• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thủy Kim ngồi trên bãi cỏ, cả người đều cảm thấy rung động. Hóa ra đây chính là góc nhìn của việc bị chơi xỏ.

"Em gái à, góc nhìn của em khá mới mẻ đấy."

"Hừ." Trân Châu ngẩng đầu lên đầy tự mãn: "Chẳng có gì qua được con mắt tinh tường của tiểu thư tôi đây cả."

Trong tòa nhà cũ chẳng có mấy người tốt, suy nghĩ của bọn họ đều cổ hủ cả. Nếu cô ấy quay về mà không bị nhắm tới thì mới là lạ.

Nhưng Bạch Thủy Kim lại có ấn tượng khá tốt về tòa nhà cũ ấy. Đồ ăn ngon, phong cảnh đẹp, ban đầu ông nội có nhắm tới cậu ấy, nhưng Vương Hoàn Tu đã lập tức đứng ra bênh vực, thể hiện thái độ rõ ràng. Sau đó chẳng còn ai dám lườm nguýt cậu nữa.

Ông nội không ưa Vương Hoàn Tu, nhưng hiện tại người nắm quyền lực trong nhà lại là hắn, dù trong lòng những người khác có bất bình đến mấy cũng phải dè chừng.

Bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng đục di chuyển chậm rãi trên cao.

Hai người cùng nằm dài trên bãi cỏ, tắm nắng một lúc. Ánh nắng hơi chói mắt, xung quanh chim hót hoa thơm, những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng vừa mới được tưới nước sáng nay, có thể ngửi thấy mùi hương tươi mát của cây cỏ.

Mùi hương không hẳn là thơm, nhưng cũng không khó chịu, chỉ cảm thấy trong lành và thoải mái.

Cảm thấy hơi chán chán, trong đầu Vương Trân Châu lại không khỏi nghĩ đến chuyện bị Lục Minh từ chối.

Dù hôm qua đã khóc cả buổi chiều, nhưng giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy đau lòng.

Cô chưa bao giờ thích ai nhiều đến thế, cũng chưa bao giờ bị từ chối mà vẫn mặt dày hỏi lại lần nữa. Kết quả lần thứ hai đối phương vẫn không chịu làm bạn nhảy với cô, bảo rằng đã kết đôi với Hà Tiểu Tiểu rồi.

Vương Trân Châu im lặng, không còn lải nhải nữa. Cô xinh đẹp thuần khiết, lúc không nói chuyện trông khá giống nhân vật chỉ có trong tiểu thuyết.

Cô cụp mắt nhìn những ngọn cỏ dưới đất, hàng mi thanh mảnh khẽ chớp theo nhịp mắt, như đôi cánh bướm vậy.

"Ngay cả cỏ cũng có đôi có cặp, còn tôi thì không."

Cô bứt một nắm cỏ rồi bắt chước tư thế rải thóc của Bạch Thủy Kim lúc nãy mà rải ra.

Xua tan.

Bạch Thủy Kim không đồng tình với lời cô nói: "Con người đâu phải cứ có bạn đời mới tốt, ở một mình cũng rất tuyệt mà."

"Người bị đè ra mà chịch thì không có tư cách nói những lời này đâu."

Bạch Thủy Kim:...

Cầu xin em, cầu xin em đừng nói nữa.

Mười câu của đại tiểu thư thì có đến mười một câu là 18+, Bạch Thủy Kim giờ hận không thể biến thành Phùng Khả Vân, bịt chặt tai lại, chẳng nghe thấy gì mới tốt.

Bạch Thủy Kim: "Đừng nói tầm bậy tầm bạ nữa, từ trước đến giờ có bị cái gì đâu."

Mối quan hệ giữa cậu và chồng yêu là một mối quan hệ lưỡng tình thuần khiết, thuần khiết! Vô cùng thuần khiết!

Vương Trân Châu giơ tay vỗ đầu cậu, mái tóc của đối phương bông xù, trông rất dễ vỗ.

Cô đa sầu đa cảm nói: "Anh nói xem tại sao Lục Minh lại từ chối tôi?"

Nếu đứng ở góc độ của người bình thường, bị từ chối thì thôi, dù sao người ta cũng có quyền lựa chọn của mình, đâu phải cứ mở miệng là người ta phải đồng ý với mình. Không thích ở bên cạnh mình thì dù có ép buộc cũng sẽ thành vô ích, cho dù có kề dao vào cổ cũng không thích được.

Nhưng Bạch Thủy Kim cảm thấy Trân Châu hỏi như vậy, hoàn toàn không muốn nghe những đạo lý đúng đắn, ngay cả bạn bè cũng sẽ nói giúp bạn mình, huống chi bây giờ bọn họ đã là người một nhà.

Bạch Thủy Kim lựa chọn đi ngược lại lương tâm giữa người nhà và công đạo: "Có lẽ là do không có con mắt tinh đời."

Ngay lập tức cậu cảm thấy má mình bị véo một cái.

"Tôi không cho phép anh nói về Lục Minh đẹp trai vô địch thiên hạ như vậy."

Bạch Thủy Kim:...

Vương Trân Châu, em là đồ không có trái tim!

Vị đại tiểu thư này không chịu được khi nghe người khác nói một câu không hay về Lục Minh, rất tốt, rất giống nữ phụ si tình quên mình vì nam chính trong tiểu thuyết Mary Sue.

Hai ngón tay trắng nõn của Trân Châu véo má Bạch Thủy Kim, bất ngờ phát hiện ra cảm giác chạm vào cũng không tệ.

Mặc dù ấn tượng của cô về Bạch Thủy Kim khá tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là đối phương có thể nói về người trong mộng của cô như vậy. Lục Minh trong lòng cô chính là đóa hoa cao lãnh khó mà với tới.

Có lẽ cũng vì cô đang đau buồn nên Bạch Thủy Kim mới có thành kiến với Lục Minh, Vương Trân Châu giống như một fan cuồng điên rồ, quảng bá nam thần học đường của mình cho Bạch Thủy Kim.

"Lục Minh là người tốt nhất trên đời này, hát hay nhảy giỏi học giỏi, vô cùng ưu tú, cúp và huy chương nhiều đếm không xuể, tất cả nữ sinh trong trường đều thích anh ấy."

Bạch Thủy Kim:...

Cậu khoanh tay chống cằm, ngồi đó trầm tư.

Đáng ghét!

Rốt cuộc ai là tất cả nữ sinh trong trường chứ.

Trong tiểu thuyết Mary Sue đâu có người này.

Vương Trân Châu thấy cậu ấy có vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

"Anh đang nghĩ xem ai là tất cả nữ sinh trong trường."

"..." Vương Trân Châu đỏ mặt nói: "Là tất cả nữ sinh trong trường! Tất cả nữ sinh!"

"Cả dì bán cơm trong căng tin cũng tính à?"

Vương Trân Châu: "Ừm... cái này..."

"Mọi người có đồng ý không?"

Vương Trân Châu cuối cùng cũng bỏ đi vẻ cứng đầu: "... Thực ra cũng không phải tất cả."

"Dù sao Lục Minh cũng rất tốt, ai cũng thích anh ấy."

"Cả em cũng thích sao?"

Vương Trân Châu vốn miệng đầy những lời thô tục giờ lại đỏ mặt cúi đầu, khẽ gật.

Ai mà chẳng từng thích nam thần học đường trong thời đi học chứ.

Bạch Thủy Kim bật dậy khỏi bãi cỏ, không thể để cô thích được. Nếu Trân Châu mà thích nam chính, sau này sẽ đi theo con đường phát điên vì tình yêu, rồi sau đó bị nam nữ chính liên thủ đánh cho tát vỡ mặt.

Cuối cùng nam nữ chính sẽ thành công cả tình yêu lẫn sự nghiệp, còn vị đại tiểu thư này sẽ trở nên sa sút, gia đình thì phá sản, ngay cả đại học cũng chưa học xong.

Giờ đây Vương Mộc Quang đã dần dần đi đúng hướng, Vương Trân Châu cũng nên nối gót theo sau.

Trong tiểu thuyết gốc, sau khi tham gia diễn xuất trong "Dạ du hành", diễn xuất của Vương Mộc Quang bị công khai chỉ trích, gần như chống đỡ được một nửa năm doanh thu của các tài khoản marketing, mỗi video liên quan đến cậu ta đều so sánh diễn xuất của cậu ta với nam chính trong văn học giải trí, cũng chính là nam hai trong "Dạ du hành" - Thẩm Hạc. Sự so sánh thật thảm hại, sau đó Vương Mộc Quang ôm hận trong lòng đối với Thẩm Hạc, chỗ nào cũng gây khó dễ, dần dần lấp đầy thanh tiến độ phản diện.

Tuy nhiên, hiện tại Vương Mộc Quang đã diễn tốt trong "Dạ du hành", sau đó cũng không nhận lung tung kịch bản nữa, mà ở nhà chuyên tâm nghiên cứu phá giải văn bản, định đi nước ngoài diễn phim của đạo diễn nổi tiếng.

Cậu ta và nam chính dần dần hình thành hai đường thẳng song song không giao nhau, diễn xuất cũng được khẳng định trong "Dạ du hành", đây là một hướng đi rất tốt.

Bạch Thủy Kim rất hài lòng.

Nhưng phản diện nhà họ Vương không chỉ có mỗi Vương Mộc Quang, con đường phía trước của cậu còn dài và nhiều chông gai.

Bạch Thủy Kim nhìn mấy con chim mập ú đang ăn gạo ở đằng xa, chu miệng nói: "Lục Minh có gì đáng để thích chứ."

"Anh ấy có rất nhiều điểm đáng yêu."

"Vậy tại sao em lại thích cậu ta?"

Bạch Thủy Kim khá tò mò về việc tại sao Vương Trân Châu lại thích Lục Minh.

Vương Trân Châu bỗng trở nên ngượng ngùng, bắt đầu vò nát cỏ dưới chân, gương mặt đầy tâm tư thiếu nữ: "Chuyện này phải kể từ hồi tôi học cấp hai."

Lúc đó Vương Trân Châu đang trong tuổi dậy thì, còn đang niềng răng, cảm thấy bản thân không được xinh đẹp lắm nên thiếu tự tin.

Nhưng rồi một ngày nọ, khi cô bước vào tòa nhà dạy học, đeo cặp sách đi lên lầu về phía lớp học, lúc này có một bóng dáng cực ngầu từ phía bên kia cầu thang nhảy xuống, trông có vẻ như đang trốn học.

Chàng thiếu niên và cô thiếu nữ gặp nhau ở góc cầu thang, ánh nắng chiếu lên dáng vẻ của Lục Minh, chỉ nghe cậu ta cất tiếng: "Đẹp thật đấy."

Vương Trân Châu giờ nghĩ lại vẫn thấy bồng bềnh những bong bóng hồng, hai tay ôm má: "Cậu ấy nói đẹp thật đấy."

Bạch Thủy Kim: "Cậu ta đang nói về mình đấy."

Vương Trân Châu:......

Anh đúng là đồ con nít, không ăn muối à!

Khi Vương Trân Châu định giơ tay đập vào đậu cậu, Bạch Thủy Kim lập tức né tránh như thần, vốn tưởng đâu bản thân đã thoát nạn, ai ngờ lại bị túm lấy cổ áo.

Như loài động vật trên thảo nguyên bị nắm chặt lấy gáy, Bạch Thủy Kim vùng vẫy hai cái: "Làm gì vậy?"

Vương Trân Châu nheo mắt lại, trông như con mèo vừa được ăn no: "Tôi chợt nhớ ra là chưa chọn được váy dự vũ hội, anh đi cùng tôi nhé."

Bạch Thủy Kim: "Anh chỉ muốn ở nhà thôi."

"Không được, anh không có quyền quyết định."

Trong căn nhà này, người có thể từ chối Vương Trân Châu vẫn chưa chào đời.

Váy dự tiệc của Vương Trân Châu đã được đặt may từ một tháng trước, mấy bộ váy đều được cất ở xưởng may. Chỉ có điều xưởng may này lại nằm ở khu phố sầm uất, gần trung tâm thành phố. Vương Trân Châu vừa đến nơi đã được đón tiếp vào trong, Bạch Thủy Kim theo sau bước vào một phòng thay đồ rộng lớn theo phong cách Ý.

Ở giữa có một bục tròn, một tấm màn đen lớn được kéo xuống, Vương Trân Châu thay váy ở bên trong.

Cứ mỗi mười mấy phút, tấm màn lại được kéo lên một lần, Vương Trân Châu rất xinh đẹp, là kiểu đẹp khiến người ta choáng ngợp, cô thử hết bộ này đến bộ khác, Bạch Thủy Kim nhìn đến hoa cả mắt.

Cuối cùng cô chọn một bộ váy dài đoan trang và một bộ váy ngắn theo phong cách Hy Lạp cổ đại.

Trong lúc Vương Trân Châu thử váy, Bạch Thủy Kim nằm bẹp trên ghế sofa như con cá mặn, trong khoảng thời gian đó liên tục có nhân viên cửa hàng đến cho cậu nước và đồ ăn vặt.

Chỉ riêng việc nói cảm ơn, Bạch Thủy Kim đã phải nói không dưới năm lần, sau đó cậu ngồi đó nhai nhai nhai với hai má phồng lên.

Phải nói là khá ngon.

Người phục vụ mặc áo sơ mi quần tây đến bên cạnh Bạch Thủy Kim, bắt đầu giới thiệu về xưởng may: "Trang phục của chúng tôi đều là sản phẩm thủ công thuần túy của các bậc thầy, có lịch sử hơn trăm năm, không biết ngài có hứng thú xem qua những bộ trang phục may sẵn không?"

Cậu cũng có vài bộ trang phục chính thức, không thiếu đồ để tham dự các sự kiện trang trọng.

Hơn nữa bình thường cậu rất ít khi cần mặc trang phục chính thức.

"Không cần đâu, cảm ơn."

Bạch Thủy Kim đang định từ chối khéo thì người phục vụ mở cuốn sổ tay thiết kế trên máy tính bảng của bọn họ, lập tức thu hút ánh mắt của cậu. Bức ảnh đầu tiên trên màn hình của cuốn sổ tay lại là hình ảnh vũ công và bạn nhảy trong cuộc thi.

Kể từ khi đến thế giới này, mặc dù Bạch Thủy Kim miệng nói rằng không bao giờ muốn nhảy múa nữa, gạt bỏ mọi thứ liên quan đến khiêu vũ ra khỏi đầu, nhưng mỗi khi nửa đêm không ngủ được, cậu vẫn lướt xem các video về cuộc thi khiêu vũ.

Đây là thói quen mà cậu được hình thành từ thời tiểu học, trước khi vào cấp hai, vũ đạo của cậu đều do con gái của viện trưởng cô nhi viện dạy. Khi lớn hơn một chút, cậu có hướng phát triển muốn theo đuổi, nhưng học phí quá đắt đỏ, trên mạng có video hướng dẫn miễn phí, nhưng cậu biết nếu muốn tự học thành tài, cậu phải nỗ lực gấp trăm gấp ngàn lần người khác.

Cậu không dám ngơi nghỉ một giây phút nào, chỉ cần có thời gian là dùng để học tập, mười mấy năm đầu đời của cậu không có ngày nào là không có vũ đạo.

Trước khi ngủ hoặc khi mất ngủ, video khiêu vũ là thứ không thể thiếu của cậu.

Khiêu vũ hiện đại là thể loại cậu xem thường xuyên nhất.

Các thể loại khiêu vũ quốc tế chia thành khiêu vũ hiện đại và Latin, Bạch Thủy Kim đều đã từng tiếp xúc, nhưng cuối cùng vẫn lấy khiêu vũ hiện đại làm chủ đạo. Trong thời gian đại học, cậu cũng từng tham gia không ít cuộc thi, phối hợp ăn ý với bạn nhảy, đều giành được giải thưởng.

Bạch Thủy Kim cũng tìm hiểu được không ít về các vũ công nổi tiếng của thế giới này, khi không ngủ được thì lấy điện thoại ra xem video bọn họ nhảy múa, cứ xem là xem cả đêm, niềm đam mê chân thành khiến cậu vô thức đắm chìm vào đó.

Nhưng rồi nhanh chóng lại tự rút ra, sự nghiệp vũ đạo của cậu luôn đi kèm với nỗi đau, sự mệt mỏi khi xuất hiện trong phòng tập sau khi thức đêm đi làm thêm, mỗi động tác đều khiến cậu cảm thấy cơ thể như bị phân rã đập nát, huống chi mỗi ngày còn phải luyện tập.

Nếu là cậu mới vào đại học, cậu sẽ nghĩ rằng sự nghiệp vũ đạo của mình sẽ có một tương lai hoàn hảo, nhưng sau khi chết một lần mới phát hiện, để tiếp tục vũ đạo cần quá nhiều yếu tố, không chỉ đơn giản là cậu nỗ lực là được.

Đam mê và khổ đau trói buộc vào nhau, nghĩ lại đã không còn hương vị của ước mơ ban đầu nữa.

Nhưng lúc này nhìn thấy trang phục biểu diễn của vũ công trên cuốn sổ tay, Bạch Thủy Kim đã rung động.

Như thể gặp lại mối tình đầu sau nhiều năm xa cách, vẫn khiến tim đập thổn thức như lần đầu gặp gỡ.

Miệng không tự chủ được mà hé mở, đôi mắt tràn ngập khao khát, khi cậu mười bảy mười tám tuổi, cậu mơ ước có được một bộ trang phục như thế này, chất liệu lụa được may với những chi tiết lấp lánh, thiết kế tay áo kết hợp với phong cách của bài nhảy, còn có cổ áo chữ V sâu và đường may xung quanh.

Trang phục khiêu vũ hiện đại rất cầu kỳ, mặc như một quý ông, nhưng hầu hết các điệu nhảy và bài hát lại đầy nhiệt huyết, phóng khoáng và có nhịp điệu.

Bạch Thủy Kim chỉ mặc một lần trang phục khiêu vũ có cổ chữ V sâu để lộ ngực, đó là bộ cậu thích nhất, là để biểu diễn cho trường, nhà trường đã phá lệ cho cậu mượn, khi đó mặc bộ trang phục lên người, cậu đã rơi nước mắt vì xúc động, không có gì khiến cậu tự hào về bản thân hơn giây phút đó.

Ngày hôm đó, ở một góc không người, cậu với tư cách là người thân của chính mình, đã chân thành rơi nước mắt và vỗ tay tán thưởng cho bản thân, dù lúc đó cậu không có ai để chia sẻ niềm vui nhưng cậu vẫn cảm thấy tự hào về mình chưa từng có.

Cậu liếm môi, nhìn bộ trang phục trên máy tính bảng, mở miệng hỏi người phục vụ: "Nếu muốn đặt may bộ này thì cần bao nhiêu tiền?"

Nếu rẻ hơn một chút, cậu có thể cân nhắc.

Người phục vụ mỉm cười nhẹ: "Tùy thuộc vào chất liệu quý khách muốn, chi phí thủ công cũng là một phần, nếu tính theo giá ưu đãi nhất là hai trăm triệu."

"Bộ trên người ngài Hilton này trị giá năm trăm ba mươi triệu, trên đó có các viên kim cương lớn nhỏ khác nhau, thiết kế độc đáo."

Bạch Thủy Kim vừa nghe xong lập tức rụt lại ngón tay đã chìa ra, thôi... thôi vẫn là thôi đi.

Điều này tương đương với việc mặc cả một căn nhà lên người, đắt đến mức khiến cậu không thở nổi.

Mặc dù trong tay cậu có thẻ vàng, nhưng một bộ trang phục khiêu vũ năm trăm triệu vẫn là quá phóng túng.

Mức tiêu dùng của cậu dù có được thẻ vàng cũng chưa có khoản chi tiêu lớn nào, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, hai mươi năm kiếp trước cậu là một gã nhà quê, cho dù có cho cậu một trăm triệu cậu cũng chỉ biết mua nhà các thứ, không biết làm sao để đi xem thế giới mở mang tầm mắt.

Khi xuyên đến thế giới này, cậu đã dần học hỏi được nhiều điều, nhưng vẫn chưa đến mức phải chi cả triệu đồng cho một bộ quần áo.

Một bộ quần áo giá vài trăm triệu, chỉ nghĩ thôi đã thấy lòng đau như cắt rồi.

Quả nhiên thế giới của người giàu thật huyền ảo.

Lúc này, một giọng nói kiêu kỳ vang lên phía trên bọn họ: "Thích cái gì thì cứ mua thôi, số tiền này anh trai tôi kiếm lại chỉ trong vài ngày, không cần anh phải tiết kiệm giúp anh ấy đâu."

Vương Trân Châu không hiểu tại sao Bạch Thủy Kim có vẻ muốn mua nhưng lại không mua.

Muốn thì cứ mua luôn là được, có gì phải do dự chứ.

Bạch Thủy Kim ngượng ngùng gãi đầu một cái, mối quan hệ giữa Vương Hoàn Tu và nhân vật chính trong tiểu thuyết thương chiến vẫn chưa được cải thiện, không biết tương lai sau này sẽ như thế nào, thôi thì cậu còn chút tiền trong thẻ vàng thì cứ để dành đi.

Hơn nữa, vài triệu một bộ quần áo, cậu thực sự thấy không đáng.

"Thôi... thôi bỏ đi vậy." Cậu cố gắng ép buộc mình dời mắt đi chỗ khác, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một bộ trang phục khiêu vũ đẹp mắt mà thôi, cậu cũng đâu còn nhảy múa nữa đâu, dù có mua về cũng chẳng mặc làm gì.

"Chọn xong rồi thì chúng ta đi thôi, còn phải về ăn cơm nữa."

"Ừ." Vương Trân Châu không hiểu vẻ ngượng ngùng trên mặt cậu là từ đâu ra, chẳng lẽ mối quan hệ giữa Bạch Thủy Kim và anh trai cô không tốt? Nên mới không dám tiêu tiền của anh trai cô?

Hôm nay cô cứ thắc mắc tại sao hai người đã kết hôn mấy tháng rồi mà Bạch Thủy Kim vẫn chưa được yêu thương hết mình, rất có thể là do vấn đề tình cảm giữa hai người.

Vương Trân Châu vẫn muốn đi dạo các cửa hàng hàng hiệu, vệ sĩ đi theo không xa phía sau hai người.

"Tôi hỏi anh này, mối quan hệ giữa anh và anh trai tôi có tốt không?"

Bạch Thủy Kim gật đầu: "Cũng khá tốt."

Vương Hoàn Tu luôn đối xử rất tốt với cậu, tuy người đàn ông ấy thâm trầm và lạnh lùng, khó đoán được suy nghĩ trong lòng, nhưng đối với cậu vẫn rất tốt.

Cho cậu tiền tiêu, cho cậu ở phòng lớn, cậu đã ở trong phòng ngủ chính của Vương Hoàn Tu hơn một tuần rồi, trong thời gian này Vương Hoàn Tu vẫn luôn ngủ ở thư phòng.

Vương Trân Châu: "Hai người có ở cùng nhau không?"

Lần này cậu lắc đầu: "Không ở cùng nhau."

Không ở cùng nhau! Vậy chẳng phải là tình cảm không tốt sao?

Làm gì có cặp vợ chồng mới cưới nào lại không ở cùng nhau chứ, ngoại hình của Bạch Thủy Kim, từ đầu đến chân đều giống hệt mẫu người lý tưởng của anh trai cô.

Mà anh trai cô vẫn có thể nhịn được, hoặc là anh trai cô bị lãnh cảm, hoặc là tình cảm giữa hai người thực sự không tốt lắm.

Cô nhớ lại tin tức về đám cưới của hai người mà cô từng xem trước đây, trong ảnh anh trai cô quả thật không có nụ cười nào.

Vương Trân Châu chọn vài chiếc vòng cổ và trang sức rồi mới rời khỏi cửa hàng. Sau khi ra ngoài, Bạch Thủy Kim đi vệ sinh, còn Vương Trân Châu thì đợi vệ sĩ đi mua kem cho cô ăn.

Bạch Thủy Kim đi vào phòng vệ sinh, khi đi ra rửa tay thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thô lỗ.

"Á á á á á á á á! Có kẻ biến thái!" Tiếng hét vang dội, khí thế vang ngút trời cao.

Chỉ thấy một anh chàng vừa kéo quần vừa tức giận bước ra từ buồng vệ sinh, thân hình vạm vỡ, trông như một huấn luyện viên thể hình, vừa rồi có người đã chui qua khe hở dưới cửa để chụp lén anh ta.

Tên biến thái đã lén theo dõi anh chàng này vào nhà vệ sinh, suốt dọc đường đi hắn cẩn thận không để lộ sơ hở, không ngờ cuối cùng lại bị phát hiện khi đang chụp lén, hắn còn cố tình tìm cho mình góc khuất nhất, không ngờ đối phương lại tinh mắt đến vậy, sau khi bị phát hiện liền quay đầu bỏ chạy, tiếng hét "biến thái" của đối phương cũng vang ra bên ngoài.

Bạch Thủy Kim nhớ ra Vương Trân Châu vẫn còn ở bên ngoài, vội vàng chạy ra ngoài với đôi tay còn ướt, không muốn Vương Trân Châu bị tên biến thái dọa sợ.

Xung quanh đã có đám đông đang tụ tập về phía nhà vệ sinh, anh chàng bị quay lén chạy ra trước Bạch Thủy Kim, hét lớn: "Có kẻ biến thái, bắt tên biến thái!"

Tên biến thái thấy người càng lúc càng đông, liền chạy về phía có nhiều phụ nữ, phụ nữ sức yếu không ngăn được hắn, rất dễ để hắn chạy thoát.

Nếu bây giờ không phá vỡ đám đông, một lát nữa người đông hơn, hắn sẽ bị kẹt cứng ở đây.

Mà vị trí của Vương Trân Châu chính là điểm đột phá tốt nhất.

Đồng tử Bạch Thủy Kim co lại: "Trân Châu!"

Vương Trân Châu đang ngắm nghía đồ trang trí trên trần nhà liền nhìn qua.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc toàn đồ đen đang lao thẳng về phía cô, phía sau còn có người hét lớn "biến thái".

Biến thái?

Đôi chân thon dài của cô bước lùi về phía sau, đôi môi đỏ thắm từ từ hé ra, ánh mắt sáng ngời bỗng trở nên kiên định.

Ngay khoảnh khắc tên biến thái lao về phía cô, cô ra tay nhanh nhẹn, dùng khuỷu tay đánh thẳng vào mặt hắn, sau đó dùng kỹ thuật "nhất lạng bạt thiên cân"* để hất tung đối phương lên không trung, rồi quật ngã hắn qua vai, khống chế hắn trên mặt đất.

* Nhất lạng bạt thiên cân: Dùng sức nhỏ để hất ngã vật nặng, ý chỉ dùng sức ít mà đạt hiệu quả lớn.

Mọi người có mặt:......

Bạch Thủy Kim:......

Đỉnh... đỉnh vl!

Bạch Thủy Kim không khỏi nhíu mày, không ngờ tiểu thư lại phát triển toàn diện về đức, trí, thể, mỹ, lao đến mức này. Cậu tưởng Vương Trân Châu sẽ bị thương, ai mà ngờ người bị thương lại là kẻ khác.

Anh chàng vạm vỡ vừa rồi vội vàng lao tới: "Cảm ơn nữ hiệp, cảm ơn nữ hiệp!"

Sau đó anh ta vội vàng lục tìm điện thoại của tên biến thái, vừa xóa video vừa khóc, tuy bề ngoài anh ta trông rất mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại yếu đuối.

Tập gym điên cuồng chỉ muốn làm cho bản thân trông có vẻ mạnh mẽ hơn, nào có ngờ cái mông săn chắc mà anh ta đã khổ công luyện tập lại bị người khác để ý.

Bạch Thủy Kim nhanh chóng bước đến bên cạnh Vương Trân Châu: "Sao rồi, em có bị thương không?"

Vương Trân Châu vỗ vỗ tay: "Đối với tiểu thư tôi đây thì chuyện nhỏ thôi."

Bạch Thủy Kim tán thưởng: "Không ngờ em còn biết võ thuật."

"Là Muay Thái."

Nghe có vẻ rất ngầu, cậu vỗ tay cho Vương Trân Châu, thân thủ của cô thật sự quá đỉnh.

Vương Trân Châu cười đắc ý: "May mà hồi đó khi mẹ đưa tôi đi học khiêu vũ, tôi đã vào nhầm lớp Muay Thái."

"Em không thích khiêu vũ sao?"

"Hả?" Vương Trân Châu: "Thực ra cũng không phải vậy, lúc đó mẹ muốn cho tôi học khiêu vũ Latin, nhưng lúc đó tôi luôn có ước mơ ra nước ngoài học thiết kế."

Gia đình như Vương Trân Châu từ nhỏ đã tiếp xúc với internet và thông tin nhanh chóng, ở nước ngoài thường xuyên xảy ra cướp bóc, Vương Trân Châu nhỏ bé cảm thấy nước ngoài thật không an toàn, nhất định phải có chút bản lĩnh tự vệ mới được, nên từ nhỏ đã học Muay Thái, còn đoạt huy chương vàng giải tỉnh, tuy thân hình trông có vẻ mảnh mai nhưng không phải gầy gò, mỗi bộ phận đều mang một sức mạnh khỏe khoắn.

"Sợ gặp khó khăn ở nước ngoài nên đổi từ Latin sang Muay Thái." Vương Trân Châu: "Chẳng lẽ lúc kẻ xấu đột nhập vào, tôi lại dùng điệu múa Latin để tát vào mặt hắn?"

Bạch Thủy Kim cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Sao thế?"

"Không có gì, chỉ là anh từng học Latin."

"Nghe cũng không tệ lắm, khi kẻ xấu vào nhà anh còn có thể nhảy một đoạn." Vương Trân Châu nhìn vẻ ngoan ngoãn của cậu: "Rồi kẻ xấu sẽ nói với anh, bé cưng à, biểu cảm của em phải hoang dã hơn chút nữa."

"......"

Lại bắt đầu rồi đó.

Học tập đầu vào của Vương Mộc Quang là những câu chuyện ngôn tình sến súa, còn đầu vào của Vương Trân Châu là tự động sinh ra những câu chuyện kiểu đó.

Tên biến thái chạy ra từ nhà vệ sinh, Vương Trân Châu quay lại quan tâm cậu: "Anh sao rồi, có bị thương gì trong nhà vệ sinh không?"

Bạch Thủy Kim lắc đầu, cậu chẳng sao cả, nói đến chuyện bị thương thì anh chàng đang ngồi khóc lóc thảm thiết dưới đất kia trông có vẻ bị tổn thương nặng hơn, một thân cơ bắp vậy mà trông như sắp vỡ vụn.

Tên biến thái đã bị Vương Trân Châu quật ngã bất tỉnh, anh chàng kia nước mắt giàn giụa nói với Vương Trân Châu: "Cô gái xinh đẹp, thật sự cảm ơn cô."

Vương Trân Châu ngẩng cằm lên: "Đừng gọi tôi là cô gái xinh đẹp, phải gọi tôi là đại tiểu thư."

"Đại tiểu thư hu hu hu hu."

Vương Trân Châu thấy anh ta khóc thảm thương như vậy, không biết an ủi thế nào, đành nhíu mày nói: "Thôi được rồi, đừng khóc nữa, trinh tiết của phụ nữ chúng ta đâu phải nằm dưới váy đâu."

Anh chàng kia:......

Bạch Thủy Kim:......

Cảm ơn cô đã an ủi, nhưng anh ta là đàn ông mà.

Mặc dù Vương Trân Châu đã an ủi anh ta, nhưng anh chàng kia vẫn khóc không ngừng, hai tay đau đớn che mặt.

"Sự... sự thuần khiết của tôi đã mất rồi."

Bạch Thủy Kim nghi hoặc: "Hả?"

Anh chàng kia lặp lại: "Thuần khiết!"

Bạch Thủy Kim không hiểu: "Nhất định phải là thuần khiết sao? Mengniu, Yili* không được à?"

"......"

*Giải thích xíu nha chị em, từ "纯贞" (thuần khiết) mà anh chàng tập gym kia nói đến khiến Bạch Thủy Kim hiểu nhầm "纯贞" (thuần khiết) thành "纯甄" (Chunzhen), là một dòng sản phẩm sữa chua cao cấp của Mengniu. Vì vậy, Bạch Thủy Kim mới hỏi là có nhất thiết phải là Chunzhen (thuần khiết/Mengniu) không, hay Yili cũng được, vì cả hai đều là thương hiệu sữa nổi tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK