Bùi Tri Hành và Lý Kiệt ngồi đối diện nhau, trên bàn đặt hai phần parfait chuối chocolate.
Nội thất của quán được trang trí theo phong cách tươi mới và ngọt ngào, chủ yếu sử dụng tông màu tím nhạt như mây và hồng đáng yêu say đắm lòng người. Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của bánh mì mới nướng - đó là mùi hương bánh mì đặc biệt mà ông chủ quán đã chuẩn bị, hương thơm không hề gây cảm giác ngán ngẩm mà còn kích thích vị giác của thực khách.
"Lát nữa Bạch Thủy Kim đến, cậu nhiệt tình một chút, chủ động chào hỏi cậu ta, dỗ dành cậu ta một chút."
"Nếu Bạch Thủy Kim muốn đút cho cậu ăn thì cậu cứ há to cái miệng ra, há to như con heo ấy, cố gắng nhắm mắt mà ăn là xong."
Ngồi đối diện, sắc mặt của Bùi Tri Hành càng nghe càng trầm xuống. Gã có đường nét khuôn mặt chuẩn mực, diện mạo sáng sủa, nhưng thuộc tuýp đẹp trai lưu manh. Trên người gã mặc một chiếc áo hoodie, quần jean màu xanh nước biển, chân đi một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn.
Từ biểu cảm của gã có thể thấy rõ tâm trạng không vui lúc này, thậm chí còn không muốn nói một câu nào.
Lý Kiệt nhìn sắc mặt khó coi của Bùi Tri Hành: “Cậu đừng quên, bây giờ chúng ta còn đang trông chờ vào Bạch Thủy Kim để lấy được tài liệu gốc từ Vương Hoàn Tu đấy."
Tục ngữ có câu "Không bỏ con, không bắt được cáo".
Nếu Bùi Tri Hành chỉ cần bán sắc một chút là có thể khiến Bạch Thủy Kim lấy cắp được tài liệu gốc, thì đó quả thực là một phi vụ lời to mà không mất gì, như trời cho không miếng bánh vậy.
Lý Kiệt liên tục khuyên nhủ Bùi Tri Hành, hắn ta dám đảm bảo, chỉ cần Bùi Tri Hành mở miệng thì dù Bạch Thủy Kim có phải đập đầu vào tường, cậu ta cũng sẽ làm được việc cho Bùi Tri Hành.
Trong giới ai mà không biết tên nhà quê Bạch Thủy Kim kia yêu thích Bùi Tri Hành đến mức điên đảo, không còn biết trời chăng đất hỡi là gì nữa.
Bùi Tri Hành chỉ cần vẫy tay một cái, cậu ta có thể quyết chiến một trận sinh tử với chính cha ruột của mình.
Kể từ khi nhất kiến chung tình với Bùi Tri Hành tại một bữa tiệc rượu, ngọn lửa tình yêu đơn phương ấy chưa bao giờ dập tắt, ngày nào cũng chạy theo sau Bùi Tri Hành.
Bùi Tri Hành, Lý Kiệt và Bạch Thủy Kim đều cùng tuổi, đều 20 tuổi, và cũng là sinh viên cùng một trường đại học. Mặc dù Bùi Tri Hành là đại thiếu gia của một gia đình hào môn, nhưng để trải nghiệm cuộc sống, chỉ cần không có chuyện gì đặc biệt thì gã đều ở trong ký túc xá, cũng không vì nhà có tiền có thế mà làm những chuyện đặc biệt, mở công ty cũng không nhờ gia đình giúp đỡ, khiến Bạch Thủy Kim chết mê chết mệt.
Còn Bạch Thủy Kim trước khi kết hôn cũng ở cùng ký túc xá với Bùi Tri Hành, trùng hợp thay lại cùng một tòa nhà ký túc, hai người còn cùng một khoa, thời khóa biểu gần như giống nhau, mỗi ngày đều gặp mặt tạo điều kiện hoàn hảo cho Bạch Thủy Kim ngày ngày dính lấy Bùi Tri Hành.
Nhưng đó cũng chỉ là sự đơn phương của Bạch Thủy Kim mà thôi. Mặc dù đối phương yêu thích Bùi Tri Hành đến chết đi sống lại, nhưng Bùi Tri Hành lại hoàn toàn không có cảm giác gì với Bạch Thủy Kim, thậm chí có thể nói là ghét bỏ và coi thường đối phương.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Bạch Thủy Kim, gã đã cảm thấy đối phương tầm thường không chịu nổi.
Tầm nhìn hạn hẹp, chưa từng trải đời, nói năng hành động thô tục vô cùng. Nếu không phải vì dự án game gần đây sắp đàm phán xong bị Vương Hoàn Tu đột nhiên xuất hiện chắn đường, gã tuyệt đối sẽ không ngồi ở đây.
"Cậu đừng quên, lúc trước Bạch Thủy Kim vì cậu mà kết hôn với Vương Hoàn Tu đấy."
"Tôi có bảo cậu ta lấy đâu." Bùi Tri Hành nhìn cảnh cáo: “Đừng có lấy mấy cái đó ra uy hiếp tôi."
Gã ghét nhất là bị người khác uy hiếp.
Lý Kiệt co rụt cổ lại, tuy việc kết hôn với Vương Hoàn Tu là do Bạch Thủy Kim tự nguyện vì Bùi Tri Hành, nhưng người hưởng lợi chẳng phải là bọn họ sao, sao lại không biết điều như vậy.
Một tháng trước, bọn họ bắt đầu tiếp xúc với bên công ty game, phương án cũng đã đưa ra thiết kế tốt nhất, nhưng ngay khi đang thương lượng thì Vương Hoàn Tu đột nhiên xuất hiện. Mặc dù đối phương vẫn chưa đưa ra phương án, nhưng năng lực và tài lực của Vương Hoàn Tu ở đó, hợp tác với Vương Hoàn Tu hấp dẫn hơn nhiều so với việc hợp tác với công ty mới thành lập của một nhóm sinh viên đại học như bọn họ.
Nhưng làm sao có thể nhường một dự án tốt như vậy cho người khác được, bọn họ còn đang muốn dựa vào dự án này để tăng gấp đôi giá trị thị trường của công ty. Cách duy nhất là cử người thăm dò nội bộ công ty Vương Hoàn Tu.
Và đúng lúc đó, ông Vương ép Vương Hoàn Tu kết hôn sớm.
Lý Kiệt cảm thấy đây là một cơ hội tốt, bình thường công ty của Vương Hoàn Tu ngay cả ruồi cũng không bay vào được, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn cơ hội nào nữa. Cả nhóm bắt đầu bàn bạc với Bạch Thủy Kim, Bạch Thủy Kim cũng thấy không tệ, mọi người đồng ý với nhau, chờ khi kết hôn thành công thì sẽ lấy cắp tài liệu gốc.
Bạch Thủy Kim hành động lộ liễu, táo bạo và mặt dày chạy đến cổng nhà họ Vương nói muốn lấy Vương Hoàn Tu, ầm ĩ cả lên, bị bảo vệ đuổi ra vẫn hét lên rằng đã có quan hệ với Vương Hoàn Tu, bảo Vương Hoàn Tu mau cưới cậu ta, thậm chí còn photoshop ảnh của hai người.
Mỗi bước đi đều khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, tưởng rằng Vương Hoàn Tu sẽ không thèm liếc mắt, không ngờ lại thật sự cưới.
Nhưng sau khi Bạch Thủy Kim kết hôn với Vương Hoàn Tu thì không còn tin tức gì về việc lấy cắp tài liệu nữa, thậm chí còn cúp điện thoại của hắn ta, mãi đến hôm nay mới liên lạc được.
"Cậu cứ bỏ cái mặt mũi đó đi, người ta sắp đến rồi, đừng quên dỗ dành cậu ta, cậu dỗ một chút, cậu ta chắc chắn sẽ nghe lời cậu."
Bùi Tri Hành càng nghĩ càng thấy buồn nôn, thậm chí còn muốn nôn, bảo gã dỗ dành Bạch Thủy Kim ư? Đừng có mơ.
Đúng lúc đó, chuông gió trước cửa quán cà phê tráng miệng vang lên.
Tiếng leng keng trong trẻo của chuông gió kèm theo một lời chào hỏi lễ phép ngọt ngào.
"Xin chào, tôi tìm người."
Mái tóc bảy màu lộng lẫy được quấn một nửa lấp lánh dưới ánh nắng, cái lạnh của mùa đông khiến chóp mũi cậu đỏ ửng, đôi má cũng ửng lên một màu hồng nhạt như đào trắng, nhẹ nhàng phủ lên làn da trắng mịn. Vì trời lạnh, cậu quấn khăn quàng cổ trực tiếp lên đầu, bao bọc lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, mái tóc cũng vì thế mà trở nên bồng bềnh rối bời. Đôi mắt long lanh ngấn nước, đôi môi đỏ hồng mấp máy.
Tiêu chuẩn tuyển nhân viên phục vụ của quán cà phê đều ưu tiên chọn người có ngoại hình ưu tú, nếu không có gương mặt đẹp thì cũng phải có chiều cao.
Nữ nhân viên cao 1m75 còn đi giày cao gót, nam nhân viên cao từ 1m80 trở lên, Bạch Thủy Kim cao 1m76 đứng ở cửa quán trông như một bé tay cầm nhỏ xíu, tay còn xách một túi nilon lớn, bên trong là hai mươi gói que cay và sữa.
Bùi Tri Hành lười nghe Lý Kiệt lải nhải, gã thả hồn vào cõi mộng, ánh mắt nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy một người lùn đầu quấn khăn đang nói gì đó với nhân viên phục vụ, ngay sau đó nhân viên phục vụ giơ tay chỉ về phía này.
Bùi Tri Hành nhìn thấy thì nhíu mày, tiếp theo người lùn kia quay đầu nhìn qua, một khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ bối rối đập vào mắt Bùi Tri Hành.
"..."
Bùi Tri Hành nhìn người ở cửa quán sửng sốt, mắt vô thức liếc về gương mặt đối phương. Chiếc mũi cao và đôi môi anh đào, chiếc khăn quàng trên đầu khi lộ ra khuôn mặt đã tạo nên một bầu không khí vi diệu.
Trong khi gã đang nhìn đối phương, đối phương cũng đang nhìn gã.
Bùi Tri Hành vô thức nuốt nước bọt, tấm lưng vốn tựa vào ghế sofa âm thầm thẳng lên.
Ngay sau đó, đối phương xách theo đồ vật bước nhanh tới, đôi mắt như nai con không ngừng gửi ánh nhìn dò xét về phía gã.
Như thể đang muốn hỏi điều gì đó khiến người ta nóng lòng muốn đưa ra câu trả lời cho cậu.
Bùi Tri Hành co rúm bàn tay đặt bên hông, nhìn bộ dạng này chắc là đến xin WeChat.
Bùi Tri Hành có ngoại hình đẹp, gia thế tốt, lại có tiền trong tay, ở trường cũng là nam sinh nổi tiếng, người đến xin WeChat không ít, vì vậy gã đã quen với ánh mắt chăm chú và mong đợi của người khác.
Bình thường bị xin WeChat gã cũng không cho, chẳng có ai gã thấy vừa mắt nhưng lúc này ngón tay gã đã chạm vào chiếc điện thoại trong túi áo hoodie.
Hôm nay tâm trạng gã còn tạm ổn, nếu đối phương muốn, gã có thể đại phát từ bi mà cho đối phương.
Chỉ vài bước ngắn, người lùn quấn khăn đã đi tới bên bàn của hai người.
Vừa mở miệng, đối phương đã nói: "Tìm tôi có việc gì?"
Lý Kiệt đầu đầy dấu hỏi, vẻ mặt mơ hồ: "Cậu nhầm rồi, chúng tôi đang đợi người."
"Đúng vậy, không phải đang đợi tôi sao?"
Bùi Tri Hành đang cầm điện thoại chợt khựng lại, giọng nói này... Bạch Thủy Kim?
Lý Kiệt ngồi đó trợn tròn mắt, nhìn người trước mặt chẳng có chút nào giống với ấn tượng về Bạch Thủy Kim trong trí nhớ: "Cậu là Bạch Thủy Kim?!"
Bạch Thủy Kim đặt túi nilon đựng que cay và sữa lên góc bàn: "Đúng vậy, là tôi."
Cậu tháo khăn quàng trên đầu xuống, vì tĩnh điện nên có vài sợi tóc dựng đứng lên, trông như một chú chó nhỏ rối bời.
Bạch Thủy Kim nhìn hai ly parfait* trên bàn có chút thèm thuồng, quay đầu vẫy tay gọi nhân viên phục vụ cũng gọi một ly.
*Parfait (/pɑːrˈfeɪ/,[1][2] also UK: /ˈpɑːrfeɪ/,[3] tiếng Pháp: [paʁfɛ] ⓘ; nghĩa là "hoàn hảo") là một trong hai loại tráng miệng. Ở Pháp, nơi bắt nguồn của món ăn này, parfait được làm bằng cách đun sôi kem, trứng, đường và xi-rô để tạo ra một hỗn hợp nhuyễn giống như sữa trứng. Phiên bản Mỹ của món này bao gồm các lớp được phân biệt bằng cách bao gồm thành phần nguyên liệu như granola, quả kiên, sữa chua và rượu mùi, phủ lên trên là trái cây hoặc kem tươi đánh bông. Công thức lâu đời nhất được nhiều người biết đến có từ năm 1894.
Cậu chưa từng ăn món tráng miệng như thế này, lại là một ngày thử những thứ mới mẻ.
Bạch Thủy Kim nhìn hai người, đối chiếu gương mặt với ký ức, người bên phải tên Lý Kiệt là bạn thân của nhân vật chính trong "Thương nghiệp phong vân", còn người bên trái chính là nhân vật chính Bùi Tri Hành của câu chuyện này.
Nhìn đôi mắt sắp lồi ra của Lý Kiệt.
Bạch Thủy Kim lẩm bẩm: "Mắt anh bị bệnh à?"
Lý Kiệt: "?"
Bạch Thủy Kim: "Không thì sao lại trợn mắt há mồm như thế."
Lý Kiệt:...
Trước đây Bạch Thủy Kim tuyệt đối không dám miêu tả Lý Kiệt như vậy, dù sao cậu ta cũng muốn nịnh bợ họ để hòa nhập vào giới thượng lưu, thường chỉ chọn những lời hay ho để nói.
Còn bây giờ Lý Kiệt cũng không thể bày tỏ sự bất mãn của mình, hắn ta hiện đang cầu người khác.
Hắn ta vỗ tay cười ha hả: "Cậu thật biết dùng thành ngữ."
Bạch Thủy Kim ngượng ngùng cúi đầu, chỉ có trân châu mới thật thôi.
Thấy Bạch Thủy Kim đứng ngây ra đó, có lẽ đang suy nghĩ nên ngồi bên nào, tuy đối phương có vẻ đang do dự nhưng không cần nghĩ cũng biết đối phương sẽ dính sát vào Bùi Tri Hành mà ngồi.
Bộ dạng hiện tại chẳng qua chỉ là giả vờ cho người ta xem thôi.
Bùi Tri Hành cũng nghĩ như vậy, gã làm ra vẻ bất đắc dĩ nhích vào trong một chút, nghĩ bụng lần này cứ để đối phương ngồi bên cạnh mình, tuy nhiên ngay sau đó Bạch Thủy Kim đã ngồi xuống bên cạnh Lý Kiệt.
Động tác nhích người của gã khựng lại.
"..."
Rất nhanh sau đó, parfait của Bạch Thủy Kim cũng được mang lên. Cậu cởi áo khoác và khăn quàng, bên trong mặc áo len màu be, áo len không dày, cổ áo rộng rãi làm nổi bật đường nét cổ cậu, những ngón tay cầm thìa dài trắng ngần mịn màng.
Trên parfait có một đống kem tươi như ngọn núi nhỏ, hai bên cắm hai thanh chocolate, xung quanh miệng cốc là trái cây tươi, trên đỉnh đặt một quả dâu tây đỏ mọng.
Bạch Thủy Kim liếm môi nhìn quả dâu tây, đây đúng là món ngon tuyệt hảo.
Đôi mắt Bùi Tri Hành cứ không kìm được mà liếc nhìn Bạch Thủy Kim, bình thường đối phương luôn trang điểm đậm và theo đuổi phong cách kỳ quái, nói chuyện cũng thô tục vô cùng, vậy mà hôm nay xuất hiện lại như biến thành người khác, tựa hồ sau khi kết hôn đã thoát thai hoán cốt*.
* "thoát thai hoán cốt" mang nghĩa tích cực với hàm ý cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt đẹp hơn, kiểu thoát thai hoán cốt thành tiên (脫胎換骨成仙 - 탈태환골성선) vậy. Về cơ bản, mọi người đều sai khi cho rằng cả hai câu trên đều mang ý tích cực kiểu "thay da đổi thịt".
Bạch Thủy Kim dùng thìa dài gạt quả dâu tây trên đỉnh cùng với kem tươi xuống.
Bùi Tri Hành cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trước đây Bạch Thủy Kim như có chứng nghiện cho người khác ăn vậy, thích đút cho gã ăn, miếng đầu tiên của món gì cũng đưa tới bên miệng gã, gã thấy ghê tởm, chưa từng ăn bao giờ.
Nhưng bây giờ khác xưa, gã cần Bạch Thủy Kim giúp gã lấy cắp tài liệu gốc từ Vương Hoàn Tu.
Trong lòng đưa ra lý do hợp lý, Lý Kiệt đã nói với gã trước khi Bạch Thủy Kim đến, nếu Bạch Thủy Kim muốn đút cho gã ăn, heo há miệng thế nào thì gã cứ há miệng như thế.
Bùi Tri Hành há miệng như heo, ngay sau đó Bạch Thủy Kim đã nhét nguyên quả dâu tây vào miệng mình.
Bùi Tri Hành: "..."
Nhìn Bùi Tri Hành há miệng, Bạch Thủy Kim:?
Gã ta định làm gì vậy? Há miệng to như thế chi trời?