• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn vẻ mặt tự tin của vị đại sư, Bạch Thủy Kim biết ngay ông ta có vài chiêu thật lợi hại. 

Nếu như oán khí trên người Vương Hoàn Tu quá nặng và thực sự ra tay, chồng yêu của cậu có thể sẽ thật sự biến mất mất. 

Cậu nhất định phải bảo vệ tình yêu của mình!

Bạch Thủy Kim tìm cách đuổi khéo vị đại sư: "Thưa đại sư, chắc ngài đã mệt lử sau chuyến đi xa rồi. Chúng tôi vẫn chưa quyết định có nên chiêu hồn hay không, hay là ngài nghỉ ngơi trước đi. Ngài có thể ra quầy bar kia uống một chai nước đường glucose nhé."

đại sư:...

Tầng 6 được dành riêng cho Vương Hoàn Tu, ngoài nhân viên y tế ra thì chỉ có bọn họ ở đây thôi.

Vương Trân Châu đi theo đại sư.

Vương Mộc Quang liếc nhìn: "Em gái, em đi đâu vậy?"

Vương Trân Châu trông tiều tụy cả thể xác lẫn tinh thần: "Em cũng đi uống một chai nước đường glucose."

"..."

Chỉ trong một ngày, hai anh em đã tiều tụy đi rất nhiều, chẳng khá hơn Bạch Thủy Kim là bao. Vương Trân Châu thậm chí còn đang chìm đắm trong nỗi đau mất đi người anh trai.

Vương Mộc Quang kéo Bạch Thủy Kim lại: "Sao cậu không để đại sư chiêu hồn?"

"Vạn nhất chiêu hồn thành công thật, rồi ông ta tiêu diệt luôn chồng yêu của tôi thì sao?"

"Lúc đó tôi sẽ bóp cổ ông ta là xong chứ gì."

"Anh chắc là bóp được không? Nếu ông ta lấy ra bảo bối gì đó thì anh chống đỡ kiểu gì?"

Gương mặt tái nhợt của Vương Mộc Quang lộ vẻ kinh hãi: "Không chừng ông ta còn thu luôn cả tôi nữa."

Bạch Thủy Kim:?

Vương Mộc Quang vuốt ve gương mặt mình: "Yêu nghiệt trần gian."

"..."

Bạch Thủy Kim không dám nói thẳng với Vương Mộc Quang về việc Vương Hoàn Tu đã trở về, sợ rằng vị đại sư kia có bản lĩnh ghê gớm nào đó, thực sự nghe được.

Vương Mộc Quang lại một lần nữa cúi đầu chán nản, đôi mắt đỏ ngầu. Bạch Thủy Kim chưa bao giờ thấy cậu ấy râu ria xồm xoàm như vậy. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hốc mắt Vương Mộc Quang đã trũng sâu, râu ria mọc lởm chởm không còn chút dáng vẻ phong lưu tuấn tú ngày nào.

"Bạch Thủy Kim này, tôi nhớ anh trai quá." Vương Mộc Quang ngồi bệt xuống nền gạch hành lang. "Anh trai mới đi có một ngày thôi."

Bạch Thủy Kim lại cảm thấy khó chịu trong lòng. Dù là hồn ma trở về thì cũng không thể thay đổi được sự thật Vương Hoàn Tu đã chết. Cứ nghĩ đến việc thi thể Vương Hoàn Tu không còn nguyên vẹn, ngay cả những phần thi thể được tìm thấy cũng đã bị cháy đen, trái tim cậu lại đau như bị dao cắt. Trước khi chết còn phải chịu đau đớn tột cùng, ngay cả một cái chết tử tế cũng không có.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Vương Mộc Quang, không nói một lời.

Nỗi đau mất người thân bao trùm lên đầu mỗi người.

Đêm xuống, Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu ngủ lại trong phòng nghỉ trống, còn đại sư thì được sắp xếp ra ngoài ở khách sạn.

Ngay khi đại sư vừa đi, Bạch Thủy Kim lập tức chạy như bay về phòng bệnh nơi Vương Hoàn Tu đang ở.

Mở cửa phòng tắm, quả nhiên anh vẫn đang đứng trong đó.

Trái tim Bạch Thủy Kim đang siết chặt cuối cùng cũng nới lỏng đôi chút, cho phép cậu thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhanh chóng bước đến bên cạnh Vương Hoàn Tu và ôm chặt lấy anh một lần nữa, cả người treo lơ lửng trên người đối phương.

"Chồng yêu, anh có thể ở đây được mấy ngày?"

Giá như anh có thể ở lại mỗi ngày thì tốt biết mấy.

Cậu áp má vào cổ Vương Hoàn Tu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể đối phương.

Cậu ước gì thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, để Vương Hoàn Tu không bao giờ rời xa.

Đột nhiên - đột nhiên —

Cậu cảm nhận được nhịp đập ở vùng thái dương.

Bạch Thủy Kim ngạc nhiên mở to mắt.

Lúc nãy vì khóc quá nên đầu óc có hơi mụ mẫm, thấy Vương Hoàn Tu thì vui mừng khôn xiết. Giờ đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cậu mới nhận ra sao đối phương còn có thân nhiệt?

Không chỉ có thân nhiệt, cậu còn cảm nhận được mạch đập mạnh mẽ dưới làn da cổ người đàn ông.

Bạch Thủy Kim chớp chớp mắt, lại áp má vào thêm lần nữa.

Không sai, có nhịp đập thật, ở vị trí động mạch chủ. Thông thường khi kiểm tra xem một người còn sống hay không, người ta sẽ ưu tiên sờ vào chỗ này để xác nhận có mạch đập và nhịp tim hay không.

Cậu ngẩng đầu lên: "Chồng yêu, sao anh còn nhịp tim vậy?"

Vương Hoàn Tu vuốt ve mái tóc trước trán cậu, cuối cùng cũng nói ra lời giải thích mà trước đó anh không thể thốt lên: "Bởi vì anh không thực sự chết, tất cả đều là giả."

"Nghĩa là sao?"

Vương Hoàn Tu: "Anh vốn không lên máy bay, những phần thi thể trên giường bên ngoài cũng không phải của anh, mà là do người ta làm giả.

Không lên máy bay, không chết.

Đầu óc Bạch Thủy Kim trống rỗng, biểu cảm trên gương mặt bắt đầu đánh nhau, không biết nên khóc hay nên cười.

Cậu từ từ buông lỏng vòng tay đang ôm cổ Vương Hoàn Tu.

Đôi mắt chớp động của đối phương, hơi thở phập phồng cùng giọng nói phát ra từ cổ họng, tất cả đều đang nói rằng mọi chuyện xảy ra hôm nay đều là giả.

Vương Hoàn Tu vốn không chết, cả ngày hôm nay đều đang lừa cậu, chú nhỏ và Trân Châu.

Ba người khi biết tin Vương Hoàn Tu gặp tai nạn máy bay rơi, ai nấy đều tuyệt vọng, ruột gan như đứt từng khúc vì khóc.

Kết quả là Vương Hoàn Tu căn bản chưa hề lên máy bay.

Hèn gì lúc nhìn thấy chân tay cứ giả giả, ngửi mùi cũng nghe ra nhựa cháy.

Vương Hoàn Tu nhìn đôi mắt sưng đỏ của cậu, biết rằng sau khi ra ngoài cậu lại khóc thêm một trận nữa, định lấy khăn lạnh để đắp cho cậu, nhưng chiếc khăn vừa chạm vào đã bị gạt phăng đi.

Không chỉ gạt khăn, cậu còn giơ tay tát cho anh một cái tát nảy đom đóm mắt.

Mặt Vương Hoàn Tu bị hất sang một bên, trên gương mặt tuấn mỹ lập tức hiện lên một dấu tay rõ ràng năm ngón.

Lồng ngực Bạch Thủy Kim phập phồng dữ dội, như một con báo đang tức giận: "Tại sao anh lại làm như vậy hả!"

"Anh... anh có biết chú nhỏ và Trân Châu khóc đến mù mắt không?" Bạch Thủy Kim tức đến nói lắp, bắt đầu dùng nắm đấm điên cuồng đấm anh: "Anh có chuyện gì mà nhất định phải đùa giỡn chuyện sống chết hả, người ngoài đều nói anh chết rồi, em cũng tưởng anh chết rồi, sao anh có thể dọa người ta như vậy chứ!"

Bạch Thủy Kim bật khóc nức nở, nỗi tuyệt vọng và suy sụp cả ngày hôm nay cuối cùng cũng bùng nổ hoàn toàn: "Em ghét anh! Em cứ nghĩ anh chết rồi, nghĩ rằng hai đứa mình không bao giờ gặp lại nữa!!!"

Vương Hoàn Tu nhìn người đang khóc không thành tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sự không nỡ và tự trách, muốn kéo người vào lòng ôm ấp nhưng Bạch Thủy Kim né trái tránh phải, vô cùng linh hoạt.

Cậu không biết Vương Hoàn Tu có kế hoạch gì, cũng không biết anh có khó khăn gì không thể nói, cậu chỉ biết khi nhận được tin tức thì người yêu đã chết, ngay cả thi thể nguyên vẹn cũng không có, đầu óc khóc đến tê dại.

Kết quả tất cả đều là giả.

Cậu nên vui mừng mới phải, cậu đúng là vui mừng, Vương Hoàn Tu không chết, không có gì tốt hơn thế, mất đi rồi lại được, là cảm giác kỳ diệu nhất trên thế gian này.

Bạch Thủy Kim chỉ là không ngờ Vương Hoàn Tu lại lừa cậu, còn lừa cả Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu.

Cơn giận của cậu như núi lửa phun trào, đầu óc tức đến choáng váng, cậu mở cửa định đi nhưng bị người ta nắm lấy cánh tay.

"Em đi đâu?"

Bạch Thủy Kim hất tay anh ra: "Đi nói cho chú nhỏ và Trân Châu biết."

Dù sao cũng không thể để hai người bọn họ cứ bị che mắt mãi, sau khi biết tin Vương Hoàn Tu gặp chuyện, hai người không ăn không uống, suốt đêm còn mời đại sư đến đây chiêu hồn.

Rạng sáng, Vương Mộc Quang bị Bạch Thủy Kim lôi từ trên giường dậy, cậu ấy mệt mỏi vô cùng, vất vả lắm mới ngủ được, giờ bị đánh thức hoàn toàn mất hết sinh khí.

"Tôi cảm thấy mình sắp đi theo anh trai rồi."

Bạch Thủy Kim kéo cậu ấy đi về phía phòng bệnh: "Anh trai chú không cần chú đi theo đâu."

Sau đó lại đi gõ cửa phòng Vương Trân Châu.

Mười phút sau, hai người nhìn Vương Hoàn Tu đang đứng trong phòng tắm với vẻ mặt ngơ ngác.

Vương Mộc Quang:...

Vương Mộc Quang nhìn trần nhà, nhìn nền gạch, rồi nhìn sang Bạch Thủy Kim: "Cậu chiêu hồn à?"

Bạch Thủy Kim:...

Sau khi giải thích một hồi, Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu mới thực sự nhận ra Vương Hoàn Tu không chết.

Hai người cùng nhào tới, ôm chặt lấy Vương Hoàn Tu khóc nức nở. Vương Trân Châu biết Vương Hoàn Tu làm vậy chắc chắn có lý do của anh, còn Vương Mộc Quang thì suy nghĩ khác.

Xắn tay áo lên, cậu ấy biết đây là cơ hội đầu tiên và duy nhất trong đời cậu ấy có thể dạy dỗ Vương Hoàn Tu.

"Anh trai, em cảm thấy ghê tởm vì hành vi không từ thủ đoạn để đạt mục đích của anh!"

Cậu ấy giơ nắm đấm lên, hùng hổ đấm mạnh vào vai Vương Hoàn Tu, đấm đến đau cả xương tay nhưng đối phương chẳng đau cũng không ngứa.

Tin tức Vương Hoàn Tu qua đời được đưa tin, nhà họ Vương bắt đầu chuẩn bị tang lễ cho anh.

Vương Mộc Quang tuy bình thường hơi ngốc một chút, nhưng cũng biết đây là cuộc chiến thương trường đen tối và nguy hiểm, có người đến thăm, chưa đầy năm giây cậu ấy đã bắt đầu khóc lóc thảm thiết.

Một ngày khóc ba lần, Vương Mộc Quang khóc đến khô kiệt nước mắt. Đạo diễn không còn lo cậu ấy NG cảnh khóc nữa, Vương Trân Châu thông minh hơn cậu ấy, cách hành động trực tiếp hơn, đối ngoại tuyên bố đau buồn quá độ nên nằm liệt giường.

Cho dù có người đến thăm, cô cũng có thể từ chối với lý do sức khỏe không tốt.

So với Vương Mộc Quang tốn công tốn sức thì nhàn nhã hơn nhiều.

Còn Bạch Thủy Kim thì đêm đêm lê la ở quán bar say xỉn.

Tài xế đợi ở cửa quán bar, hai giờ sáng đã điểm. Cũng đến lúc rồi, vào tìm Bạch Thủy Kim.

Kể từ khi ngài qua đời, cậu chủ Bạch gần như ngày nào cũng đến đây, có khi không uống rượu, có khi uống say bí tỉ.

Khi tài xế tìm thấy cậu, Bạch Thủy Kim đang ngồi cùng một nhân viên phục vụ chơi trò Cậu bé lừa và cô gái nước.

Cậu uống rượu dễ lên mặt, mặt đến cổ đỏ bừng một mảng lớn.

"Cậu chủ Bạch, muộn rồi, chúng ta về thôi."

Nhân vật nhỏ do Bạch Thủy Kim điều khiển rơi xuống vũng nước độc, thua rồi thì về thôi.

Cậu đứng dậy không để tâm, tự nhiên vươn vai một cái rồi đi theo tài xế.

Kể từ khi ngài đi, Bạch Thủy Kim đã dọn ra ngoài ở.

Cũng không nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến Vương Hoàn Tu, như thể trên thế giới này chưa từng có người này vậy.

Bất kỳ ai nhìn thấy cũng nghĩ cậu không muốn ở lại nơi đau lòng đó nữa, cảnh vật gợi nhớ chuyện cũ.

Dù sao khi ngài còn sống, hai người quan hệ tốt như vậy, giờ người không còn nữa thì đối với cậu chủ Bạch chỉ còn lại sự dày vò.

Tài xế nhìn Bạch Thủy Kim nằm vật ra ghế sau xe, khuyên nhủ: "Cậu chủ Bạch sau này uống ít thôi, ngài ấy ở trên trời cũng không muốn thấy cậu như vậy đâu."

Bạch Thủy Kim:...

Không, anh ấy ở dưới đất cũng không muốn thấy.

Nhưng vì chuyện Vương Hoàn Tu lừa cậu. Bạch Thủy Kim trong lòng vẫn luôn ấm ức, cậu đi quán bar uống rượu nhưng mỗi lần uống cũng không uống nhiều, chỉ uống một hai ly thôi, chỉ là cậu uống rượu dễ lên mặt, thêm một chút diễn xuất nên người khác đều tưởng cậu say rồi.

Thực ra cậu hoàn toàn không say.

Trở về căn hộ thuê gần đây, Bạch Thủy Kim thay giày xong đi vào trong.

Đảm bảo người vào là Bạch Thủy Kim, Vương Hoàn Tu mới từ trong phòng đi ra. Nhìn Bạch Thủy Kim uống rượu, cả người như một vị phu quân oán trách trong khuê phòng, ánh mắt u uất sâu kín.

Vương Hoàn Tu đã hai tuần không ra khỏi cửa, cứ ở lì trong này, trước khi mọi chuyện có kết quả thì anh vẫn trong trạng thái "đã chết", không thể xuất hiện trước công chúng.

Thành ra mỗi ngày anh chỉ có thể ở nhà, chẳng làm được gì. Bạch Thủy Kim đi bar anh cũng không thể ngăn cản, đối phương vẫn còn đang giận dỗi anh.

Bạch Thủy Kim rất tự nhiên duỗi người một cái, mặt đỏ bừng đi đến bên cạnh anh, đôi mắt long lanh nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"

Vương Hoàn Tu ngửi thấy mùi rượu trái cây trên người cậu: "Em chưa về, sao anh ngủ được?"

Bạch Thủy Kim bĩu môi: "Chúng ta cũng đâu có ngủ chung."

Kể từ khi chuyển đến đây, hai người chưa từng ngủ chung một phòng, càng không cần phải nói đến chuyện thân mật. 

Tuy lòng không cam tâm nhưng Vương Hoàn Tu cũng không thể nói gì, vì chính anh mới là người có lỗi trước.

Bạch Thủy Kim tiến lại gần, kiễng chân thổi hơi thở lên mặt anh. Đây là lần hai người ở gần nhau nhất trong suốt hai tuần qua. 

Vương Hoàn Tu khát khao ôm lấy eo cậu, cúi đầu định hôn lên nhưng Bạch Thủy Kim lại nghiêng đầu tránh đi: "Ưm... không được."

Lời từ chối của cậu mang theo giọng mũi nặng nề, khiến Vương Hoàn Tu cứng đến đau đớn. Đã nửa tháng rồi, nửa tháng chưa được hôn môi lấy một lần.

"Tại sao lại không được?" Anh dịu dàng hỏi khẽ.

"Vì em không muốn cho anh hôn."

Bạch Thủy Kim trả lời dứt khoát rồi kéo giãn khoảng cách với anh. Vương Hoàn Tu đi theo sau cậu, định bước vào phòng thì bị chặn lại ở ngoài cửa.

"Anh không được vào đây."

Gân xanh trên trán người đàn ông nổi lên vì cố nhịn: "Chúng ta đã nửa tháng không ngủ chung rồi."

Bạch Thủy Kim tính toán, quả thật đã lâu rồi. Thực ra cậu cũng muốn gần gũi với anh, nhưng luôn cảm thấy nếu dễ dàng tha thứ cho Vương Hoàn Tu như vậy thì quá tiện nghi cho đối phương rồi.

Cậu đóng cửa lại, vài phút sau lại mở ra.

"Anh tự xử đi."

Bạch Thủy Kim ném đồ lót ra ngoài cho đối phương. Không ai tốt bụng hơn cậu nữa rồi.

*

Ngày diễn ra tang lễ của Vương Hoàn Tu, rất nhiều người đến dự. Buổi lễ được tổ chức tại khu vườn sau của một trang viên tư nhân, ghế ngồi ngoài trời chật kín người.

Bạch Thủy Kim và Vương Trân Châu đứng đó với vẻ mặt tê tái đau đớn, chỉ còn lại Vương Mộc Quang một mình ở bên kia tiếp đón và than khóc.

Âm nhạc u buồn nặng nề tại hiện trường làm không khí thêm phần ảm đạm. Trần Tập đứng sau lưng Bạch Thủy Kim, trên người anh ta gắn thiết bị nghe lén, Vương Hoàn Tu có thể nghe được tất cả âm thanh trong tang lễ.

Vương Hoàn Tu vừa nghe âm thanh từ thiết bị nghe lén, vừa làm việc: "Lát nữa khi Vương Mộc Quang ngừng khóc thì bảo cậu ấy đừng gào nữa, không nghe thấy tiếng gì hết."

Trần Tập:......

Chuyện Vương Hoàn Tu nghe lén, cả ba người Bạch Thủy Kim đều biết, nên đôi khi Vương Mộc Quang sẽ cố tình đi về phía đối tượng tình nghi.

DNA trích xuất trước đó cho thấy phần thi thể còn sót lại đúng là của Vương Hoàn Tu, Vương Vọng và Vương Đông đã có thể yên tâm.

Tang lễ lần này cách ngày Vương Hoàn Tu qua đời hai tuần. Trong khoảng thời gian hai tuần này, biến cố dồn dập, mối quan hệ hợp tác trước đó giữa Vương Đông và Vương Vọng cũng đã tan vỡ trong thời gian này.

Vương Hoàn Tu đã chết, hai người trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất cho vị trí nắm quyền. Bọn họ hiểu rõ nhau, đều biết đối phương là kẻ không từ thủ đoạn để đạt mục đích giống như khi bọn họ liên thủ hạ sát Vương Hoàn Tu vậy.

Cả hai bên đều không khoan nhượng. Vương Đông biết điểm yếu của Vương Vọng, trước tiên hắn ta ra tay với Vương Bình Thiên đang ở trong tù. Hắn ta mua chuộc người trong tù, cứ ba ngày lại cho người đánh đập Vương Bình Thiên một trận rồi quay video gửi cho Vương Vọng.

Vương Vọng yêu quý nhất chính là đứa con trai này. Nhìn con trai trong video vừa khóc vừa nói: "Con xin ba cứu con, con muốn ra khỏi nhà tù", Vương Vọng tức đến mức muốn giết chết Vương Đông.

Lúc này ông ta đứng không xa Vương Đông, hận không thể dùng ánh mắt để khoét thịt và uống máu hắn ta.

Theo những gì Trần Tập biết được, Vương Vọng định dùng lại chiêu cũ, áp dụng cùng một phương pháp đã dùng với Vương Hoàn Tu để đối phó với Vương Đông.

Cháu ruột còn có thể ra tay giết chết, huống chi là anh em họ.

Vì lợi ích mà tụ họp, cũng sẽ vì lợi ích mà tan rã.

Người chết rồi, mọi ân oán đều trở nên hư vô. Không chỉ bạn bè mà ngay cả những kẻ thù không đội trời chung trong giới kinh doanh của Vương Hoàn Tu cũng đến dự.

Tuy bình thường tranh giành công việc, hận không thể đối phương chết ngay tại chỗ, nhưng giờ người ta thật sự chết rồi lại cảm thấy kỳ kỳ. Chết quá bất ngờ, quá dễ dàng.

Quả nhiên chuyện đời khó lường.

Đối phương tuổi còn trẻ đã thành công trong sự nghiệp, cũng đáng tiếc thật.

Bùi Tri Hành nhìn Bạch Thủy Kim đang đứng bên cạnh đám hoa, đeo hoa trắng, trong lòng dâng lên sự thương xót. Vương Hoàn Tu ra đi, người đau khổ nhất hẳn là Bạch Thủy Kim cùng anh em Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu.

Gã biết suy nghĩ hiện tại của mình thật vô đạo đức, Vương Hoàn Tu mới vừa chết nhưng cách tốt nhất để thoát khỏi một mối tình cũ chính là bắt đầu một mối tình mới.

Hiện tại Bạch Thủy Kim toát ra hương vị góa phụ nồng đậm, như thể đã mở ra sức hút chết người vậy.

Lôi Lệ Minh nhìn vẻ mặt đau thương của cậu, thở dài. Lôi Hoan đứng phía sau nhìn anh ấy: "Mày cứ nhìn chằm chằm người ta làm gì vậy?"

Lôi Lệ Minh cứng nhắc thu hồi ánh mắt.

"Không có gì, vào thôi."

Tang lễ bắt đầu, Vương Hành cùng gia đình đến tham dự, ngồi xuống vị trí. Người dẫn chương trình bắt đầu tổ chức buổi lễ, Bạch Thủy Kim ủ rũ đau buồn.

Vương Hành cảm thấy khó chịu trong lòng.

Vương Hoàn Tu không phải rất khỏe mạnh sao, sao nói chết là chết được?

Cùng với tiếng đàn cello ai oán du dương, người dẫn chương trình đọc lời tuyên thệ: "Tin rằng khi nhận được tin này, tất cả mọi người đều đau buồn. Vào ngày 21 tháng 10, ngài Vương Hoàn Tu đã rời xa chúng ta."

Vừa mới đọc được vài câu đã có người bật khóc, vừa khóc vừa nói.

Giọng người dẫn chương trình tiếp tục: "Lúc sinh thời, ngài Vương Hoàn Tu là một người chính trực, nhân hậu, lạc quan luôn nhìn về phía trước. Những người quen biết ngài đều nói rằng ngài là một quý ông rất xuất sắc, sẽ khích lệ tinh thần khi người khác đang chán nản, sẽ không chút do dự giúp đỡ người khác khi họ thiếu thốn vật chất..."

Người dẫn chương trình càng nói càng kích động, càng nói càng sôi máu: "Trên thế giới này không có ai giống như ngài nữa, chính trực nhân hậu như ngài, quang minh lỗi lạc như ngài!"

Bùi Tri Hành và Vương Hành ngồi trên ghế nghe mà da đầu tê dại.

Đệch.

Người chết rốt cuộc có phải là Vương Hoàn Tu không?!

Sao nghe như hai người khác nhau vậy. Tên âm u kia sau lưng chắc chắn đã không ít lần ngáng chân họ, nào là cướp mối làm ăn, nào là cướp mối quan hệ.

Bùi Tri Hành hít sâu một hơi, thôi vậy, người ta cũng đã chết rồi, mình nên nhịn một chút là qua thôi, người chết là trọng.

Sau khi kết thúc lễ tang, người thân và bạn bè đến chia buồn và an ủi gia quyến. Bạch Thủy Kim không muốn tiếp đãi ai nên ở lại phòng nghỉ. Chẳng bao lâu sau, Trần Tập mang gà rán về, hai người định ăn cùng nhau.

Đến nỗi trong tai nghe của Vương Hoàn Tu toàn là tiếng nhai của hai người.

Đang lúc Bạch Thủy Kim ăn ngon lành thì cửa phòng nghỉ bị gõ.

Hai người hoảng hốt vội vàng giấu gà rán đi, dùng khăn giấy ướt lau miệng rồi mở cửa ra. Thấy Bùi Tri Hành, Bạch Thủy Kim mới thở phào nhẹ nhõm.

Ồ, là tên ảo thuật gia.

Bùi Tri Hành chen qua khe cửa bước vào: "Phu nhân."

Bạch Thủy Kim nổi da gà, không biết gã lại phát điên gì nữa đây.

Nhưng cậu vẫn phải diễn, giả vờ đau buồn: "Cứ gọi tôi như trước kia là được rồi. Cậu đến đây có chuyện gì sao?"

Cậu nói năng yếu ớt, chẳng thể nhìn ra vừa mới ăn xong hai cái đùi gà to đùng. Dáng vẻ giống như đã ba ngày chưa ăn một miếng cơm nào.

Bùi Tri Hành ngồi xuống bên cạnh cậu: "Tôi biết cậu rất đau lòng khi Vương Hoàn Tu qua đời."

Bạch Thủy Kim nhìn thẳng vào mắt gã: "Cậu muốn nói gì?"

Bùi Tri Hành chỉnh lại cổ áo, gã cũng hơi căng thẳng. Làm vậy bây giờ thật không đạo đức, nhưng con người ta phải biết tranh thủ cho bản thân chứ.

Huống hồ bây giờ Bạch Thủy Kim đang mang buff đau buồn và mong manh, gã ở bên cạnh cậu, thời gian lâu dần Bạch Thủy Kim sớm muộn gì cũng sẽ rung động vì gã. Bây giờ không tranh thủ cho mình thì sau này càng khó hơn.

Cơ hội trời cho, không nắm bắt sẽ vuột mất.

Gã nhìn Bạch Thủy Kim một cách nghiêm túc: "Phu nhân, cách tốt nhất để quên đi một mối tình là bắt đầu một mối tình mới."

"Cậu thấy tôi thế nào?"

Bạch Thủy Kim chớp mắt: "Thế nào là thế nào?"

Bùi Tri Hành:...

Là thật sự không hiểu hay đang giả ngốc vậy, hay là do cách diễn đạt của gã có vấn đề?

Ngay lúc Bùi Tri Hành định nói thẳng ra thì cửa phòng lại bị gõ, Bùi Tri Hành giật mình đứng bật dậy. Ai? Ai đến tìm Bạch Thủy Kim vậy?!

Ý nghĩ đầu tiên của gã là phải trốn, mặc dù gã biết hành vi đục khoét tường nhà tang lễ của mình là không đúng, nhưng gã vẫn chưa sẵn sàng để người khác biết về hành vi đáng xấu hổ này.

"Trốn đâu đây? Tôi trốn đâu bây giờ?!" Bùi Tri Hành luống cuống tay chân, thậm chí còn nhắm chuẩn cái thùng rác ở một bên.

Không, không thể cho gã trốn ở đó được.

Bạch Thủy Kim mím môi, bởi vì gà rán của cậu và Trần Tập đang giấu trong đó.

Vương Hoàn Tu ở đầu bên kia đeo tai nghe, mặt đen xì.

Bùi Tri Hành trốn sau rèm cửa. Bạch Thủy Kim mới mở cửa ra, người đứng ngoài cửa là Lôi Lệ Minh.

Bạch Thủy Kim: Ồ, là tay chơi game.

Cậu mở cửa cho anh ấy vào.

Lôi Lệ Minh ngượng ngùng nhìn cậu, lâu lắm mới nói: "Cậu gầy đi rồi."

Bạch Thủy Kim vừa tăng ba cân trong tuần này: "... Một chút thôi."

Hai người ngồi xuống ghế sofa.

Bạch Thủy Kim thấy dáng vẻ do dự của anh ấy liền hỏi: "Xin hỏi anh có chuyện gì không?"

Lôi Lệ Minh khát nước uống hết nửa chai, im lặng hồi lâu rồi nói: "Hoàn Tu vừa mới đi không lâu, hy vọng cậu đừng quá đau buồn, hãy quan tâm đến sức khỏe của mình một chút. Nếu cơ thể mà hỏng thì mọi thứ đều coi như xong."

Anh ấy muốn Bạch Thủy Kim đừng quá đau buồn, nếu không anh ấy... anh ấy sẽ đau lòng lắm.

Bạch Thủy Kim gật đầu: "Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý."

Nhìn dáng vẻ yếu ớt không xương như đóa hoa trắng nhỏ của đối phương, Lôi Lệ Minh muốn nói lại thôi: "Bạch Thủy Kim, thật ra tôi..."

Bạch Thủy Kim sững người, không biết anh ấy định nói gì: "Thật ra anh thế nào?"

Lôi Lệ Minh uống nốt nửa chai nước còn lại, lấy hết can đảm: "Hoàn Tu không còn nữa, bên cạnh cậu vẫn còn có tôi. Là bạn thân của cậu ấy, tôi có nghĩa vụ chăm sóc cuộc sống sau này của cậu."

Bạch Thủy Kim hóa đá tại chỗ, một đàn ngựa hoang phi nước đại qua thảo nguyên trong đầu cậu.

Bùi Tri Hành sau rèm cửa thầm kêu không hay, gã còn có đối thủ cạnh tranh!

Trần Tập chu đáo bịt chặt thiết bị nghe lén trong túi.

Vương tổng đừng nghe nữa, những từ này càng nghe càng xanh*.

(*Ý chỉ ghen tuông)

Vương Hoàn Tu ở nhà nghe hết mọi chuyện xảy ra trong phòng, răng hàm anh nghiến chặt, không ngờ từng thằng từng thằng đều thèm muốn Bạch Thủy Kim từ lâu. Anh chưa đi được bao lâu mà đã nhanh chóng tìm đến rồi.

Cộc cộc —

Cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.

Bạch Thủy Kim, Bùi Tri Hành, Vương Hoàn Tu, Lôi Lệ Minh: "Lần này là ai nữa dị?!"

Thấy có người đến, Lôi Lệ Minh cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình. Nếu bị người ta nhìn thấy sẽ nghi ngờ mối quan hệ giữa anh ấy và Bạch Thủy Kim, như vậy không hay chút nào, dù sao Bạch Thủy Kim vẫn chưa đồng ý.

Lôi Lệ Minh đứng dậy: "Tôi trốn trước đã."

Anh ấy bước nhanh về phía rèm cửa. Trần Tập còn chưa kịp ngăn cản thì Lôi Lệ Minh đã bất ngờ chạm mặt Bùi Tri Hành đang trốn sau rèm.

"..."

"..."

Bốn mắt nhìn nhau, im lặng đến câm nín.

Sau khi hai người trốn kỹ, Bạch Thủy Kim mở cửa ra, là Vương Hành đường hoàng bước vào.

Cậu ta không quanh co lòng vòng như Bùi Tri Hành và Lôi Lệ Minh, mà nhìn thẳng vào Bạch Thủy Kim đi thẳng vào vấn đề: "Bạch Thủy Kim, không còn anh họ thì vẫn còn tôi đây."

Bạch Thủy Kim:...

Thiết bị nghe lén trong túi Trần Tập phát ra một tiếng rít chói tai.

Vương Hoàn Tu tức giận lật tung tấm ván quan tài vô hình trên người: Tôi còn chưa chết mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK