Vương Mộc Quang bưng cái bát không, đầy hy vọng nhìn về phía Vương Hoàn Tu. Đôi tay cậu ta bưng bát run run nhẹ, đó là chi tiết nhỏ cậu ta thêm vào, học theo cách nói của người ăn xin gặp ngày hôm nay: "Người tốt bụng ơi, cầu Chúa Jesus phù hộ ngài."
Vương Hoàn Tu đặt đũa xuống, vẻ mặt đánh giá nhìn cậu ta: "Cậu biết Chúa Jesus ở đâu không?"
"Ở thiên đường chứ đâu."
"Nói thêm câu nữa là tôi sẽ đưa cậu lên đó luôn."
"..."
Bạch Thủy Kim miệng dính đầy cơm, trước giờ cậu cứ tưởng tính cách độc mồm độc miệng của Vương Hoàn Tu chỉ nhắm vào mình cậu thôi, không ngờ hắn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người.
Hai má cậu phồng phính lên, kéo ghế lại gần Vương Hoàn Tu hơn: "Chồng yêu ơi, anh nói hay quá, em yêu anh ghê."
"..."
Mặc dù Vương Hoàn Tu và Vương Mộc Quang đều là boss phản diện, nhưng có lẽ khi sáng tác, tác giả đã tạo ra nhân vật với tính cách khác nhau, nên cách suy nghĩ của họ cũng khác xa nhau.
Giống như câu "cầu Chúa Jesus phù hộ", Vương Mộc Quang một lòng muốn đứng cùng Chúa Jesus, còn Vương Hoàn Tu lại đi đường vòng, một lòng muốn đưa người khác đi gặp Chúa Jesus.
Cùng một câu nói, hai người khác nhau, cũng nghe ra ý nghĩa khác nhau.
Vương Mộc Quang không ngờ anh trai mình lại lạnh lùng đến vậy, ngay cả một miếng cơm cũng không cho cậu ta ăn, chẳng có chút lòng thương xót nào.
"Anh." Vương Mộc Quang vẻ mặt đau đớn tột cùng: "Em cảm thấy không hiểu nổi anh nữa rồi."
Đối phương dường như không còn là người anh trai tốt bụng trước kia nữa, một màn sương mù dày đặc ngăn cách hai anh em, mỏng như lụa nhưng không thể xua tan.
Vương Hoàn Tu không để ý đến cậu ta, quay sang nói với người hầu bên cạnh: "Dọn bát đũa của cậu ta đi."
Vương Mộc Quang giật mình, vội vàng ôm chặt bát cơm: "Đừng đừng đừng! Anh không thay đổi, không thay đổi chút nào, là em thay đổi đấy, cận thị tăng thêm một trăm độ rồi."
Bạch Thủy Kim:...
Quả nhiên đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ lời nói tổn thương nào cũng chẳng đáng kể.
Ăn tối xong, kim đồng hồ chỉ tám giờ: "Dạ du hành" phát sóng vào tám giờ tối mỗi cuối tuần, bây giờ đúng là lúc bộ phim truyền hình được chiếu.
Vì những anh chồng trên màn ảnh kia, Bạch Thủy Kim rất đều đặn xem đúng giờ vào mỗi cuối tuần. Còn Vương Mộc Quang vì sắp diễn xuất trong "Dạ du hành" nên cũng ngồi cùng cậu trên sofa chờ đợi.
Trên màn hình TV đang phát nhạc phim mở đầu, Bạch Thủy Kim thấy Vương Hoàn Tu lại định lên lầu, cậu vội vàng lên tiếng trước: "Chồng yêu ca ca ơi, tụi mình cùng xem TV đi, ở đây đang thiếu một người đấy anh."
"Đúng vậy á anh, cùng xem đi."
Đối mặt với lời mời chân thành của hai người, Vương Hoàn Tu định không để ý đến, nhưng nghĩ lại hậu quả có thể là bị làm phiền đến đinh tai nhức óc, nên ngồi xuống bên trái Bạch Thủy Kim, hai anh em một bên trái một bên phải.
Vương Mộc Quang mới về hôm qua, trước đó vì công việc mà bay khắp nơi trên thế giới, đã gần nửa năm chưa về nhà. Hai anh em lâu như vậy không gặp nhau, chắc hẳn có rất nhiều chuyện để nói.
Bạch Thủy Kim thấu hiểu, chu đáo nói: "Chồng yêu nè, em đổi chỗ với anh nhé, anh ngồi cùng chú nhỏ để tán gẫu một chút."
Cậu nháy mắt với Vương Hoàn Tu, cậu rất chu đáo mà.
Vương Hoàn Tu từ trên cao nhìn cậu một cái, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phía TV: "Cậu ngồi đây cũng không ảnh hưởng đến việc tôi nói chuyện với cậu ta."
Bạch Thủy Kim: "Không cần sao?"
"Không cần, cậu rất chu đáo."
Bạch Thủy Kim mơ hồ không hiểu.
Vương Mộc Quang cười khẩy một tiếng: "Không nghe ra à, bé lùn? Ý là cậu lùn đấy."
"..."
Chiều cao rất chu đáo.
Chỉ thấy ba người ngồi cùng nhau tạo thành hình chữ U, ai nói chuyện với ai cũng không bị cản trở.
Đồ khốn nạn, đôi lúc thật muốn liều mạng với mấy người to xác như các anh.
Nhạc mở đầu phim kết thúc, nội dung phim chính thức bắt đầu. Bạch Thủy Kim xem rất chăm chú, khi gương mặt đẹp trai của nam phụ được cận cảnh đặc biệt nổi bật, cậu không khỏi thốt lên: "Đẹp trai quá."
Nói xong mới nhớ ra Vương Hoàn Tu vẫn ngồi bên cạnh, cậu nghiêng đầu, chu môi chụt chụt rồi nói: "Chồng yêu, em nói anh đấy."
Vương Hoàn Tu:...
Cái miệng của Bạch Thủy Kim này cái gì cũng nói được.
"Thế còn tôi thì sao?" Vương Mộc Quang thò đầu ra: "Tôi không đẹp trai sao?"
"Cậu cũng khá đẹp trai đấy, nếu diễn xuất tốt hơn nữa thì càng đẹp trai hơn."
Vương Mộc Quang được khen nên thấy thoải mái, thực ra hôm qua cậu ta vừa về biết tin anh trai kết hôn, về phòng đã lập tức dùng điện thoại tìm kiếm tin tức về đám cưới của hai người.
Những bức ảnh trong bản tin gần như có thể dùng hai từ "thảm khốc" để miêu tả, gương mặt đầy hoa văn trong đó hoàn toàn không liên quan gì đến Bạch Thủy Kim.
Cậu ta cũng gọi điện hỏi bạn bè, nghe nói là ông nội thúc giục anh trai kết hôn, mà lúc đó Bạch Thủy Kim cứ cầm loa to đến trước cửa nhà hét lên đòi lấy Vương Hoàn Tu, anh trai cậu ta bèn trực tiếp cưới người về nhà.
Không chỉ vậy, bạn bè còn kể vanh vách nhiều chuyện mất mặt của Bạch Thủy Kim, nói người này ngu ngốc và tầm thường đến mức nào, là một tên hề không thể chối cãi.
Nhưng ở chung hai ngày, Vương Mộc Quang lại không thấy vậy, cậu ta thấy cậu nhóc lùn này khá dễ thương, dáng người đáng yêu, tính cách hòa nhã.
Có vẻ rất thích bám người nói chuyện, nhưng đối tượng chính hình như là anh trai cậu ta, có thể thấy đối phương khá thích anh trai cậu ta.
Nhưng bản thân Vương Mộc Quang không phải là người dễ dàng bị bỏ qua, cứ nhất quyết chen vào thành ba người cùng nói chuyện, tạo thành một tam giác sắt vững chắc.
Một tập phim kết thúc, Vương Hoàn Tu không ở lại nữa, dù hai người có giơ tay giữ chặt lấy hắn, hắn cũng kiên quyết lên lầu làm việc.
Trong lúc chờ đợi tập tiếp theo, Bạch Thủy Kim lấy điện thoại ra vào từ khóa Weibo của "Dạ du hành" và thảo luận nội dung phim với fan.
Thấy cậu say mê bộ phim này như vậy, Vương Mộc Quang cũng theo dõi màn hình điện thoại của cậu.
"Bé lùn này, cậu thích ai nhất trong phim?"
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại, Bạch Thủy Kim đã đánh một đoạn dài nhưng chưa kịp gửi đi.
"Hu hu hu hôm nay chồng yêu nam chính của em thiệt quá đẹp trai đi, em cũng yêu chồng yêu nam phụ lắm, chồng yêu nam ba tập này không xuất hiện, không biết tập sau anh ấy có xuất hiện nữa không, nhưng không sao khoảng cách tạo nên vẻ đẹp..."
Vương Mộc Quang:...
Cậu ta bắt được kẻ ngoại tình rồi.
Trong những bình luận về những người đẹp trai trong phim, Bạch Thủy Kim đều có nhắc đến, cũng gián tiếp trả lời câu hỏi của cậu ta.
Thích ai nhất ư? Làm gì có chuyện thích nhất hay không thích nhất, Bạch Thủy Kim đối xử công bằng với tất cả mọi người, cậu muốn hết.
Vương Mộc Quang cảm thấy thú vị, không ngờ Bạch Thủy Kim trông hiền lành ngoan ngoãn thế này, trên mạng lại đăng những lời lẽ táo bạo như vậy. Cậu ta cũng không nghĩ nhiều, dù sao những kiểu nói phóng đại trên mạng cậu ta cũng thấy nhiều rồi: "Tôi nói này, cậu cũng tham lam quá đấy, một người không đủ sao? Đòi hết luôn?"
Bạch Thủy Kim suy nghĩ một lúc: "Tôi có thể phân bổ lại những nhân vật mà tôi thích, như vậy trông tôi sẽ không thấy tham lam nữa."
"Phân cho ai?"
"Đương nhiên là cho người nhà rồi."
Của ngon tất nhiên phải chia sẻ với người nhà, đạo lý nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài cậu vẫn hiểu mà.
"Vui một mình không bằng vui cả nhà."
Vương Mộc Quang chờ đợi câu trả lời của cậu: "Nói đi, phân thế nào?"
Bạch Thủy Kim chuyển sang một bức ảnh chụp chung của các nam diễn viên trong "Dạ du hành", chỉ lần lượt từ nam chính đến nam bốn.
"Tôi một người, con trai của mẹ tôi một người, anh dâu của chú nhỏ một người, vợ của chồng yêu một người."
"..."
Thiên tài phân bổ, ông hoàng tính toán, kẻ hủy diệt phép tính.
Vui cả nhà là mọi người nhìn cậu vui chơi à.
Bạch Thủy Kim cảm thấy rất hài lòng, phân chia tính toán như vậy trông cậu sẽ không tham lam nữa.
Vương Mộc Quang nhìn bức ảnh nam hai trong điện thoại của cậu, nam diễn viên này là người mới vừa ra mắt gần đây, trùng hợp thay ngày ra mắt lại trùng với Vương Mộc Quang, chỉ là khác năm mà thôi.
Chỉ vì ngày ra mắt trùng nhau mà cư dân mạng vô cớ liên kết hai người lại với nhau, tiến hành một đợt so sánh chê bai lên xuống, phía sau còn có công ty đối phương cố ý marketing gắn kết.
Vương Mộc Quang có lượng người theo dõi lớn, người mới bám theo cậu ta sẽ có một đợt phơi bày chưa từng có, nhưng vì ngày nào cũng bị so sánh chê bai, gần đây Vương Mộc Quang luôn ở trong trạng thái bị tổn thương, đêm nào cũng mở xe bơm nước.
Chỉ mở xe bơm nước, chỉ có mình cậu ta biết thôi, mỗi lần mở xong là góc chăn ướt một mảng lớn.
Vương Mộc Quang giả vờ vô tình nói: "Bé lùn này, tôi với ông chồng này của cậu ai đẹp trai hơn?"
Bạch Thủy Kim không chút do dự: "Đương nhiên là chú nhỏ đẹp trai hơn rồi."
Không ngờ người tự luyến như Vương Mộc Quang lại hỏi câu hỏi kiểu này.
Vương Mộc Quang: "Thật sao, cậu có con mắt tinh đời đấy."
Năm ngày nữa Vương Mộc Quang sẽ vào đoàn phim, nhưng chính thức bắt đầu quay là vào ngày thứ sáu, đến trước một ngày để cảm nhận không khí đoàn phim.
"Dạ du hành" là phim võ hiệp giang hồ, lấy bối cảnh sơn thủy hữu tình đậm đà, địa điểm quay phim ở Nam thành bốn mùa như xuân.
Hai ngày trước khi vào đoàn phim, Vương Mộc Quang nhận được điện thoại, trợ lý và bạn đi cùng cậu ta đi trượt tuyết không cẩn thận trượt vào khoa chỉnh hình, bắp chân bó bột, lần công tác này không thể đi cùng được.
Khi gọi điện cho trợ lý, anh ta bảo vừa mới bó bột xong, khóc lóc thảm thiết trong điện thoại, giọng nói vô cùng thê thảm, không giống bắp chân bị bó bột, mà như cả người bị đúc trong bột vậy.
Vương Mộc Quang thở dài thương cảm: "Không thể đi làm cùng tôi, cậu ta chắc buồn chết mất."
Bạch Thủy Kim:...
Có chắc là đau chân thôi không?
Nhưng trợ lý thường đi cùng Vương Mộc Quang không đi được, bên cạnh cậu ta sẽ thiếu một trợ thủ. Bạch Thủy Kim lập tức nghĩ đến bảng báo cáo thực tập xã hội mà trước đó đối phương đã ký tên.
Thực tập xã hội này chẳng phải đã đến rồi sao! Còn được gặp chồng nữa chứ.
Sau khi Vương Mộc Quang cúp điện thoại, liền thấy cậu đứng bên cạnh mình, mắt sáng long lanh.
"Sao thế, nhìn tôi chằm chằm vậy là bị tôi mê hoặc rồi à?"
"Không phải, chú nhỏ à, trợ lý của chú không phải bị gãy xương không thể đi cùng chú đến đoàn phim sao?"
"Ừm, chắc phải nghỉ ba tháng."
Bạch Thủy Kim háo hức: "Vậy chú dẫn tôi đi cùng đi."
"Cậu đi làm gì?"
"Tôi đi thăm người thân."
"..."
Cậu ta biết được đám chồng yêu kia của cậu rồi.
Bạch Thủy Kim sợ đối phương không dẫn mình đi, còn đặc biệt lật ra bảng báo cáo thực tập xã hội của mình: "Chú xem này, chú đã ký tên trên đó rồi đấy."
Vương Mộc Quang sững người: "Cái thứ quỷ quái này tôi ký lúc nào vậy."
"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chú cứ nhất quyết đòi ký tặng tôi cho bằng được."
Nhắc đến lần gặp đầu tiên, Vương Mộc Quang cảm thấy hơi ngượng mặt: "Dẫn cậu đi cũng không phải không được, nhưng tôi nói trước, cậu đi là để làm trợ lý cho tôi đấy, phải làm việc đấy."
"Biết rồi biết rồi." Đi theo quy trình đầy đủ, Bạch Thủy Kim bảo: "Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ công việc, sẽ không làm vướng chân chú đâu."
Điều quan trọng nhất cũng không quên: "Chú nhỏ, công ty của chú có con dấu không, khi nào rảnh chú đóng dấu cho tôi nữa nhé, để lúc về tôi còn đưa cho giảng viên hướng dẫn."
Cảnh quay khách mời của Vương Mộc Quang không nhiều, quay trong đoàn phim ba ngày là đủ rồi. Buổi tối khi ăn cơm, Bạch Thủy Kim nói với Vương Hoàn Tu về việc sẽ đi công tác cùng Vương Mộc Quang.
"Chồng yêu ca ca ơi, em sẽ đi đoàn phim cùng chú nhỏ trong vài ngày tới."
Vương Hoàn Tu thậm chí còn không buồn nhấc mí mắt: "Ừ."
Bạch Thủy Kim ăn hết cơm trong bát, ngẩng đầu lên: "Chồng yêu nè, tuy em chỉ đi vài ngày thôi, nhưng mỗi ngày em đều sẽ không quên nhớ anh đâu."
"Không cần đâu, vui quên cả về thì hợp với cậu hơn."
Bạch Thủy Kim đi cùng Vương Mộc Quang, cuộc sống của hắn có thể yên tĩnh được vài ngày.
Trên bàn ăn, Bạch Thủy Kim cứ liên tục bày tỏ sự không nỡ của mình, nhưng phản ứng của Vương Hoàn Tu vẫn luôn duy trì lạnh nhạt, như thể đối phương chỉ đang đổ nước vào một cái hố không đáy vậy, đổ thế nào cũng không đầy, những dòng nước đó thậm chí còn không tạo ra tiếng vang nào trong hố, biến mất không còn tăm tích.
Điều này khiến Vương Mộc Quang có chút khó chịu, sinh lòng bất mãn.
Sau khi Bạch Thủy Kim rời bàn, Vương Mộc Quang lên tiếng: "Anh, anh có phải quá lạnh nhạt với bé lùn quá rồi không?"
Vương Hoàn Tu ngẩng mắt nhìn cậu ta.
Ánh mắt đen sâu khiến Vương Mộc Quang co rụt cổ lại, nhớ đến vẻ mặt đáng thương của Bạch Thủy Kim: "Anh không thể nói một câu là anh cũng nhớ cậu ấy à? Nhờ ơn anh mà cậu ấy ăn không ngon rồi."
Vương Hoàn Tu nhìn cái bát cơm bên cạnh được chén sạch như chó liếm.
"..."
Thật là một bữa ăn không ngon miệng.
Hắn không cần phải quan tâm đến tâm trạng của Bạch Thủy Kim, cũng chẳng thèm để ý đến sự bất mãn của Vương Mộc Quang. Sau khi ăn xong, hắn đi thẳng lên lầu.
Bước vào thư phòng, trên bàn làm việc có một đĩa trái cây màu bạc được đặt cạnh quả địa cầu cơ khí.
Chiếc đĩa này thường được Bạch Thủy Kim ôm xem tivi, gần như là vật dụng chuyên dùng của cậu trong nhà. Những trái cây trong đó tỏa ra hương thơm tươi mới, không biết được đem lên từ lúc nào.
Nhưng trước đó, khi hắn xuống lầu ăn cơm thì chưa có.
Trong lúc Vương Hoàn Tu làm việc, mùi hương trái cây vẫn lượn lờ trong không khí. Hương vị ngọt ngào và tươi mát của trái cây còn tự nhiên và dễ chịu hơn bất kỳ loại nước hoa hóa học nào.
Có lẽ vì hắn không đáp lại nên Bạch Thủy Kim thực sự đã đau lòng
Nghĩ đến đây, tâm trí hắn chợt xao động, đột nhiên nhìn rõ những chữ viết bằng mực trên tài liệu.
Tài liệu này đã dừng ở trang thứ mười được năm phút rồi, Vương Hoàn Tu nhíu mày, gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu sang một bên.
Bạch Thủy Kim đã nói sẽ đi cùng Vương Mộc Quang vào đoàn phim trong hai ngày nữa, tức là ngày mùng 10, mà ngày mai đã là mùng 10 tháng 2 rồi.
Sau khi làm việc xong, Vương Hoàn Tu trở về phòng ngủ tắm rửa và lên giường chuẩn bị ngủ vào lúc 12 giờ.
Sáng mai hắn còn có một cuộc họp phải tham dự.
Căn phòng im lặng như tờ, nhưng đêm nay lại có người đàn ông mất ngủ.
Không ngủ được.
Nhưng hắn cũng không muốn xem điện thoại, trong điện thoại của hắn chẳng có phần mềm giải trí nào, mỗi lần mở ra đều là vô số tin nhắn công việc không đầu không cuối, thỉnh thoảng có vài cuộc gọi không liên quan đến công việc, phần lớn đều là từ biệt thự cũ gọi đến.
Tất cả đều vì lợi ích của nhà họ Vương, cuộc sống của hắn từ nhỏ dường như đã bận rộn như vậy.
Hắn dùng điều khiển từ xa mở rèm cửa chắn sáng, cửa sổ kính khổng lồ hai tầng cao hiện ra trước mắt.
Bên ngoài vẫn là đêm đen, tuyết nhẹ đang bay phấp phơi, bây giờ mới 4 giờ sáng, ánh trăng và những ngôi sao lấp lánh là nguồn sáng duy nhất còn sót lại.
Quá yên tĩnh nên tiếng bước chân đột ngột vang lên bên ngoài cửa càng trở nên rõ ràng, tiếng xoay nắm cửa phòng ngủ phát ra âm thanh cơ khí lách cách.
Chỉ thấy một quả cầu đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng ngủ, cẩn thận mở cửa, sau đó nhẹ nhàng bước vào bên cạnh giường.
"Chồng yêu, anh ngủ chưa?"
Giọng nói mềm mại mang theo âm mũi trầm trầm, có vẻ như vừa tỉnh dậy đã mặc quần áo đến đây.
Bạch Thủy Kim mắt nhắm mắt mở, buồn ngủ đến nỗi ngáp liên tục, cậu không ngờ Vương Mộc Quang lại phải đi máy bay sớm như vậy, khi bò dậy khỏi giường người vẫn còn ngơ ngác.
Nhưng khi sắp ra cửa cậu mới nhớ ra mình chưa chào tạm biệt chồng yêu.
Vương Hoàn Tu mở mắt ra, nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Bạch Thủy Kim quấn chiếc áo lông vũ dày, đầu đội mũ len, thấy hắn tỉnh dậy cũng không chào hỏi mà cúi người ôm chặt lấy hắn.
Cái ôm này khiến Vương Hoàn Tu bất ngờ mở to hai mắt, Bạch Thủy Kim vòng tay quanh cổ hắn, vì Vương Hoàn Tu đang nằm nên hơn nửa thân người cậu đè lên người hắn.
"Chồng yêu ơi, em đi công tác đây."
Vương Hoàn Tu hơi cứng người.
Hơi ấm từ cơ thể hắn tỏa ra, Bạch Thủy Kim buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, cũng lười chống đỡ cơ thể mình, mặt cậu áp sát vào má Vương Hoàn Tu, cảm giác mềm mại cọ xát lên má hắn từng chút một.
"Chồng yêu, em đi công tác sẽ nhớ anh lắm, anh có nhớ em không?"
Cậu giống như một chú chim non sắp rời tổ, lưu luyến không rời.
Vương Hoàn Tu im lặng hồi lâu không trả lời.
"Chồng yêu, anh có nhớ em không?"
"... Nhớ."
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông khẽ vòng qua eo cậu, ôm nhẹ một cái.
Nghe thấy câu trả lời ưng ý, Bạch Thủy Kim hài lòng, sau khi chào tạm biệt xong, chú chim non liền vỗ cánh bay đi, để lại Vương Hoàn Tu nằm trên giường với cảm giác ấm áp còn vương lại trên má.
Máy bay cất cánh lúc 6 giờ 43 phút, Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang vừa lên máy bay liền ngủ say như chết, giữa chừng tỉnh dậy một lần để ăn suất ăn trên máy bay, không ồn ào cũng chẳng náo động, giống như hai con lợn sống.
Đến khi tỉnh dậy lần nữa thì máy bay đã hạ cánh xuống Nam Thành, Nam Thành thuộc khu vực Giang Nam, mùa mưa nhiều nhưng nhiệt độ bốn mùa như xuân.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang đeo kính râm xuống máy bay, tay ôm chiếc áo lông vũ dày, cả hai đều mặc quần áo dày đến đây, khi hạ cánh xuống suýt nữa thì bị hun cho nóng chết.
Ngồi lên xe trung chuyển đến khu vực VIP, Vương Mộc Quang nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh Nam Thành.
"Xuân chưa muộn... Đậu má."
Câu nói chưa dứt đã bị vấp chân trái chân phải, xoay một vòng ngã sấp mặt xuống đất.
Bạch Thủy Kim sợ bị đối phương kéo theo ngã xuống đất, vội vàng nhảy lên tránh ra.
Nhìn Vương Mộc Quang nằm dưới đất trông thật ngượng chín mặt.
"Anh mới nói một câu xuân chưa muộn, đã vứt mặt mũi xuống Giang Nam thật rồi."
"..."
Khi chưa đến cửa ra ngoài, Bạch Thủy Kim kéo Vương Mộc Quang chụp một tấm ảnh hạ cánh ở sân bay, chuẩn bị đến tối sẽ gửi một bộ ảnh cho Vương Hoàn Tu.
Hai người ngồi xe đi đến đoàn phim, người chưa đến nơi thì hành lý của Vương Mộc Quang đã được chuyển đến khách sạn nơi đoàn phim đóng quân trước.
Nhân viên đoàn phim đã xác nhận đi xác nhận lại rằng bảy chiếc vali này đều là của Vương Mộc Quang, người biết thì hiểu cậu ta chỉ đến đây ba ngày, người không biết còn tưởng cậu ta sẽ ở lại vài tháng.
Địa điểm trang điểm cho tất cả diễn viên trong đoàn phim đều tập trung trong một phòng trang điểm lớn của khách sạn.
Bởi vì phần lớn đều quay cảnh ngoài trời nên không có địa điểm cố định để trang điểm và trang điểm lại, chỉ có chuyên viên trang điểm đi theo.
Hôm nay Vương Mộc Quang đến hiện trường chủ yếu là để trải nghiệm không khí của đoàn phim, hôm nay chủ yếu quay cảnh đêm, diễn viên chính là nhóm vai chính có nhiều cảnh quay.
Khi Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang đến khách sạn đã thay một bộ trang phục mới mua ở địa phương, Bạch Thủy Kim còn chuẩn bị cho mình một chiếc mũ màu vàng để che nắng.
Làn da trắng ngần như ngọc của cậu không thể bị rám nắng một chút nào.
Để có thể nhanh chóng làm quen với mọi người trong đoàn phim, Vương Mộc Quang đã mua trà sữa và bánh ngọt nhỏ cho tất cả mọi người.
Với tư cách là trợ lý, Bạch Thủy Kim đảm nhận nhiệm vụ phát trà sữa.
Hương thơm nhẹ nhàng của trà sữa vấn vương đầu mũi, cậu đã nghĩ kỹ rồi, đợi phát xong xuôi, cậu cũng muốn dùng ống hút lớn để uống cho đã.
Những người khác đi phân phát cho nhân viên hậu trường, còn Bạch Thủy Kim thì đi theo Vương Mộc Quang đến phòng hóa trang của diễn viên.
Bây giờ là buổi chiều, đi đến địa điểm quay phim cần thời gian di chuyển, nên các diễn viên quay cảnh đêm hiện đang trang điểm trong phòng hóa trang.
Vừa mở cửa phòng hóa trang, các mỹ nam cổ trang đủ màu sắc tranh nhau mát-xa mắt cho cậu.
Bạch Thủy Kim chỉ vào phòng hóa trang nói với Vương Mộc Quang: "Bịt mắt tôi lại rồi ném vào trong đó chơi trốn tìm đi, tôi không đùa đâu."
Vương Mộc Quang:...
Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Thủy Kim ửng hồng vì hưng phấn, từ nhỏ đến lớn cậu thích nhất là ngắm trai đẹp.
Hiện tại cậu đang ăn mặc giống như học sinh tiểu học đi dã ngoại vậy, áo thun trắng, quần đùi màu vàng cùng với cái mũ viền, Vương Mộc Quang vừa thấy đáng yêu vừa đột nhiên hiểu tại sao anh trai cậu ta luôn nói Bạch Thủy Kim rất hay quấn người rồi.
Đôi khi cách nói chuyện của đối phương quả thật rất giống đang làm nũng.
Nhưng ném người vào trong đó chơi trốn tìm thì tuyệt đối không thể, cậu ta kéo người ấy về: "Cậu quên mình đã kết hôn với anh trai tôi rồi à?"
Cậu ta đem theo người yêu của anh trai đi cùng, dẫn ra ngoài đàng hoàng, nếu về sau đối phương lại dẫn theo một đám đàn ông về, chẳng phải cậu ta sẽ bị anh trai đánh chết sao.
Quá nguy hiểm, phải dập tắt mọi mối nguy hiểm từ trong trứng nước.
"Dù đẹp trai đến mấy cũng chỉ là vẻ bề ngoài, con người vẫn phải nhìn vào tâm hồn, giống như tôi vậy."
Bạch Thủy Kim:...
Nói điên nói khùng gì thế không biết.
Thấy người ấy không để tâm đến, Vương Mộc Quang tiếp tục nói: "Hơn nữa, hiện nay có rất nhiều vụ lừa đảo đều dựa vào vẻ ngoài để lừa gạt người khác."
Cậu ta nhắc nhở: "Chưa kể kinh tế nam sắc bây giờ cũng rất nguy hiểm, chúng ta phải nói với những cám dỗ không tốt rằng..."
"Chưa đủ!"
"..."
Mối quan hệ của Vương Mộc Quang trong giới đang ở giai đoạn vi diệu, không tính là tốt cũng không tính là xấu, cậu ta có xuất thân hùng hậu nên không ai dám đắc tội, nhưng vì tự luyến siêu quá nên cũng chẳng ai chịu nổi.
Nhưng khi cậu ta xuất hiện ở cửa phòng hóa trang vẫn có người ra đón, đó là phó đạo diễn của đoàn phim, lúc này đang ở trong phòng hóa trang nói với các diễn viên về kế hoạch tối nay, thấy Vương Mộc Quang liền bỏ công việc đang làm ra đón.
"Thầy đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh."
Thầy ư?
Thầy đâu?
Bạch Thủy Kim nhìn quanh trái phải, ở cửa ngoài trừ cậu và Vương Mộc Quang ra chỉ có một con chó vàng nhỏ.
Cậu ghé vào tai Vương Mộc Quang: "Chú nhỏ, bây giờ con mèo con chó nào cũng có thể làm thầy được à."
"..."
Sau khi hai người vào trong, Bạch Thủy Kim thực hiện nhiệm vụ trợ lý, phát trà sữa trong tay cho các diễn viên.
Khi đưa cho nam chính, mắt Bạch Thủy Kim sáng lên: "Em theo dõi bộ phim này hàng ngày luôn á, anh diễn hay quá trời luôn."
Với nam hai: "Anh đẹp trai quá, đặc biệt là cảnh đánh nhau ở tập trước."
Đến nam ba: "Sau này anh còn nhiều cảnh quay không? Em muốn xem anh nhiều hơn."
Bạch Thủy Kim nhiệt tình, tươi sáng, ngoại hình không thua kém bất kỳ ai trong căn phòng này, trong lúc phát trà sữa cho mọi người, cậu cũng chụp ảnh với các nam diễn viên.
Thẩm Hạc, người đóng vai nam hai, nhìn cậu: "Cậu đến cùng thầy Vương à? Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy cậu."
Bạch Thủy Kim gật đầu: "Vâng, tôi là trợ lý đi cùng anh ấy."
Ánh mắt của Thẩm Hạc dừng lại trên người cậu, vốn muốn nói chuyện thêm một lúc nhưng khi đối phương rời đi lại thu hồi ánh mắt.
Sau khi chụp ảnh xong, Bạch Thủy Kim quay lại bên cạnh Vương Mộc Quang, mở WeChat muốn nôn nóng chia sẻ những bức ảnh cậu chụp dọc đường cho Vương Hoàn Tu.
Vốn định để lại dòng chữ "đều là người nhà", nhưng do tay nhanh hơn não nên lại gửi đi là: Đều là chồng.
Bạch Thủy Kim:!
Trong cuộc họp chiều của Vương Hoàn Tu, điện thoại liên tục có tin nhắn hiện lên, đúng lúc thời gian Bạch Thủy Kim gửi tin trùng với khoảng nghỉ giải lao nên hắn cầm lên nhìn một cái.
Chỉ thấy Bạch Thủy Kim gửi ít nhất bốn mươi tấm ảnh, mỗi tấm đều tràn ngập nụ cười nhìn vào ống kính.
Giống như những bức ảnh check-in khi đi du lịch, dù đối phương không ở bên cạnh, cũng sẽ chen va vào cuộc sống của hắn ở một thời điểm nào đó.
Chỉ là, khi lật qua những bức ảnh này, bóng dáng bên cạnh Bạch Thủy Kim dần dần từ phong cảnh chuyển thành người, sau đó càng lúc càng nhiều người, bức ảnh cuối cùng trực tiếp ngồi vào giữa đám diễn viên nam.
Bạch Thủy Kim: Đều là chồng.
Bạch Thủy Kim thu hồi một tin nhắn.
"..."
Vương Hoàn Tu không khỏi nhớ lại nhóm 4i ba người ở cổng trường đại học của Bạch Thủy Kim lần trước, Bạch Thủy Kim đã thề thốt với hắn rằng tình huống như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra giữa hai người, hứa sẽ không nhìn những anh chàng đẹp trai khác thêm một cái nữa.
Nhìn Bạch Thủy Kim cười rạng rỡ trong ảnh, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông trầm xuống.
Rất tốt, quả nhiên không chỉ một cái.