tiền của Bạch Thủy Kim vẫn chưa học được cái kiểu vung tay quá trán của nhà họ Vương, lúc nào cũng chi li tính toán khi tiêu tiền.
Bây giờ để cậu quyết định ăn gì, chắc chắn sẽ là thứ rẻ mà lại ngon miệng, nhiều loại và no bụng.
Chỉ là không biết Vương Hoàn Tu có quen ăn không.
"Chồng yêu, anh đã ăn buffet bao giờ chưa?"
"Loại ở khách sạn ấy hả?"
"Cũng gần giống vậy, chúng ta đi ăn buffet nhé." Bạch Thủy Kim dùng điện thoại tìm kiếm một nhà hàng buffet có đánh giá cực cao, giá bình quân 200 một người.
Quyết định là chỗ này rồi.
Vương Hoàn Tu không từ chối, tuy anh chưa từng đến những nơi như vậy, nhưng việc gì cũng có lần đầu tiên mà.
Hai người đến nhà hàng lúc 6 giờ tối, món ăn được phục vụ theo hình thức gọi món, trong khoảng thời gian quy định là hai tiếng đồng hồ, miễn là không lãng phí thì có thể rời đi an toàn.
Nếu lãng phí sẽ phải bù tiền chênh lệch.
Hai người đàn ông trưởng thành, hơn nữa đều có sức ăn khá lớn, Bạch Thủy Kim cầm thực đơn để Vương Hoàn Tu cùng xem.
Vương Hoàn Tu đưa mắt nhìn vào thực đơn: "Em muốn ăn gì?"
Bạch Thủy Kim vung tay một cái, chỉ vào vài món, Vương Hoàn Tu cũng gọi thêm một số món theo khẩu vị của mình.
Hai người tự nhận là gọi vừa đủ không nhiều, khi món ăn được mang lên trông cũng không nhiều lắm, nhưng đến cuối cùng cả hai đều không nói nên lời.
Bạch Thủy Kim phồng má nhai nhai nhai, khuôn mặt như một chiếc bánh bao trắng, nhưng cứ không thể nuốt xuống được.
Vương Hoàn Tu vẫn im lặng như thường lệ, chỉ là bàn tay to lớn cầm một ly nước, nửa ngày cũng không thể nâng lên uống một ngụm.
Tiền bù chênh lệch trong mắt Vương Hoàn Tu không đáng là bao, nhưng Bạch Thủy Kim lại nói nếu phải bù tiền thì xem như thua cuộc, bữa ăn này sẽ trở nên vô nghĩa.
Cuối cùng cũng ăn xong tất cả các món, kết quả vẫn còn lại chiếc bánh kem mà Bạch Thủy Kim đã gọi.
Bạch Thủy Kim:......
Đã lâu rồi cậu không trải qua cảm giác ăn thêm một miếng nữa là sẽ thăng thiên thế này.
Trong giây phút đó, cậu muốn khóc mà không có nước mắt, cậu thực sự không thể ăn thêm được nữa QAQ.
Vị trí ngồi ăn của hai người vẫn luôn đối diện nhau, trong khi những cặp đôi ở các bàn gần đó đều ngồi cùng một hàng, thuận tiện cho việc âu yếm đút đồ ăn cho nhau.
Trước đây khi còn ở trường đại học, Bạch Thủy Kim rất khinh thường việc các cặp đôi đút đồ ăn cho nhau, vì cậu không có đối tượng yêu đương sẽ bị tổn thương.
Tuy nhiên, giờ đây nhìn thấy mấy cặp đôi ở các bàn gần đó, Bạch Thủy Kim dường như được truyền cảm hứng, cầm bánh kem ngồi phịch một cái xuống vị trí của Vương Hoàn Tu.
Chỗ ngồi kiểu cabin rất rộng rãi, ngồi hai người cũng không bị chật.
Bây giờ cả hai đều no đến sắp chết, Bạch Thủy Kim múc một thìa bánh kem thơm phức đưa đến bên miệng Vương Hoàn Tu: "Chồng yêu, ăn đi."
Vương Hoàn Tu:......
Đây cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy mình sẽ bị ăn đến chết.
Đối phương đưa đến bên miệng, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Bạch Thủy Kim, Vương Hoàn Tu mở miệng ra.
Miếng bánh kem trên thìa được nuốt vào bụng, Bạch Thủy Kim cũng múc một miếng nhỏ đưa vào miệng mình.
Cậu ăn chậm rãi, giống như một chú chuột hamster đang ăn, hai người dùng chung một cái thìa để ăn bánh kem, Vương Hoàn Tu khẽ cụp mắt xuống, có vẻ khá thích thú.
Giây tiếp theo, Bạch Thủy Kim lại múc một thìa lớn đưa đến trước mặt Vương Hoàn Tu.
"Chồng yêu."
"......"
Bạch Thủy Kim dán sát vào Vương Hoàn Tu, đôi mắt linh động chớp chớp nhìn anh: "Chồng yêu, chúng ta là một đôi ngọt ngào, yêu thương nhau nhiều nhé anh."
Không biết là đang tẩy não anh, hay đang tự tẩy não bản thân.
Cứ như vậy hai người chia nhau ăn hết chiếc bánh kem, một thìa lớn một thìa nhỏ, đến cuối cùng cả hai đều no đến mức im lặng, dựa vào nhau nghỉ ngơi.
Bạch Thủy Kim gác cằm lên vai Vương Hoàn Tu: "Chồng yêu, bây giờ chúng ta thật là tình tứ nhỉ."
"......"
Trên đường về nhà, Vương Hoàn Tu không tự lái xe nữa mà gọi tài xế.
Vừa lên xe, Bạch Thủy Kim đã ngửa đầu ra sau, suốt quãng đường không nói lời nào.
Thể trạng của Vương Hoàn Tu khá tốt, chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường như không có gì xảy ra.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy Bạch Thủy Kim ngửa đầu bất động.
Thưa ngài, có vẻ như bảo bối nhà ngài đã chết rồi.
Mãi đến khi gần về đến nhà, Bạch Thủy Kim mới có động tĩnh: "Chồng yêu, em có phải đã ăn quá nhiều không?"
Hôm nay khi ăn cơm, cậu cảm thấy dáng vẻ ăn uống của mình không được đẹp mắt cho lắm, chắc hẳn đã bị Vương Hoàn Tu thu hết vào tầm mắt, vừa ngượng ngùng vừa có chút để tâm.
Bạch Thủy Kim: "Em cảm thấy mình ăn như một con khủng long bạo chúa vậy."
Vương Hoàn Tu lập tức phủ nhận: "Không phải."
Bạch Thủy Kim nhìn về phía Vương Hoàn Tu.
"Giống như một con mèo con vậy."
Bạch Thủy Kim tươi cười rạng rỡ: "Thật không?"
Chồng yêu thích cậu, đây chính là tình nhân trong mắt đẹp cả đôi phải không?
Khóe miệng Vương Hoàn Tu cong lên thành nụ cười: "Giả đấy, như một con lợn to tướng."
Bạch Thủy Kim:......
Tên đàn ông xấu xa hư hỏng.
Nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của người kia, Vương Hoàn Tu cúi người về phía cậu: "Giả thôi, em đừng tin."
Bạch Thủy Kim quay đầu đi không thèm để ý đến anh: "Bây giờ anh nói gì em cũng không tin đâu."
"Vậy những lời nói trước đó cũng đừng tin."
"Không được, anh đã nói rồi, em đều nghe thấy hết."
Nói cậu là lợn.
Nếu có thể nhẫn nhịn, thì không có gì là không thể nhịn được. Bạch Thủy Kim cậu đã nhảy múa nhiều năm như vậy, chưa từng có ai nói với cậu như thế cả.
Bạch Thủy Kim ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cho Vương Hoàn Tu một cái gáy lạnh lùng.
Bây giờ cậu lạnh lùng vô tình đến đáng sợ, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều bị biến thành băng giá.
Bên cạnh Vương Hoàn Tu còn đặt cái cặp sách của Bạch Thủy Kim, chiếc ba lô hai quai màu vàng nhạt, trong số rất nhiều cặp sách, đây là cái mà Bạch Thủy Kim thích nhất.
Ngón tay móc vào dây đeo cặp, giọng nói như dòng suối trong trẻo giữa núi rừng: "Anh chỉ đùa với em thôi, là anh không đúng, hoàn toàn không giống lợn chút nào, anh xin lỗi bé."
Người đàn ông thẳng thắn xin lỗi, bản thân cũng không cảm thấy mất mặt chút nào, sự linh hoạt là vũ khí giao tiếp tốt nhất trên thế giới này.
Chỉ cần nắm bắt được, mọi tình huống đều có thể đảo ngược.
Cái gáy của Bạch Thủy Kim vẫn lạnh lùng.
"Giống như một con thiên nga."
"Thật không?"
Lần này Bạch Thủy Kim quay đầu lại, liếc nhìn Vương Hoàn Tu một cái đầy oán trách.
Ngón tay của người sau đang móc dây đeo cặp bỗng khựng lại, trái tim như bị mũi tên của thần tình yêu Cupid bắn trúng.
"... Thật."
Tối nay ăn thực sự hơi nhiều, Bạch Thủy Kim ngồi xe cả quãng đường, những thứ trong bụng cũng không tiêu hóa được bao nhiêu, vẫn còn rất no, tốc độ đi bộ cũng chậm hơn bình thường không ít.
Cậu sau này sẽ không bao giờ ăn nhiều như vậy nữa, có cảm giác như vừa mở miệng nói chuyện giây trước, giây sau đã muốn nôn ra.
Màn đêm buông xuống, hàng cây xanh xếp thành hàng còn đậm hơn cả bóng đêm một tông, nhà họ Vương đèn đuốc sáng trưng.
Hôm nay Vương Mộc Quang vì đoàn phim nghỉ phép nên trở về nước, gần đây có thể ở nhà vài ngày, đợi đoàn phim quay lại làm việc anh sẽ trở về.
Vừa bước vào nhà, đón tiếp cậu ấy không phải là những món ăn ngon, mà là tin dì Lý xin nghỉ phép.
Vương Trân Châu cũng đã ra ngoài ăn cơm với mấy cô bạn, người hầu trong nhà ai lo việc nấy, Vương Mộc Quang ngồi trên sofa chán đến phát chết.
Vốn định tạo một bất ngờ lớn cho cả nhà, kết quả chẳng có ai.
Đúng lúc đó, Vương Mộc Quang nghe thấy tiếng động ở hành lang, đôi tai cậu ấy rung lên nhạy bén như loài động vật hoang dã vậy.
Có người về rồi! Cậu ấy ngẩng đầu lên, nhanh chóng đứng dậy, bây giờ hãy để cậu ấy chạy ra hành lang với tư thế đẹp trai nhất để đón chào người nhà.
Cậu ấy giống như một bông hoa hướng dương nhiệt tình, cũng không biết ai sẽ là người đầu tiên bước vào cửa, may mắn được nhìn thấy cậu ấy tạo bất ngờ lớn này.
Cửa phòng mở ra.
Vương Mộc Quang dang rộng hai tay: "Surprise!"
Bạch Thủy Kim nhìn thấy cậu ấy trong hai giây, rồi đưa tay lên che miệng: "Tôi muốn nôn."
Vương Mộc Quang:...
Trong chốc lát, cả thế giới đều trở nên u ám, biến thành một bức tranh đen trắng chỉ có màu đen và trắng.
Kẻ tội đồ tày trời nhất trên thế giới này đã xuất hiện rồi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng Vương Mộc Quang phải dùng cả đời để chữa lành vết thương.
Nhưng sau khi tự ti vài giây, Vương Mộc Quang lập tức dập tắt ý nghĩ nực cười này, buồn cười thật, làm sao có thể chứ, trên thế giới này làm gì có người cảm thấy khó chịu về mặt sinh lý khi nhìn thấy cậu ấy chứ.
Cậu ấy nhớ lại lần trước Bạch Thủy Kim nói muốn nôn, đó là khi nhìn thấy ảnh tạp chí của Thẩm Hạc.
Vương Mộc Quang mặt mày hớn hở: "Ốm nghén à?"
Cạch!
Cửa điện tử bị đóng sầm lại, sau đó Vương Hoàn Tu bước vào lối vào hành lang.
Vương Mộc Quang:...
Cậu ấy sắp bị đánh đến nôn ra mất.
Cảnh phim truyền hình sến súa kiểu anh rể phát hiện em trai và chị dâu có con với nhau đây rồi.
Thậm chí trong tay anh cậu ấy còn xách cặp sách của Bạch Thủy Kim nữa.
Khả năng quan sát nhạy bén của Vương Mộc Quang khiến cậu ấy nhận ra điều bất thường, một ông chủ lớn như anh cậu ấy từ bao giờ lại giúp người khác xách đồ chứ.
Cũng có thể là cậu ấy nghĩ nhiều quá, chỉ là một việc nhỏ thôi mà.
Sự xuất hiện của Vương Mộc Quang giống như một màn ảo thuật mũ, Bạch Thủy Kim nói: "Sao anh về mà không báo trước cho mọi người một tiếng?"
Vương Mộc Quang e dè liếc nhìn anh trai mình một cái: "... Tôi không phải muốn tạo bất ngờ cho mọi người sao?"
"..."
Vương Hoàn Tu và Bạch Thủy Kim vừa mới thay xong giày, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng bấm mật mã.
Trân Châu về rồi.
Vương Mộc Quang chạy lên phía trước: "Nhường đường, mọi người nhường đường, để cho mọi người xem thế nào mới là phản ứng bất ngờ thực sự nào."
Cửa phòng mở ra, Vương Mộc Quang giơ cao tay lên, thậm chí còn nhảy lên một cái hoạt bát: "Trân Châu! Surprise!"
Vương Trân Châu chớp chớp mắt, hàng mi mảnh mai phe phẩy lên xuống theo cử động của đôi mắt, đối diện với Vương Mộc Quang: "Ồ, anh hai về rồi à."
Bình tĩnh như đang đọc bài văn vậy.
Vương Mộc Quang: "Trân Châu, có phải rất nhớ anh không?"
Vương Trân Châu thay dép lê: "Đừng nói những lời không có lợi cho sự đoàn kết gia đình như vậy."
Vương Mộc Quang:...
Cậu ấy lặng lẽ quay đầu nhìn Bạch Thủy Kim và Vương Hoàn Tu đang đứng không xa.
Bạch Thủy Kim chỉ vào Vương Mộc Quang nói với Vương Hoàn Tu: "Ra nước ngoài về thành thằng hề thật rồi."
"..."
Aaaaaaaa!
Cái nhà này chẳng có chút hơi ấm nào cả!
Tuy miệng không nói nhớ cậu ấy, nhưng qua hành động Vương Mộc Quang vẫn cảm nhận được sự quan tâm của người nhà dành cho mình.
Ví dụ như bây giờ, Bạch Thủy Kim kéo cậu ấy cùng xem tivi, ăn quýt còn chia cho cậu ấy một nửa.
Hỏi cậu ấy dạo này ở nước ngoài sống có tốt không? Đã xảy ra chuyện gì? Đã đi bến tàu ăn khoai tây chiên mấy lần rồi?
Trái tim bị tổn thương của Vương Mộc Quang được an ủi, Vương Hoàn Tu vẫn luôn ngồi im lặng bên cạnh hai người đọc sách, Vương Trân Châu đắp mặt nạ chơi game.
Vào thời điểm này, anh cậu ấy nên làm việc trong phòng mới đúng chứ?
Bây giờ ngồi đây đọc sách làm gì?
Quan sát thần thái này, Vương Hoàn Tu không có vẻ là người rảnh rỗi, hơn nữa kể từ khi anh ấy bước vào nhà, có vẻ như anh chưa bao giờ rời khỏi khu vực hoạt động của Bạch Thủy Kim.
Nhìn thấy Bạch Thủy Kim, trong tầm mắt chắc chắn sẽ thấy Vương Hoàn Tu.
Vương Mộc Quang luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, anh cậu ấy không phải không thích Bạch Thủy Kim sao? Sau này rất có khả năng sẽ ly hôn với đối phương mà?
Bây giờ thế này là sao? Mê hoặc Bạch Thủy Kim xong rồi vứt bỏ à?
Không được, cảm giác công lý của Vương Mộc Quang bùng nổ. Từ nhỏ cậu ấy đã là đứa trẻ có năng lượng tích cực nhất ở mẫu giáo, tấm gương tiêu biểu của thời đại.
Bạch Thủy Kim xem xong tivi ngáp một cái, vươn vai lên lầu, không lâu sau Vương Hoàn Tu cũng đứng dậy rời đi.
Vương Mộc Quang: "Anh! Anh đi đâu vậy?!"
Vương Hoàn Tu quay đầu lại: "Đi phòng làm việc."
Tốt nhất là vậy.
Bóng dáng Vương Hoàn Tu biến mất ở tầng một, Vương Mộc Quang mới kéo Vương Trân Châu lại.
"Gần đây em ở nhà có cảm thấy anh cả kỳ kỳ không?"
"Kỳ kỳ á?" Vương Trân Châu gỡ mặt nạ xuống: "Không có mà, sao anh lại hỏi vậy?"
"Không có sao? Giữa anh ấy và Bạch Thủy Kim ấy?"
Vương Mộc Quang vừa nhắc đến, Vương Trân Châu thực sự đã xâu chuỗi lại những khoảnh khắc hai người ở bên nhau gần đây.
Có vẻ thực sự thân mật hơn nhiều so với lúc cô mới về nhà.
"Anh không thấy anh cả làm vậy rất vô trách nhiệm sao?"
Ánh mắt Vương Trân Châu cũng trở nên kiên định: "Cũng có một chút."
Cả hai đều đã từng nghe Vương Hoàn Tu tự miệng thừa nhận không thích Bạch Thủy Kim.
Vậy nên bây giờ anh họ và Bạch Thủy Kim thân thiết như vậy để làm gì? Trong thời đại mà đạo đức nam giới quan trọng như vậy, lại chẳng có chút ý thức về giới hạn nào cả.
Bọn họ không cho phép!
Vương Hoàn Tu không lừa Vương Mộc Quang, anh theo bước chân của Bạch Thủy Kim lên tầng bốn, nhưng không vào phòng ngủ với cậu mà đi vào phòng làm việc.
Sau khi mở cửa phòng làm việc, anh không vội vàng bước vào mà quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.
Bạch Thủy Kim quả nhiên đang nằm sấp trên cửa cảnh giác nhìn anh, như một con vật trên thảo nguyên đang quan sát kẻ thù thiên nhiên.
Hai người nhìn nhau, Bạch Thủy Kim giật mình, không ngờ Vương Hoàn Tu lại phát hiện ra cậu.
Vừa rồi Vương Hoàn Tu cùng cậu lên lầu, cậu còn tưởng hôm nay đối phương sẽ ngủ cùng cậu chứ?
Đối phương đã nói thích cậu rồi, vậy ban đêm ngủ cùng nhau, liệu có nhịn không được mà làm gì đó với cậu không?!
Bạch Thủy Kim vừa lo lắng vừa có chút hưng phấn, vừa vào phòng đã ghé vào khe cửa, nếu Vương Hoàn Tu vào, cậu sẽ lao ra cosplay con hổ chặn đường.
Kết quả đối phương chẳng có ý định vào phòng ngủ chút nào, mà đi vào phòng làm việc.
Vương Hoàn Tu nhìn cậu: "Ngủ ngon."
Sau đó đẩy cửa bước vào phòng làm việc.
Nhìn bóng dáng biến mất ở hành lang.
Bạch Thủy Kim đứng ngây người tại chỗ.
Thế là xong?
Chuyện trong dự đoán không xảy ra, không ngờ lại còn hơi thất vọng, cậu xoa xoa mặt, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Trên giá trong phòng tắm vẫn treo áo choàng ngủ của Vương Hoàn Tu, áo choàng ngủ hàng ngày đều có người giặt sạch và thay một cái mới treo ở vị trí dễ thấy.
Có lẽ là do gần đây hai người ngủ cùng nhau nhiều, nên người hầu đã treo áo choàng ngủ trong phòng tắm của phòng ngủ.
Bạch Thủy Kim đi vòng quanh chiếc áo choàng đó hai bước, quần áo của Vương Hoàn Tu phải to hơn cậu một đến hai size.
Chiều dài của áo choàng ngủ cũng dài hơn cả bộ đồ ngủ của cậu cộng lại, đáng ghét thật, thực sự muốn liều mạng với mấy người cao trên một mét tám tám này.
Vương Trân Châu cũng đã ra ngoài ăn cơm với mấy cô bạn, người hầu trong nhà ai lo việc nấy, Vương Mộc Quang ngồi trên sofa chán đến phát chết.
Vốn định tạo một bất ngờ lớn cho cả nhà, kết quả chẳng có ai.
Đúng lúc đó, Vương Mộc Quang nghe thấy tiếng động ở hành lang, đôi tai cậu ấy rung lên nhạy bén như loài động vật hoang dã vậy.
Có người về rồi! Cậu ấy ngẩng đầu lên, nhanh chóng đứng dậy, bây giờ hãy để cậu ấy chạy ra hành lang với tư thế đẹp trai nhất để đón chào người nhà.
Cậu ấy giống như một bông hoa hướng dương nhiệt tình, cũng không biết ai sẽ là người đầu tiên bước vào cửa, may mắn được nhìn thấy cậu ấy tạo bất ngờ lớn này.
Cửa phòng mở ra.
Vương Mộc Quang dang rộng hai tay: "Surprise!"
Bạch Thủy Kim nhìn thấy cậu ấy trong hai giây, rồi đưa tay lên che miệng: "Tôi muốn nôn."
Vương Mộc Quang:...
Trong chốc lát, cả thế giới đều trở nên u ám, biến thành một bức tranh đen trắng chỉ có màu đen và trắng.
Kẻ tội đồ tày trời nhất trên thế giới này đã xuất hiện rồi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng Vương Mộc Quang phải dùng cả đời để chữa lành vết thương.
Nhưng sau khi tự ti vài giây, Vương Mộc Quang lập tức dập tắt ý nghĩ nực cười này, buồn cười thật, làm sao có thể chứ, trên thế giới này làm gì có người cảm thấy khó chịu về mặt sinh lý khi nhìn thấy cậu ấy chứ.
Cậu ấy nhớ lại lần trước Bạch Thủy Kim nói muốn nôn, đó là khi nhìn thấy ảnh tạp chí của Thẩm Hạc.
Vương Mộc Quang mặt mày hớn hở: "Ốm nghén à?"
Cạch!
Cửa điện tử bị đóng sầm lại, sau đó Vương Hoàn Tu bước vào lối vào hành lang.
Vương Mộc Quang:...
Cậu ấy sắp bị đánh đến nôn ra mất.
Cảnh phim truyền hình sến súa kiểu anh rể phát hiện em trai và chị dâu có con với nhau đây rồi.
Thậm chí trong tay anh cậu ấy còn xách cặp sách của Bạch Thủy Kim nữa.
Khả năng quan sát nhạy bén của Vương Mộc Quang khiến cậu ấy nhận ra điều bất thường, một ông chủ lớn như anh cậu ấy từ bao giờ lại giúp người khác xách đồ chứ.
Cũng có thể là cậu ấy nghĩ nhiều quá, chỉ là một việc nhỏ thôi mà.
Sự xuất hiện của Vương Mộc Quang giống như một màn ảo thuật mũ, Bạch Thủy Kim nói: "Sao anh về mà không báo trước cho mọi người một tiếng?"
Vương Mộc Quang e dè liếc nhìn anh trai mình một cái: "... Tôi không phải muốn tạo bất ngờ cho mọi người sao?"
"..."
Vương Hoàn Tu và Bạch Thủy Kim vừa mới thay xong giày, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng bấm mật mã.
Trân Châu về rồi.
Vương Mộc Quang chạy lên phía trước: "Nhường đường, mọi người nhường đường, để cho mọi người xem thế nào mới là phản ứng bất ngờ thực sự nào."
Cửa phòng mở ra, Vương Mộc Quang giơ cao tay lên, thậm chí còn nhảy lên một cái hoạt bát: "Trân Châu! Surprise!"
Vương Trân Châu chớp chớp mắt, hàng mi mảnh mai phe phẩy lên xuống theo cử động của đôi mắt, đối diện với Vương Mộc Quang: "Ồ, anh hai về rồi à."
Bình tĩnh như đang đọc bài văn vậy.
Vương Mộc Quang: "Trân Châu, có phải rất nhớ anh không?"
Vương Trân Châu thay dép lê: "Đừng nói những lời không có lợi cho sự đoàn kết gia đình như vậy."
Vương Mộc Quang:...
Cậu ấy lặng lẽ quay đầu nhìn Bạch Thủy Kim và Vương Hoàn Tu đang đứng không xa.
Bạch Thủy Kim chỉ vào Vương Mộc Quang nói với Vương Hoàn Tu: "Ra nước ngoài về thành thằng hề thật rồi."
"..."
Aaaaaaaa!
Cái nhà này chẳng có chút hơi ấm nào cả!
Tuy miệng không nói nhớ cậu ấy, nhưng qua hành động Vương Mộc Quang vẫn cảm nhận được sự quan tâm của người nhà dành cho mình.
Ví dụ như bây giờ, Bạch Thủy Kim kéo cậu ấy cùng xem tivi, ăn quýt còn chia cho cậu ấy một nửa.
Hỏi cậu ấy dạo này ở nước ngoài sống có tốt không? Đã xảy ra chuyện gì? Đã đi bến tàu ăn khoai tây chiên mấy lần rồi?
Trái tim bị tổn thương của Vương Mộc Quang được an ủi, Vương Hoàn Tu vẫn luôn ngồi im lặng bên cạnh hai người đọc sách, Vương Trân Châu đắp mặt nạ chơi game.
Vào thời điểm này, anh cậu ấy nên làm việc trong phòng mới đúng chứ?
Bây giờ ngồi đây đọc sách làm gì?
Quan sát thần thái này, Vương Hoàn Tu không có vẻ là người rảnh rỗi, hơn nữa kể từ khi anh ấy bước vào nhà, có vẻ như anh chưa bao giờ rời khỏi khu vực hoạt động của Bạch Thủy Kim.
Nhìn thấy Bạch Thủy Kim, trong tầm mắt chắc chắn sẽ thấy Vương Hoàn Tu.
Vương Mộc Quang luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, anh cậu ấy không phải không thích Bạch Thủy Kim sao? Sau này rất có khả năng sẽ ly hôn với đối phương mà?
Bây giờ thế này là sao? Mê hoặc Bạch Thủy Kim xong rồi vứt bỏ à?
Không được, cảm giác công lý của Vương Mộc Quang bùng nổ. Từ nhỏ cậu ấy đã là đứa trẻ có năng lượng tích cực nhất ở mẫu giáo, tấm gương tiêu biểu của thời đại.
Bạch Thủy Kim xem xong tivi ngáp một cái, vươn vai lên lầu, không lâu sau Vương Hoàn Tu cũng đứng dậy rời đi.
Vương Mộc Quang: "Anh! Anh đi đâu vậy?!"
Vương Hoàn Tu quay đầu lại: "Đi phòng làm việc."
Tốt nhất là vậy.
Bóng dáng Vương Hoàn Tu biến mất ở tầng một, Vương Mộc Quang mới kéo Vương Trân Châu lại.
"Gần đây em ở nhà có cảm thấy anh cả kỳ kỳ không?"
"Kỳ kỳ á?" Vương Trân Châu gỡ mặt nạ xuống: "Không có mà, sao anh lại hỏi vậy?"
"Không có sao? Giữa anh ấy và Bạch Thủy Kim ấy?"
Vương Mộc Quang vừa nhắc đến, Vương Trân Châu thực sự đã xâu chuỗi lại những khoảnh khắc hai người ở bên nhau gần đây.
Có vẻ thực sự thân mật hơn nhiều so với lúc cô mới về nhà.
"Anh không thấy anh cả làm vậy rất vô trách nhiệm sao?"
Ánh mắt Vương Trân Châu cũng trở nên kiên định: "Cũng có một chút."
Cả hai đều đã từng nghe Vương Hoàn Tu tự miệng thừa nhận không thích Bạch Thủy Kim.
Vậy nên bây giờ anh họ và Bạch Thủy Kim thân thiết như vậy để làm gì? Trong thời đại mà đạo đức nam giới quan trọng như vậy, lại chẳng có chút ý thức về giới hạn nào cả.
Bọn họ không cho phép!
Vương Hoàn Tu không lừa Vương Mộc Quang, anh theo bước chân của Bạch Thủy Kim lên tầng bốn, nhưng không vào phòng ngủ với cậu mà đi vào phòng làm việc.
Sau khi mở cửa phòng làm việc, anh không vội vàng bước vào mà quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.
Bạch Thủy Kim quả nhiên đang nằm sấp trên cửa cảnh giác nhìn anh, như một con vật trên thảo nguyên đang quan sát kẻ thù thiên nhiên.
Hai người nhìn nhau, Bạch Thủy Kim giật mình, không ngờ Vương Hoàn Tu lại phát hiện ra cậu.
Vừa rồi Vương Hoàn Tu cùng cậu lên lầu, cậu còn tưởng hôm nay đối phương sẽ ngủ cùng cậu chứ?
Đối phương đã nói thích cậu rồi, vậy ban đêm ngủ cùng nhau, liệu có nhịn không được mà làm gì đó với cậu không?!
Bạch Thủy Kim vừa lo lắng vừa có chút hưng phấn, vừa vào phòng đã ghé vào khe cửa, nếu Vương Hoàn Tu vào, cậu sẽ lao ra cosplay con hổ chặn đường.
Kết quả đối phương chẳng có ý định vào phòng ngủ chút nào, mà đi vào phòng làm việc.
Vương Hoàn Tu nhìn cậu: "Ngủ ngon."
Sau đó đẩy cửa bước vào phòng làm việc.
Nhìn bóng dáng biến mất ở hành lang.
Bạch Thủy Kim đứng ngây người tại chỗ.
Thế là xong?
Chuyện trong dự đoán không xảy ra, không ngờ lại còn hơi thất vọng, cậu xoa xoa mặt, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Trên giá trong phòng tắm vẫn treo áo choàng ngủ của Vương Hoàn Tu, áo choàng ngủ hàng ngày đều có người giặt sạch và thay một cái mới treo ở vị trí dễ thấy.
Có lẽ là do gần đây hai người ngủ cùng nhau nhiều, nên người hầu đã treo áo choàng ngủ trong phòng tắm của phòng ngủ.
Bạch Thủy Kim đi vòng quanh chiếc áo choàng đó hai bước, quần áo của Vương Hoàn Tu phải to hơn cậu một đến hai size.
Chiều dài của áo choàng ngủ cũng dài hơn cả bộ đồ ngủ của cậu cộng lại, đáng ghét thật, thực sự muốn liều mạng với mấy người cao trên một mét tám tám này.
Nhưng một mét bảy sáu sống linh hoạt hơn.
Tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, trên điện thoại có thông báo tin nhắn.
[Vương Hoàn Tu: Áo choàng ngủ của anh ở chỗ em, anh có thể qua lấy không?].
Bạch Thủy Kim:!
Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, gõ gõ đánh đánh xóa xóa trên bàn phím, nửa ngày sau ô nhập liệu vẫn chẳng có chữ nào.
Chồng yêu chỉ đến lấy quần áo thôi, sẽ không làm gì cậu đâu, Bạch Thủy Kim đừng quá nhạy cảm, cậu thầm nhủ trong lòng.
[Bạch Thủy Kim: Được ạ.]
Nhận được tin nhắn của Bạch Thủy Kim, Vương Hoàn Tu đóng cuốn "Cách khiến chồng yêu chẳng thể dừng lại với bạn" lại, cầm gối định đi vào phòng ngủ chính.
Ngủ trong phòng ngủ chính, anh vẫn chưa có ý định này, Bạch Thủy Kim bây giờ chưa hoàn toàn chấp nhận anh, nếu anh vẫn như không có chuyện gì xảy ra mà ngủ cùng đối phương, đối phương sẽ cảm nhận được sự ung dung của anh nhiều hơn là thích anh, không ai thích bị động trong tình cảm cả.
Vương Hoàn Tu chỉ muốn đổi cái gối, để bản thân có chút cảm giác tồn tại bên cạnh đối phương.
Mọi chuyện cần phải tiến hành từ từ mới tốt.
Kết quả vừa mở cửa đã thấy Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu đứng ngoài cửa.
Hai người đứng thẳng tắp như trong quân đội, căng thẳng không thể tả, nhưng không hề có ý định lùi bước.
Thấy anh cầm gối đi ra, Vương Mộc Quang liều mạng hỏi: "Anh, anh định đi đâu vậy?"
Đối với Bạch Thủy Kim, bọn họ cũng coi như là liều mạng vì đối phương rồi, nếu nhất định phải nói Bạch Thủy Kim và họ có mối quan hệ gì mà phải cứu đối phương không thể không cứu, thì chỉ có thể trả lời vừa là bạn vừa là anh dâu.
Nếu không có Bạch Thủy Kim, bây giờ cậu ấy có thể vẫn đang bị cư dân mạng chửi vì không tìm ra kỹ thuật diễn xuất, Vương Trân Châu cũng sẽ sa vào tình yêu đơn phương, mãi mãi không tỉnh ngộ.
Nếu thực sự để Vương Hoàn Tu làm tổn thương đối phương, thì sau này họ rất có thể sẽ không thể làm bạn nữa.
Vương Hoàn Tu đương nhiên không thể nói anh chỉ đến đổi cái gối: "Ngủ."
Vương Trân Châu ngạc nhiên: "Sao anh có thể ngủ trong phòng anh dâu được?"
Vương Hoàn Tu mặt đen xì, như thể vừa nghe thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi: "Tại sao anh không thể vào ngủ?"
Vương Trân Châu: "Anh làm vậy sau này anh dâu lấy chồng kiểu gì?"
"..."