• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Á! Vương tổng! Vương tổng!"

Chiếc xe sang trọng trị giá hàng triệu tệ lao thẳng vào bồn hoa bên đường, phần đầu xe và thân xe bên phải nát bét.

Nhìn Vương Hoàn Tu với vết thương trên trán đang chảy máu không ngừng, mắt nhắm nghiền, Trần Tập không khỏi hét lên thất thanh.

Trời ơi, không lẽ ngài ấy thật sự chầu trời rồi.

"Vương tổng! Ngài không sao chứ Vương tổng!"

"Lão Vương, anh còn nghe thấy gì không?"

Trần Tập vỗ vỗ cánh tay Vương Hoàn Tu.

Người tài xế ngồi ở ghế lái phía trước đã bị túi khí bung ra làm ngất lịm, trong chiếc xe này chỉ còn mỗi Trần Tập là tỉnh táo.

Anh ta nhanh chóng móc điện thoại ra gọi 120.

Vương tổng, anh không thể có chuyện gì được, tiền thưởng cuối năm còn chưa phát mà.

120 trả lời rất nhanh.

“Alo! Có xảy ra tai nạn giao thông ở ngã tư Nam Thập Tự, đường Tĩnh An.” 

"Có mấy người bị thương? Tình trạng thế nào?"

"Có hai người là tài xế và tiền thưởng cuối... à không, cấp trên của tôi."

120 nhanh chóng hỏi thêm vài câu để nắm rõ tình hình.

"Được rồi, chúng tôi sẽ đến ngay..."

Đây là khu vực sầm uất, đi thêm một trăm mét rồi rẽ là đến ngã tư phố thương mại lớn nhất thành phố.

Năm phút sau khi tai nạn xảy ra, xung quanh đã tụ tập không ít người hiếu kỳ, cảnh sát giao thông đến giải tán đám đông và cứu hộ.

Trần Tập cũng bị ảnh hưởng bởi vụ tai nạn, tim đập thình thịch, nỗi sợ hãi vẫn chưa nguôi.

Buổi chiều có một buổi đàm phán về phương án đầu tư, Trần Tập đi cùng Vương Hoàn Tu đến địa điểm gặp mặt, tài xế cũng là người lái xe lâu năm, lái xe vừa nhanh vừa chắc chắn, chưa từng xảy ra sai sót.

Vừa mới đi vào đoạn đường này thì mọi thứ vẫn ổn, cho đến khi có một đứa trẻ ném quả bóng da trong tay ra đường.

Bóng rơi, đứa trẻ theo bản năng đuổi theo, phụ huynh không trông chừng cẩn thận nên khi định thần lại thì nó đã chạy ra giữa đường rồi.

Tài xế hoàn toàn không thể lường trước được tình huống bất ngờ này, tốc độ xe lúc này có thể khiến đứa trẻ bị hất văng, anh ta đành đánh mạnh tay lái để chuyển hướng xe, đâm vào bồn hoa gần đó không có người qua lại.

Tài xế và Vương Hoàn Tu đều ngồi bên trái, lập tức bất tỉnh, chỉ còn lại Trần Tập thoi thóp.

Trần Tập được cảnh sát giao thông dìu ra khỏi xe, nhìn thấy phần thân xe bên trái gần như nát bét, anh ta chợt nhận ra xe đắt tiền cũng có lý do của nó.

Bên ngoài đã tan nát thế này rồi mà người bên trong vẫn không sao cả, chẳng đứt tay gãy chân gì.

Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi, đưa Vương Hoàn Tu và tài xế đến bệnh viện. Ngồi trên xe cứu thương, Trần Tập vẫn không quên liên lạc sắp xếp hoãn cuộc đàm phán chiều nay.

Về lý do, Trần Tập chỉ nói Vương Hoàn Tu tạm thời có việc, không giải thích chi tiết.

Dự án mà Vương Hoàn Tu muốn đầu tư là một quỹ từ thiện liên quan đến khiêu vũ, không chỉ vậy còn đầu tư một số thiết bị y tế và xây dựng trường học.

Đến bệnh viện làm một loạt kiểm tra, bác sĩ nói Vương Hoàn Tu chỉ bị thương ngoài da, ngoài vết thương trên trán ra thì không có thương tích nào khác.

Hiện giờ chỉ là bất tỉnh do va chạm mạnh, đợi anh tỉnh lại là được.

Trần Tập thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, sẽ không ảnh hưởng đến tiền thưởng cuối năm của anh ta.

Chuyện Vương Hoàn Tu gặp tai nạn xe, Trần Tập không liên lạc với bất kỳ ai.

Với kinh nghiệm chuyên nghiệp làm chân sai vặt tích lũy nhiều năm. Vương Hoàn Tu sẽ không muốn để cho người nhà biết về chuyện nhỏ nhặt không đe dọa đến tính mạng này, chết không nổi, chỉ khiến người ta lo lắng vô ích.

Miệng Trần Tập như bị khóa kéo, một chữ cũng không nói thừa.

Vương Hoàn Tu được sắp xếp vào phòng bệnh VIP. Sau khi bất tỉnh năm tiếng thì mí mắt khẽ động đậy, có dấu hiệu tỉnh lại. Đầu quấn băng gạc ngồi dậy, vết thương ở trán đau nhói, Vương Hoàn Tu mắt cũng không chớp.

Anh bình thản, vẻ mặt lạnh nhạt: "Đây là đâu?"

Trần Tập giật mình.

Gặp tai nạn xe nên đầu óc bị choáng váng đi à? Ngay cả bệnh viện cũng không nhận ra.

Trần Tập: "Vương tổng, đây là bệnh viện."

Vương Hoàn Tu nhíu mày: "Tôi hỏi tại sao tôi lại xuất hiện ở đây."

Trần Tập:... Anh cũng đâu có hỏi như vậy.

Nhưng ai bảo anh ấy có lắm tiền nhiều của, nói gì cũng nhiều.

Trần Tập giải thích với anh: "Vương tổng, chúng ta gặp tai nạn xe trên đường đi đầu tư..."

Trần Tập nói được nửa chừng thì Vương Hoàn Tu chợt nhớ ra, trước khi bất tỉnh anh quả thật đang trên đường đi đàm phán dự án đầu tư, nhưng anh nhớ bên cạnh mình dường như không phải thư ký này.

Anh thậm chí không có ấn tượng gì về Trần Tập.

Cơn đau đầu dữ dội kích thích thần kinh, ngay cả người luôn có thể chịu đau như anh cũng không khỏi đưa tay ôm lấy trán.

Trần Tập: "Vương tổng, anh không sao chứ, có cần gọi bác sĩ đến khám lại không?"

Vương Hoàn Tu hít một hơi: "Lúc nãy bác sĩ nói sao?"

"Nói anh chỉ bị thương ngoài da, người tỉnh lại là có thể đi được, chỉ là mấy ngày này vết thương không được dính nước."

"Biết rồi." Bây giờ anh không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác.

Tối đó Vương Hoàn Tu đã xuất viện, tình trạng của tài xế nghiêm trọng hơn anh một chút, nhưng cũng không đe dọa đến tính mạng.

Vương Hoàn Tu trở về nhà, đây là năm đầu tiên anh nắm quyền công ty, năm nay anh hai mươi mốt tuổi. Cơn đau đầu dữ dội khiến anh muốn dùng nicotine để gây tê, nhưng trong xe tài xế lái về nhà lại không có xì gà hay thuốc lá, trong tay vịn ở giữa đặt lại là...

Vương Hoàn Tu sầm mặt kéo ra một dây dài bao cao su.

Cái gì vậy.

Đôi mày lạnh lùng nhíu lại, anh giơ tay ném trả những thứ đó vào trong, sao trên xe của anh lại có thứ này chứ.

Sắc mặt anh khó coi, đen như đáy nồi.

Không thể nào là tài xế để lại, tài xế không có gan đó.

Đầu đau như búa bổ, Vương Hoàn Tu cũng không suy nghĩ thêm nữa.

Khi về đến nhà đã là mười giờ tối, quản gia thấy anh quấn băng trở về thì giật mình hoảng hốt.

"Ngài, ngài bị làm sao vậy?"

Vương Hoàn Tu đáp với giọng điệu bình thản: "Gặp tai nạn xe."

Tai nạn xe!!!

Quản gia trợn tròn đôi mắt già nua: "Xảy ra chuyện lớn như vậy sao ngài không gọi điện về nhà! Nếu thật sự có chuyện gì, sau này tôi xuống dưới kia biết ăn nói thế nào với lão gia và phu nhân đây."

Quản gia kêu trời gọi đất, người không biết còn tưởng anh đã chết rồi.

Vương Hoàn Tu lạnh lùng liếc ông ấy một cái: "Vậy ông đừng nói gì cả."

Quản gia lập tức im bặt, hôm nay tâm trạng ngài ấy có vẻ không được tốt cho lắm.

Sau khi Vương Hoàn Tu lên lầu, quản gia mới nhớ ra mình quên nói chuyện cậu Mộc Quang sẽ về vào rạng sáng.

Cũng không sao, sáng mai lúc ăn cơm ngài ấy sẽ thấy cậu Mộc Quang đã về rồi.

Vương Hoàn Tu trở về phòng, định bước vào phòng thay đồ thì chợt dừng chân, nhìn cách bài trí trong phòng, tưởng mình đi nhầm phòng.

Chiếc giường king size có thể ngủ được bốn người với chăn hình trái tim khiến anh không khỏi sửng sốt.

Chẳng khác nào treo bức tranh Mona Lisa trong một tòa nhà cổ kính.

Xung quanh còn tràn ngập mùi hương thơm mà anh chưa từng dùng, dễ chịu nhưng cũng rất lạ lẫm.

Vương Hoàn Tu nhận ra có lẽ anh đã đánh mất điều gì đó, hoặc mất đi một số ký ức. Trán anh vẫn còn âm ỉ đau, lấy điện thoại ra, nhưng vì tai nạn xe nên màn hình điện thoại bị đập nát bét, hoàn toàn không thể mở được.

Lại nhìn đồng hồ báo thức thông minh có hiển thị ngày tháng năm, thời gian cho thấy đã qua chín năm.

Vương Hoàn Tu đứng im lặng tại chỗ vài giây.

Một vụ tai nạn xe khiến anh mất đi ký ức của chín năm.

Mất trí nhớ cũng không khiến anh hoảng loạn, việc đầu tiên vẫn là đi tắm, mùi thuốc sát trùng dính từ bệnh viện khó chịu quá, còn về chuyện mất trí nhớ, ngày mai tìm bác sĩ riêng khám thử xem, tuyệt đối không thể để tin tức anh mất trí nhớ bị lộ ra ngoài, truyền đi sẽ lại là một đống rắc rối.

Dù không có ký ức của chín năm, Vương Hoàn Tu vẫn cảm thấy anh có thể xử lý được tất cả mọi chuyện.

Tắm xong nằm trên giường, là một mùi hương nhẹ nhàng nhưng có sự hiện diện rõ ràng.

Ký ức đã mất cả rồi, Vương Hoàn Tu cũng lười suy nghĩ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau ăn mặc chỉnh tề đi đến công ty.

Những dự án lớn trước đây đều đã kết thúc, hiện giờ chỉ còn lại những việc anh muốn đầu tư, anh xem xét các dự án hợp tác gần đây cùng các tài liệu và thủ tục đầu tư.

Gần đây anh đầu tư vào các dự án hầu như đều liên quan đến khiêu vũ, quỹ khiêu vũ, cơ sở khiêu vũ và trường học.

Từ khi nào lại quan tâm đến những thứ này nhỉ.

Trên bàn làm việc chất đầy tài liệu, đều là những thứ anh yêu cầu người ta tìm ra trước khi đến công ty, chồng chất lại như một ngọn núi nhỏ, che khuất cả khung ảnh vẫn luôn đặt trên bàn làm việc.

Dành cả một ngày để xem tài liệu, Vương Hoàn Tu đứng dậy bắt đầu quan sát văn phòng của mình, chín năm qua văn phòng hầu như không có gì thay đổi.

Chỉ là trên kệ sách nhiều thêm vài cuốn sách được bọc bìa trắng, lại là sách văn học nước ngoài gì đây?

Anh đưa tay lấy xuống, mở trang đầu.

"Khiến chồng yêu chẳng thể dừng lại với bạn"

Vương Hoàn Tu:...

Anh lạnh mặt nhét sách trở lại.

Lại là cái gì đây.

Cộc cộc—

Vương Hoàn Tu bóp trán: "Vào đi."

Trần Tập đẩy cửa bước vào liền thấy Vương Hoàn Tu một tay chống hông một tay bóp trán.

"Vương tổng, vé máy bay đi Mỹ đã đặt xong rồi ạ, chuyến bay lúc bảy giờ sáng mai."

Vương Hoàn Tu không nhớ nổi mình phải đi nước ngoài làm gì.

"Nói qua lịch trình một lượt đi."

Trần Tập: "Sau khi hạ cánh sẽ đến khách sạn nghỉ ngơi, tối 23 tức là ngày kia sẽ đi xem một buổi biểu diễn khiêu vũ, tối 24 tham dự tiệc từ thiện."

"Biết rồi, ra ngoài đi."

Trần Tập xoay người rời đi, anh ta sẽ cùng Vương Hoàn Tu đi công tác, tính ra tổng cộng phải ở bên đó nửa tháng, trừ năm ngày đầu có việc phải bận rộn, hơn một tuần sau đó chính là những ngày tốt đẹp để anh ta vừa làm việc vừa tận hưởng du lịch.

Buổi biểu diễn khiêu vũ ngày 23 cũng là để đi xem vị thần tài của anh ta, không có nhiều công việc, cũng có thể thư giãn thoải mái, dù sao xem người ta nhảy múa cũng là một niềm vui.

Hơn nữa nhờ có Vương Hoàn Tu, anh ta cũng có thể ngồi ở khu vực ghế VIP.

Sắp xếp hành lý đơn giản, sáng sớm ngày hôm sau Vương Hoàn Tu định ra cửa thì mới phát hiện trước cửa nhiều thêm một đôi giày.

"Giày của ai vậy?"

Quản gia đứng bên cạnh anh: "Là của cậu Mộc Quang ạ."

Vẻ mặt Vương Hoàn Tu có chút ngẩn người, rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh: "Cậu ta đã về rồi à?"

Quản gia:... Về được hai ngày rồi.

"Vâng, thưa ngài."

Vương Hoàn Tu trầm ngâm: "Còn Trân Châu thì sao?"

Quản gia: "Cô Trân Châu hiện đang giữa học kỳ, đến kỳ nghỉ mới về được ạ."

Không biết tại sao Vương Hoàn Tu lại đột nhiên hỏi như vậy, quản gia không tò mò, hỏi gì đáp nấy.

Vương Hoàn Tu gật đầu, có vẻ như trong sáu năm này anh đã đón Mộc Quang và Trân Châu về rồi.

Sau mười hai giờ bay trên không trung, chuyến bay Vương Hoàn Tu đi đã hạ cánh, hiện giờ ở Mỹ đang là mùa đông lạnh giá.

Tiếng ù tai do áp suất không khí gây ra đã biến mất. Sau khi nghỉ ngơi một buổi chiều tại khách sạn, Vương Hoàn Tu theo lịch trình sắp xếp đến Nhà hát Opera Hoàng gia lớn nhất thành phố.

Mặc dù không biết tại sao sáu năm sau anh lại đi xem biểu diễn khiêu vũ, nhưng mọi việc đều có lý do nhất định, cứ thuận nước đẩy thuyền, im lặng quan sát vậy.

Khán giả ngồi vào chỗ, đến giờ biểu diễn, đèn trong khán phòng đều tối xuống, chỉ còn lại một chùm sáng trên sân khấu.

Một cặp nam nữ mặc trang phục lộng lẫy tao nhã chậm rãi bước lên sân khấu, nhẹ nhàng khiêu vũ trong bầu không khí mê hoặc được tạo ra tại hiện trường.

Vương Hoàn Tu chống cằm, ánh mắt lơ đãng hướng về phía sân khấu. Trước đây, anh chẳng mấy hứng thú với kịch ca vũ và các buổi biểu diễn nghệ thuật. 

Chỉ là trong những năm bị ông Vương đưa về nuôi dưỡng, anh đã bị ép phải tiếp xúc với những thứ này.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ánh mắt Vương Hoàn Tu dõi theo sân khấu dần trở nên nóng bỏng. Khi anh hoàn hồn lại, bản thân cũng cảm thấy có chút bất ngờ.

Hai vũ công mở màn đã rời sân khấu từ lâu. Khi vũ công chính thức xuất hiện, cả hội trường bỗng vang lên những tiếng hò reo tán thưởng. Chỉ trong chớp mắt, không gian lại trở về yên lặng, mọi người chăm chú thưởng thức màn trình diễn trên sân khấu.

Ánh mắt Vương Hoàn Tu bị thu hút bởi bóng hình của vũ công chính. Người ấy uyển chuyển duyên dáng, từng bước nhảy, cử chỉ đều khiến cảm xúc của khán giả dâng trào.

Cậu ấy trang điểm theo phong cách sân khấu, bộ lễ phục trên người được đính những chiếc lông vũ trắng muốt, kiểu tóc được cố định bằng keo vuốt đến nỗi gió cấp mười cũng không thể làm rối. Đôi mắt cậu ấy như những viên thủy tinh lấp lánh vàng óng đang chờ được khai quật trong hang động.

Khi đến đoạn cao trào, cậu ấy sẽ có vài biểu cảm tinh nghịch nhưng không hề phản cảm, khiến người xem cảm thấy tâm hồn vui vẻ, cả người cũng bị cuốn theo điệu nhảy.

Buổi biểu diễn kết thúc sau hai tiếng đồng hồ, vũ công chính đã rời sân khấu, nhưng trong đầu Vương Hoàn Tu vẫn còn vương vấn bóng hình của cậu ấy.

Anh không thể xác định chính xác vóc dáng của đối phương, nhưng dù qua lớp trang điểm sân khấu vẫn có thể nhận ra cậu ấy còn rất trẻ, tuy nhiên kỹ năng nhảy múa lại vô cùng xuất sắc.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ đoàn vũ công đã lên sân khấu cúi chào, vũ công chính cũng đứng giữa mọi người.

Ngài Hilton cảm ơn khán giả đã đến xem buổi biểu diễn tối nay, sau đó lui về phía đoàn vũ công, để Bạch Thủy Kim dẫn đầu mọi người cùng cúi chào.

Vương Hoàn Tu ngồi ở hàng ghế VIP, chỉ thấy vũ công chính nắm tay những người bên cạnh, bước lên vài bước dẫn đầu mọi người cúi chào khán giả.

Sau khi cúi người, vũ công chính dường như đang tìm kiếm điều gì đó, đôi mắt không yên phận đảo quanh bốn phía, đúng là phù hợp với độ tuổi của cậu ấy.

Khi Vương Hoàn Tu liếc mắt nhìn qua, liền thấy vũ công chính đang mỉm cười rạng rỡ như một bông hoa hướng dương nhìn về phía mình.

Ánh mắt cậu ấy khóa chặt vào anh, rồi anh thấy cậu ấy tinh nghịch nháy mắt với mình.

Vương Hoàn Tu:...

Trong ấn tượng của anh không hề có người này.

Vương Hoàn Tu lặng lẽ dời mắt đi, mười giây sau lại nhìn về phía đó.

Trên người vũ công chính dường như có gắn thứ gì đó như nam châm hút sắt vậy, khiến người ta không thể không bị thu hút.

Tấm màn nhung đỏ khổng lồ từ hai bên dần dần khép lại.

Vào khoảnh khắc tấm màn sắp khép lại. Vương Hoàn Tu vẫn còn thấy vũ công chính gửi cho anh một nụ hôn gió, đôi môi thoa son hơi chu lên, chụt một cái về phía anh.

Vương Hoàn Tu:...

Tấm màn khép lại, ngài Hilton một tay kẹp cổ Bạch Thủy Kim: "Thằng nhóc này, tôi bắt quả tang cậu đang tán tỉnh nhé."

Bạch Thủy Kim bị kẹp đến mức trông như con rùa nhỏ, cãi bướng: "Không có, không có."

"Người ngồi dưới kia không phải chồng cậu sao?"

Bạch Thủy Kim chớp mắt không chút do dự: "Đâu có, đó là ông hàng xóm mà."

Cậu và Vương Hoàn Tu đã hơn một tuần không gặp nhau, dạo gần đây cậu luôn có biểu diễn, nhưng đến ngày mai sẽ ổn thôi. Ngày mai có bữa tiệc từ thiện, cậu sẽ cùng ngài Hilton tham dự, Vương Hoàn Tu cũng sẽ đến. Sau khi tiệc kết thúc, cậu sẽ đi cùng chồng yêu và được nghỉ năm ngày.

Đêm đó, Vương Hoàn Tu trở về khách sạn, trong mơ vẫn thấy hình ảnh vũ công trẻ nháy mắt và gửi nụ hôn gió cho anh.

Giấc ngủ cũng tạm ổn, sáng hôm sau thức dậy, đầu anh không còn đau như trước nữa.

Tối đó, khi chuẩn bị tham dự bữa tiệc, chuyên viên tạo mẫu tóc giúp anh chỉnh trang đầu tóc, che đi vết thương trên trán.

Vết thương này đã gần như lành hẳn, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy gì, những người xung quanh anh cũng hầu như không phát hiện ra.

Chỉ là những ngày qua, ký ức của anh không hề hồi phục dù chỉ một chút. Những chuyện xảy ra trong sáu năm qua giống như một cuốn băng bị rút ra, không có bản sao lưu.

Đến bữa tiệc từ thiện, Vương Hoàn Tu bắt đầu liên tục xã giao, những người đến chào hỏi xã giao nối tiếp nhau không ngớt, anh chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra được một nửa.

Những người khác cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, Vương Hoàn Tu vẫn lạnh lùng như trước, trông có vẻ vô tình.

Mọi người đã quen với sự lạnh nhạt của anh, dù sao Vương Hoàn Tu vẫn luôn đối xử lạnh lùng với tất cả mọi người như nhau.

Ngài Hilton dẫn Bạch Thủy Kim đến mời rượu, cảm ơn Vương Hoàn Tu vì sự đầu tư vào quỹ khiêu vũ, anh chính là cổ đông lớn.

Ngài Hilton nâng ly với anh: "Rất cảm ơn sự giúp đỡ của ngài trong suốt thời gian qua."

Ly rỗng của Vương Hoàn Tu đã được nhân viên phục vụ mang đi, giờ anh không có rượu để nâng ly với ngài Hilton.

Bạch Thủy Kim bước lên phía trước một bước: "Ly của em vẫn chưa uống, nếu anh không ngại thì uống ly này nhé."

Vương Hoàn Tu nhận ra cậu, chính là vũ công chính trên sân khấu hôm qua.

Khuôn mặt trắng nõn đã tẩy trang, trông giống như một chú cáo con vừa mới trưởng thành chưa lâu, cái đuôi to đằng sau đang ve vẩy qua lại.

Bề ngoài trông có vẻ ngây thơ, nhưng hành động lại chẳng hề dính dáng gì đến hai chữ "ngây thơ".

Vương Hoàn Tu không từ chối, đưa tay nhận lấy. Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, vũ công kia nhìn anh, khẽ nheo đôi mắt long lanh, đầu ngón tay cào nhẹ trên ngón tay anh.

Đồng tử đen của Vương Hoàn Tu sâu thẳm không thấy đáy, những kẻ muốn trèo lên giường anh có rất nhiều, nhưng trắng trợn như thế này, đối phương vẫn là người đầu tiên.

Thậm chí ngay cả trong hoàn cảnh này cũng không hề kiềm chế.

Vương Hoàn Tu uống xong rượu, sau khi cụng ly, vũ công không rời đi cùng ngài Hilton mà đứng bên cạnh anh quan tâm hỏi: "Thưa ngài, tối nay ngài uống có hơi nhiều rồi phải không?"

Âm cuối câu lên giọng, mang theo một cái móc nhỏ.

Bạch Thủy Kim liếc nhìn anh: "Nhất định đừng uống quá nhiều nhé."

Ý nghĩa không cần nói cũng hiểu.

Uống nhiều quá, sẽ không thể dậy nổi.

Vương Hoàn Tu không đếm xỉa gì đến cậu.

Bạch Thủy Kim chớp mắt, hôm nay anh có vẻ lạnh lùng quá. Cậu nhìn Vương Hoàn Tu, nheo mắt liếm liếm môi.

Sau khi uống thêm vài ly nữa, Vương Hoàn Tu đi đến phòng nghỉ dành cho khách VIP, một phòng riêng, ngồi trên sofa nới lỏng cà vạt. Nếu cứ tiếp tục xã giao từng người một như thế này, đến sáng mai cũng không xong.

Anh cũng hơi say, Trần Tập đã đi lấy nước ấm cho anh.

Dựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần, cửa phòng nghỉ mở ra đóng vào, có tiếng bước chân di chuyển.

Chắc là Trần Tập lấy nước ấm về rồi.

Vương Hoàn Tu mở mắt ra liền chạm phải ánh mắt của Bạch Thủy Kim.

Anh theo bản năng nhíu mày: "Sao lại là cậu?"

Từ hôm qua đến giờ, vũ công này cứ liên tục xuất hiện trước mắt anh, trong hiện thực có, trong mơ cũng có, như bóng với hình.

Bạch Thủy Kim tay cầm nước ấm, ngẩng cằm lên: "Sao lại không thể là em?"

Cậu đưa nước cho Vương Hoàn Tu: "Lúc em đến thì thấy thư ký Trần rồi, giờ cũng muộn rồi nên để anh ấy về."

Vương Hoàn Tu cười lạnh: "Cậu có thể sai khiến thư ký của tôi?"

Cấp dưới của anh chỉ nghe lời anh.

Ngay sau đó, điện thoại anh nhận được một tin nhắn.

"Vương tổng, vậy tôi xin phép tan làm trước, chúc ngài có một buổi tối vui vẻ."

Vương Hoàn Tu: "..."

Bạch Thủy Kim nhìn xuống Vương Hoàn Tu đang say, phải nói là gương mặt ửng đỏ vì say của người đàn ông trưởng thành trông thật quyến rũ.

Lồng ngực phập phồng, hơi nóng phả ra từ cổ.

Khi Vương Hoàn Tu uống nước, cậu ngồi sát lại gần, cánh tay chạm vào người anh.

Vương Hoàn Tu cứng đờ người: "Làm gì?"

Bạch Thủy Kim nhìn anh, mím môi: "Còn có thể làm gì nữa?"

Ngay sau đó, cậu nhanh chóng hôn lên má anh một cái.

"Chụt" một tiếng, nước bọt của cậu dính lên mặt Vương Hoàn Tu.

Sắc mặt Vương Hoàn Tu lập tức tối sầm, đẩy mạnh cậu ra: "Cút ra ngoài."

Bạch Thủy Kim bị anh nắm đến đau, sao tự dưng lại phản ứng khác thường thế này?

Chẳng lẽ?

Đang chơi play à?!

Cậu hất cằm nhỏ nhắn lên: "Tại sao em phải đi?"

Nói xong, Bạch Thủy Kim lại bắt đầu suy nghĩ xem đây là kiểu play nào, kịch bản gì?

Không nói kịch bản thì cậu biết diễn sao được.

Ánh mắt Vương Hoàn Tu lạnh lẽo như sói giữa mùa đông: "Ai phái cậu đến?"

Thương chiến, leo lên giường?

Bạch Thủy Kim tự tin nói: "Không ai phái em đến cả, em tự mình đến đây."

Cậu ghé sát tai Vương Hoàn Tu, thì thầm: "Em muốn sleep với anh."

Tai Vương Hoàn Tu như bị bỏng, anh không hiểu sao lại có người trơ trẽn đến vậy.

Bạch Thủy Kim nắm lấy tay anh, ve vãn: "Anh chẳng phải cũng thích em lắm sao? En thấy anh nhìn em cả buổi tối mà, dáng người em có đẹp không?"

"Em là vũ công mà, hôm qua anh cũng xem biểu diễn rồi đấy. Cơ thể em dẻo dai lắm."

Chỉ vài câu nói đã khiến người ta không khỏi liên tưởng đến những điều không đứng đắn.

Vương Hoàn Tu nghiến răng, hất tay cậu ra rồi bước thẳng ra ngoài, nhưng lại bị Bạch Thủy Kim kéo lại và đẩy xuống sofa.

Nếu thực sự muốn đi, Bạch Thủy Kim không thể nào ngăn được anh. Sức lực của hai người chênh lệch rất lớn, Bạch Thủy Kim không thể địch lại anh được.

Tuy nhiên, Vương Hoàn Tu phát hiện ra đầu óc và cơ thể mình như đã tách rời nhau vậy.

Đầu óc muốn đi, nhưng cơ thể lại ngoan ngoãn để Bạch Thủy Kim kéo về, còn rất hợp tác khi bị đẩy xuống sofa.

Chưa kịp định thần, Bạch Thủy Kim đã ngồi lên đùi anh, mông không yên phận cọ xát vài cái trên đùi anh, tìm một tư thế thoải mái rồi ôm lấy cổ anh, nhắm mắt bắt đầu hôn anh.

Nụ hôn của cậu không kiêu ngạo như lời nói, mà giống như một con thú nhỏ liếm láp trên môi anh, liếm đủ rồi lại dùng chiếc lưỡi mềm mại nhét vào kẽ môi.

Vương Hoàn Tu bất lực và chống cự khi bị cậu hôn, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy người ra.

Người trên người anh hôn đã đủ thoải mái, còn tự rên rỉ.

Anh nhíu chặt đôi mày, định mở miệng bảo Bạch Thủy Kim xuống, kết quả vừa hé môi đã bị bịt kín.

Bạch Thủy Kim hôn đến quên cả bản thân, hơn một tuần không gặp, cậu nhớ anh đến phát điên.

Toàn thân cậu tỏa ra những trái tim màu hồng đào.

Yêu anh, yêu anh.

Đến khi mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, Bạch Thủy Kim mới rời môi anh ra để thở. Cậu vòng tay ôm cổ anh, áp mặt vào đầu anh cọ cọ, rất nhanh đã phát hiện ra vết sẹo trên trán Vương Hoàn Tu.

"Chỗ này của anh sao vậy?"

Vương Hoàn Tu vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn nồng cháy, anh chưa từng hôn ai như vậy bao giờ.

"Sao lại bị thương thế?"

Anh chợt nhận ra có người đang vuốt ve vết thương của mình, liền nắm chặt lấy cổ tay người đó.

Vẻ mặt đau lòng của Bạch Thủy Kim khiến anh tưởng mình nhìn nhầm.

Bạch Thủy Kim nhìn vết thương trái phải, có vẻ vết thương đã có một thời gian, diện tích có lẽ không nhỏ, vết da sau khi vảy rụng có màu sắc khác với vùng da xung quanh.

"Sao lại bị thương vậy, sao không nói với em, có đau không?"

Vương Hoàn Tu: "Không liên quan đến em."

Còn đang diễn kịch đây mà.

Bạch Thủy Kim cắn cắn cằm anh: "Để em hôn cho anh nhé."

- -------------------

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Chị em ơi, chúc các chị đi ẻ thuận lợi nhé~

Xin giới thiệu truyện sắp ra mắt 《Anh cứ đợi đấy / Sau khi giả vờ mất trí nhớ, anh chồng cũ tìm đến cửa》, nếu thích thì hãy theo dõi nhé~

Lạc Thì là một nghiên cứu sinh khổ sở bị giáo sư bóc lột, mỗi ngày phải trực 24/24, dần dần sống như một con robot 007, không chỉ phải làm dự án nghiên cứu mà còn phải hướng dẫn đàn em nữa.

Nhìn những tin nhắn liên tục không ngừng trên điện thoại, Lạc Thì đã chịu hết nổi, muốn dìm chết cái điện thoại trong bồn cầu, kết quả trên đường đi vệ sinh lại ngã cầu thang, tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán cậu bị chấn động não, hỏi cậu có nhớ chuyện trước đây không.

Nhìn khuôn mặt lo lắng của giáo sư và các đàn em, Lạc Thì: Không nhớ gì hết nha.

Lạc Thì mất trí nhớ rồi, hay nói đúng hơn là cậu giả vờ mất trí nhớ, sợ người khác không biết nên còn đăng bài ẩn danh lên bảng tỏ tình, chỉ muốn cả thế giới biết mình mất trí nhớ.

Ngày hôm sau khi đăng bài lên bảng tỏ tình, cửa phòng ký túc của Lạc Thì bị gõ, vừa mở cửa ra, anh chồng cũ đã chia tay bốn năm đang đứng trước cửa.

Thi Dã: "Nghe nói cậu mất trí nhớ rồi, tôi là bạn trai cậu."

"......"

Bốn năm trước, Lạc Thì và Thi Dã có một mối tình, nhưng lại nhẫn tâm chia tay khi đối phương gặp tai nạn xe cộ và bị gãy một chân.

Thi Dã chống nạng ngã xuống tuyết, chàng thiếu niên mới tròn mười tám tuổi nhìn bóng người chạy biến mất phía trước, khóc lóc thảm thiết, nghiến răng nghiến lợi thề độc: "Lạc Thì, sau này cậu tốt nhất đừng để tôi bắt được, nếu để tôi bắt được, tôi sẽ beep chết cậu, khiến cậu phải nằm viện khoa hậu môn trực tràng cả tháng!!!"

Nhìn túi bao cao su trẻ em trong tay anh chồng cũ, Lạc Thì thấy cửa sau mình thắt chặt.

Thế này chẳng phải đã bị bắt rồi sao!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK