• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi chồng yêu không cho phép cưới xa, các dân mạng trong phòng livestream phản ứng như sau.

"Vậy chồng yêu của cậu khá là hẹp hòi nhỉ."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

"Không sao đâu, em có thể đợi anh ly hôn mà, em học chuyên ngành tái hôn ở đại học đấy."

"Năm nay cục cưng bao nhiêu tuổi òi?"

"Có định gia nhập giới giải trí không?"

"Diễn xuất hay ca hát nhảy múa, cái nào giỏi hơn?"

Dần dần, phương hướng ban đầu khi mở phòng livestream của Vương Mộc Quang bắt đầu chệch hướng, cậu ta trở thành nhân vật ngoài rìa. Vương Mộc Quang ngồi một bên nhìn những bình luận liên tục được làm mới trên mạng mà chẳng có cái nào liên quan đến mình, cả người đều không thấy thoải mái.

Nhưng nghĩ lại sự hiểu lầm trước đó của dân mạng, tâm trạng cậu ta bình tĩnh hơn nhiều. So với việc bị đồn đại là hai người có quan hệ mờ ám, tình hình hiện tại tốt hơn cả ngàn lần.

Trong chốc lát, cậu ta cảm thấy hài lòng.

Bạch Thủy Kim buồn ngủ đến nỗi ngáp một cái, cố gắng mở to mắt để trả lời câu hỏi của dân mạng.

"Tôi sẽ không gia nhập giới giải trí đâu, cũng không biết hát hay diễn xuất."

Nhảy thì cậu biết.

Cậu học chuyên ngành múa ở đại học, chuyên sâu về khiêu vũ quốc tế. Niềm đam mê nhảy múa đã nhen nhóm từ khi cậu còn nhỏ, những ngày tháng ở cô nhi viện, cậu cùng lũ trẻ khác, như những cây nấm nhỏ vẫn thường hay ngồi ngay ngắn sau bữa tối, ngước nhìn chiếc tivi treo tường.

Con gái của cô hiệu trưởng là giáo viên dạy múa, nhưng dạy múa dân tộc, thường tìm một số video hướng dẫn múa cho bọn họ xem.

Hồi nhỏ, cô nhi viện không có nhiều thứ để giải trí như bây giờ, lũ trẻ ai nấy cũng đều thích xem tivi, dù không phải là phim hoạt hình, cho dù chỉ có một người đang nói chuyện ở đó, mọi người cũng đều xem say sưa. 

Mỗi ngày ăn xong bữa tối, điều mong đợi nhất chính là được xem tivi.

Cho đến một lần, cô giáo dạy múa chiếu video cuộc thi khiêu vũ quốc tế lúc bấy giờ.

Nam nữ mặc trang phục lộng lẫy rực rỡ, đi giày cao gót nhỏ, nhảy múa uyển chuyển dưới ánh đèn sân khấu, đường nét cơ thể đẹp đẽ, sức mạnh của vũ đạo và sinh khí tràn đầy sức sống đã thu hút Bạch Thủy Kim sâu sắc.

Tuổi dậy thì ập đến, nỗi lo lắng không cao được nữa khiến cậu nhiều đêm khóc thầm dưới chăn. Cậu trách mình không chịu uống sữa mỗi buổi sáng như các bạn cùng lớp. Cậu tin rằng, nếu làm được như vậy, chắc chắn mình đã cao lớn như cây.

May mà cậu đã vượt qua yêu cầu chiều cao một mét sáu lăm dành cho nam vũ công.

Cậu đã chịu không ít khổ cực, không biết bao nhiêu lần suy sụp vào đêm khuya, cuối cùng đã thi đỗ vào ngôi trường mà cậu hằng mơ ước, nhưng khi ước mơ đạt được rồi thì lại không có một kết thúc rực rỡ, mà phải đối mặt với nhiều gian nan hơn.

Học phí, tiền quần áo, tiền tài liệu... còn rất nhiều khoản tiền cho các hoạt động mà bây giờ cậu không còn nhớ nổi là bao nhiêu, cậu làm việc ngày đêm vì ước mơ của mình, kết quả lại trở thành công cốc.

Cậu thậm chí còn không mua nổi một bộ đồ nhảy tươm tất.

Sau khi đến thế giới này, cậu chưa từng nghĩ đến việc nhảy múa lại, nhưng chỉ cần thoáng nhớ lại, ký ức về những đêm đông lạnh giá lại ùa về. Cậu phải rửa xong đống bát đĩa ở nhà hàng đến tận khuya, rồi vội vã chạy thẳng đến quán bar làm việc, tới bảy giờ sáng mới lê bước về trường. Nghỉ ngơi vỏn vẹn một tiếng, thì tám giờ cậu lại phải lên lớp.

Dù có nhiều nhiệt huyết với ước mơ đến đâu, khi đối mặt với thực tế cũng đều bị dội một gáo nước lạnh.

Bạch Thủy Kim giấu dân mạng sự thật rằng cậu biết nhảy múa, cậu cũng sẽ không gia nhập giới giải trí, cậu không muốn làm việc nữa, cái công việc lao động chân tay vất vả chết người đó, lao động trí óc cậu cũng không muốn làm, cậu chỉ muốn như một con cá mặn, mỗi ngày ăn no ngủ kỹ, ngủ kỹ ăn no, cầm thẻ vàng Vương Hoàn Tu đưa sống cuộc đời vô lo vô nghĩ.

Nghe có vẻ không có hoài bão gì, nhưng nếu để bản thân kiếp trước vẫn luôn phải đi làm vất vả, cuộc sống hiện tại có thể nói là trong mơ cũng không dám nghĩ tới.

Dù có dập đầu một vạn cái trước ông trời, cũng không đổi được cuộc sống ăn no mặc ấm và những người thân bên cạnh như bây giờ.

"Không vào giới giải trí thật đáng tiếc."

"Sau này còn xuất hiện trong livestream nữa không?"

"Thích em quá, bé yêu ơi."

"Khi nào em ly hôn thì nói cho anh một tiếng, anh sẽ xin mẹ lấy sổ hộ khẩu."

"Chồng có đối xử tốt với cục cưng không, có muốn đổi chồng mới không?"

"Chồng có yêu bé không?"

Bạch Thủy Kim nhìn bình luận đến hoa cả mắt, khi nhắc đến những vấn đề liên quan đến Vương Hoàn Tu, cậu phát ngôn rất thận trọng, dù sao ở đây cũng có nhiều dân mạng, mỗi câu nói ra đều có thể bị ghi lại.

Vương Hoàn Tu là phản diện, cuối cùng cậu không muốn bị băm nhỏ cho cá mập ăn, nên phải nói tốt về hắn.

Hơn nữa cậu không có bất kỳ lời oán trách nào với chồng yêu, đối phương đối xử với cậu rất tốt.

Dân mạng liên tục đề nghị cậu ly hôn, cậu sợ Vương Hoàn Tu xem được sẽ không vui, mặc dù Vương Hoàn Tu không phải là người hẹp hòi, nhưng cứ liên tục nhắc đến ly hôn cũng không hay.

"Tình cảm của tôi và chồng yêu rất tốt, tôi rất thích chồng tôi."

"Mọi người đừng nhắc đến ly hôn nữa, chồng yêu cũng rất tốt với tôi, cũng rất yêu tôi."

"Chồng yêu yêu tôi đến mức sủa gâu gâu luôn mà."

Vương Mộc Quang ở bên cạnh vô cùng sửng sốt.

Dường như nghe thấy tin tức gì đó kinh thiên động địa, vội vàng nắm chặt chiếc chăn nhỏ trên người.

Anh trai lạnh lùng nghiêm túc của cậu ta lại sủa như chó sao!

Sau khi Bạch Thủy Kim giải thích xong, liền vươn tay kéo kéo Vương Mộc Quang vào, để đối phương chào tạm biệt dân mạng rồi kết thúc buổi livestream.

Sau khi Vương Mộc Quang chúc ngủ ngon mọi người, buổi livestream vượt quá sức tưởng tượng này mới kết thúc.

Nhưng hai người còn chưa kịp thở phào thì cửa xe đã bị gõ.

Cửa xe mở ra, người đại diện vui mừng khôn xiết bước lên.

"Anh Mộc, tối nay anh đã thành công đứng trên đỉnh cao của độ hot, buổi livestream lần này rất thành công, đã quét sạch một đợt hảo cảm, đến lúc các cảnh quay của anh được phát sóng, chắc chắn sẽ có khán giả đến xem."

Đây là một tin tức tốt đối với toàn bộ studio của Vương Mộc Quang.

Vương Mộc Quang cũng thụ sủng nhược kinh, không ngờ phản ứng trên mạng lại tốt đến vậy, có thể nói tối nay đã trải qua đại bi đại hỉ.

"Tôi lên mạng xem thử."

Vừa mới click vào Weibo, từ khóa về mông Vương Mộc Quang đã lọt vào mắt cậu ta.

Vương Mộc Quang:...

Khóe miệng cậu ta co giật không ngừng, một cảm giác bất an trực tiếp xộc thẳng lên tới não.

Click vào, là hàng loại ảnh trưng bày mông của Vương Mộc Quang.

Hai mắt Vương Mộc Quang tối sầm lại, tiếp đó là từ khóa xe bơm nước hãng Vương Mộc Quang theo sát phía sau.

Dương như giây tiếp theo cậu ta sẽ rời khỏi thế giới xinh đẹp này.

Bạch Thủy Kim lén liếc nhìn: "Chú nhỏ, chú có ổn không?!"

Vương Mộc Quang lặng lẽ kéo cái chăn bên cạnh, cậu ta muốn ở một mình tịnh tâm.

Độ hot tối nay đối với toàn bộ studio của Vương Mộc Quang đều là tín hiệu tốt,  trừ bản thân Vương Mộc Quang ra.

Niềm vui của thế giới chẳng liên quan gì đến cậu ta.

Bây giờ thì hay rồi, cậu ta từ người không mông còn đính kèm thêm biệt danh máy bơm nước.

Thời gian để Vương Mộc Quang lấy lại bình tĩnh cũng không còn nhiều. Một lát nữa cảnh đánh nhau sẽ bắt đầu quay, bọn họ phải đến hiện trường để xem, đắm mình trong bầu không khí của đoàn làm phim. Vì vậy, tối nay bọn họ sẽ không có thời gian ngủ.

Dù sao thì ngủ cũng không thích hợp. Tất cả mọi người trong đoàn phim đều đang bận rộn, nếu họ ngủ trên xe sẽ tạo ấn tượng không tốt, làm ảnh hưởng đến danh tiếng trong giới.

Mười phút sau, Bạch Thủy Kim theo chân mọi người đến địa điểm quay cảnh đánh nhau. Xung quanh được chiếu sáng bởi nhiều đèn lớn, khiến cảnh đêm trên núi trở nên rực rỡ.

Còn một lúc nữa mới bắt đầu quay, cậu đi dạo quanh đó, tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên. Bất chợt, cậu nhìn thấy một vùng ánh sáng vàng ở đằng xa.

Những đốm sáng lấp lánh bay lượn quanh con suối nhỏ, tạo nên một khung cảnh vô cùng rực rỡ.

Là đom đóm!

Cậu nhanh nhẹn quay lại bên cạnh Vương Mộc Quang, hào hứng nói: "Chú nhỏ, bên kia có đom đóm đấy, chúng ta đi bắt vài con nhé."

"Đom đóm á?"

Vương Mộc Quang chưa từng thấy đom đóm bao giờ, lập tức hứng thú đi cùng Bạch Thủy Kim để xem.

Bạch Thủy Kim đã nghĩ sẵn kế hoạch, bắt vài con rồi nhân danh Vương Mộc Quang tặng cho Thẩm Hạc. Như vậy, hai người họ có thể trở thành bạn bè thông qua tặng đom đóm, sau này cũng sẽ không trở mặt thành thù để gây khó dễ cho Vương Mộc Quang nữa.

Thành công thoát khỏi kết cục phải biểu diễn đường phố.

Hai người bắt đom đóm bên bờ suối. So với sự vụng về của Vương Mộc Quang, Bạch Thủy Kim linh hoạt hơn nhiều, nhưng cũng phải mất một lúc lâu mới bắt được một con, giữ chặt trong lòng bàn tay.

Cậu khum tay lại thành một chiếc hộp nhỏ để không làm tổn thương đom đóm.

"Tôi bắt được rồi."

"Để tôi xem nào, để anh xem với!" Vương Mộc Quang nhảy cẫng lên như con khỉ, mặt đỏ bừng vì phấn khích, trông giống hệt một con vượn cổ.

"Nhưng nó đang ở trong tay tôi thì anh xem kiểu gì?"

"Không sao đâu, cậu đặt nó vào tay tôi là được, rồi tôi sẽ xem cẩn thận."

Bạch Thủy Kim do dự: "Vậy anh phải giữ chặt đấy, đừng để nó bay mất."

Cậu đã phải bắt lâu lắm mới được con này.

"Làm gì có chuyện đó chứ." Vương Mộc Quang tự tin tuyệt đối, trên đời này không có việc gì cậu ta không làm được.

Bạch Thủy Kim cẩn thận chuyển con đom đóm vào lòng bàn tay Vương Mộc Quang. Kết quả là khe hở giữa hai tay cậu ta quá lớn, con đom đóm "vù" một cái đã bay mất tiêu.

Bạch Thủy Kim:...

Vương Mộc Quang nhìn theo con đom đóm đã trở về với thiên nhiên: "Ôi chao, vừa rồi không cẩn thận. Không sao chứ?"

Bạch Thủy Kim: "Không sao."

Vương Mộc Quang cười hì hì: "Không sao là tốt rồi."

Ngay lập tức, cậu ta đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Thủy Kim: "Anh mau đi bắt cho tôi, không bắt được thì tôi sẽ nhét bóng đèn vào mông anh, biến anh thành đom đóm đấy."

"..."

Rõ ràng vừa bảo là không sao mà.

Vương Mộc Quang vô cùng sốc trước lời nói của Bạch Thủy Kim: "Cậu học từ đâu vậy, ai dạy cậu thế!"

Không ngờ những lời độc địa như vậy lại được thốt ra từ miệng cậu.

Bạch Thủy Kim ngẩng đầu nhìn trời, chuyện này phải kể từ một anh trai xi măng 4i nào đó mới được.

Sau khi đom đóm bay mất, hai người nhảy nhót lung tung bên bờ suối suốt nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không bắt được con thứ hai. Ngược lại, bọn họ mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống suối.

Thôi, không bắt nữa.

Bạch Thủy Kim dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán. Bên kia, cảnh đánh nhau đã bắt đầu quay, hai người cũng sang đó để quan sát. Chuyện làm cho Vương Mộc Quang và nam chính trong giới giải trí trở thành bạn tốt vẫn phải nghĩ cách khác vậy.

Chỉ cần tư tưởng không trượt dốc, cách giải quyết sẽ luôn nhiều hơn khó khăn.

Thẩm Hạc để ý thấy Bạch Thủy Kim đã đến sau máy quay, lúc này biểu cảm của anh ấy có chút phức tạp.

Vừa rồi buổi phát sóng trực tiếp của Vương Mộc Quang đã gây náo động lớn trên mạng, những người trong đoàn phim cũng đều chú ý đến.

Anh ấy chỉ nghĩ Bạch Thủy Kim là trợ lý của Vương Mộc Quang, nhưng không ngờ đối phương đã kết hôn rồi, hơn nữa còn là với anh trai của Vương Mộc Quang.

Nhân viên công tác hỏi thăm nhân viên của công ty Vương Mộc Quang, nghe nói đối phương chỉ làm trợ lý tháp tùng cho Vương Mộc Quang vài ngày để đáp ứng yêu cầu thực tập xã hội của trường.

Điều này khiến nội tâm Thẩm Hạc vô cùng phức tạp, đối phương hoàn toàn phù hợp với mọi tiêu chuẩn lý tưởng của anh ấy, anh ấy cũng đã xem buổi phát sóng trực tiếp.

Nhưng đối phương đã kết hôn rồi, không có khả năng phát triển tiếp nữa, chỉ có thể giữ khoảng cách, trừ phi Bạch Thủy Kim ly hôn.

Mặc dù trong lòng đã quyết định giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt của Thẩm Hạc vẫn không kìm được mà liếc về phía Bạch Thủy Kim.

Cảnh đánh nhau đầu tiên bị đạo diễn hô "cắt" vì anh ấy mất tập trung. Là người mới nên anh ấy phải nỗ lực nhiều hơn, sau khi bị đạo diễn nhắc nhở, anh ấy xin lỗi mọi người xung quanh rồi lập tức vào trạng thái.

Bạch Thủy Kim đứng ở rìa khu vực quay phim để xem cảnh đánh nhau. Cảnh đánh nhau không dễ qua như những cảnh trước, một số động tác múa kiếm rất khó, một động tác nhưng phải quay nhiều góc độ. Nhưng để khung cảnh nền vẫn được đưa vào khung hình, máy quay cũng không thể đặt ở mọi góc độ, nên chỉ có thể quay từng cảnh một, quay cảnh xa xong rồi mới quay cảnh gần.

Cứ đi đi lại lại như vậy, Bạch Thủy Kim xem đến mệt mỏi, ngồi xuống dưới một gốc cây để thư giãn, lấy điện thoại ra. Bây giờ đã là 3 giờ sáng, cậu mở WeChat, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại gửi một tin nhắn cho Vương Hoàn Tu.

"Chồng ơi, anh ngủ chưa?"

Đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu xuyên đến thế giới này, cậu xa Vương Hoàn Tu quá 24 tiếng đồng hồ.

Cậu rất khao khát sự quan tâm từ người thân trong gia đình, cậu mong muốn có sự đồng hành của người thân trong mọi việc trong cuộc sống, và muốn trải nghiệm cũng như ghi lại lần đầu tiên làm mọi việc cùng người thân.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu rời khỏi cái gọi là gia đình để đi làm, cậu muốn xem phản ứng của người nhà khi cậu rời đi.

Nhưng giữa đêm khuya thế này, tin nhắn này chắc sẽ không nhận được hồi âm đâu. Cậu chán nản lướt bảng tin bạn bè.

Kết quả là điện thoại đột nhiên hiện thông báo tin nhắn mới.

!

Chồng yêu trả lời cậu rồi.

Ngón tay nhanh nhẹn thoát khỏi bảng tin bạn bè, mở khung chat.

"Chưa."

Vương Hoàn Tu vẫn chưa ngủ.

Bạch Thủy Kim nhíu mày khi đọc, giờ này đã là giờ nào rồi, đừng nói là anh ấy vẫn đang làm việc?

Với tính cách nghiện công việc của hắn thì không phải là không có khả năng.

"Sao anh vẫn chưa nghỉ ngơi vậy, đang làm việc à?"

Đối phương vẫn chỉ trả lời hai chữ: "Không."

Cậu có thể tưởng tượng ra giọng điệu lạnh lùng của Vương Hoàn Tu.

"Vậy anh đang làm gì?"

Đối phương im lặng vài phút, Bạch Thủy Kim đợi câu trả lời mãi, chán đến nỗi bắt đầu thổi tóc mái, cho đến khi tin nhắn tiếp theo hiện lên.

"Đang sủa gâu gâu."

Bạch Thủy Kim:...

Tim cậu đột nhiên thắt lại, Vương Hoàn Tu cũng đã xem buổi phát sóng trực tiếp.

*

"Mang về nhà cho mọi người nếm thử nhé."

Vẻ mặt Vương Mộc Quang có chút vi diệu, có thể nói là cậu ta không hiểu nổi Bạch Thủy Kim. Mứt dâu tây đối với bọn họ chẳng khác gì một hạt gạo, có gì đáng để mang về nhà đâu chứ.

Nhưng cậu ta cũng không phản đối, đối phương muốn mang thì cứ mang thôi, thích thế nào thì làm thế ấy. Không cần thiết phải phá hỏng hứng thú của người ta, đó là chuyện trời đánh thánh đâm.

Mang về, mang cho ai thì không cần nói cũng biết.

Sau đó, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu nhắc đến chuyện ly hôn, Bạch Thủy Kim lo lắng đến mức gãi mông liên tục.

Vương Hoàn Tu biết trên mông cậu có một nốt muỗi đốt.

Chỉ thấy người trên màn hình nhìn thấy hai chữ "ly hôn", vội vàng giải thích.

Nói rằng tình cảm giữa họ rất tốt, nói rằng hắn rất thích cậu, nói rằng bản thân cậu cũng rất yêu hắn.

Nhưng những lời nói ấy chỉ toàn là bịa đặt, hắn không hề yêu Bạch Thủy Kim, cũng chẳng đối xử tốt với cậu như lời cậu nói.

Hắn biết ở nhà hắn luôn lạnh nhạt với đối phương, thậm chí đôi khi còn không thèm để ý đến, nhưng Bạch Thủy Kim dường như chưa bao giờ để tâm.

Mỗi lần đối mặt với hắn, cậu đều tươi cười, nồng nhiệt rạng rỡ, như mặt trời mọc mỗi ngày.

Rõ ràng đối phương mới đến đây hơn hai tháng, nhưng thời gian ở cùng nhau hắn lại cảm thấy nhiều hơn bất kỳ ai trong nhà.

Hai tháng này, bất kể hắn về muộn đến mức nào, dường như đều có thể nhìn thấy bóng dáng đi đi lại lại của Bạch Thủy Kim.

Bên ngoài nhà, trong vườn hoa, thậm chí cả trên giường của hắn, không biết từ khi nào đối phương lại lén lút trèo lên.

Miệng thì nói yêu hắn, nhưng nhạc chuông điện thoại lại là hôn người khác 800 lần.

Ngay cả khi đi công tác, phát sóng trực tiếp cũng có người cầu hôn.

Hôn nhân đứng trên bờ sụp đổ, hắn phải cố gắng vá víu.

"Xem một lúc."

Xem một lúc, vậy chẳng phải cũng là xem sao? Bạch Thủy Kim suy nghĩ kỹ, trong buổi phát sóng trực tiếp cậu dường như không nói gì sai, sau đó vội vàng gửi tin nhắn: "Chồng ơi, anh thấy em biểu hiện thế nào?"

Đối phương lại chậm rãi trả lời hai chữ.

"Không tệ."

Như thể đang đối phó cho xong.

Nhưng Bạch Thủy Kim không để ý, chỉ quan tâm tại sao khuya thế này mà hắn vẫn chưa ngủ. Không ngủ nữa thì trời sắp sáng rồi, đối phương lại phải đi làm.

Giống như không làm việc thì Vương Hoàn Tu sẽ không còn là Vương Hoàn Tu nữa vậy.

"Sao anh vẫn chưa ngủ? Không buồn ngủ sao?"

"Ừm."

Bạch Thủy Kim không biết tại sao Vương Hoàn Tu lại mất ngủ, hỏi một câu: "Chồng yêu ơi, tâm trạng anh không tốt à?"

Nhìn thấy tin nhắn này, Vương Hoàn Tu không trả lời nữa mà đặt điện thoại xuống.

Tuy nhiên vừa mới đặt xuống, lại liên tiếp nhận được hai tin nhắn.

"Chồng yêu đừng buồn nữa nhé."

"Để em cho anh xem vết muỗi đốt trên mông em này."

Vương Hoàn Tu:...

Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang quan sát ở trường quay đến 5 giờ, sau đó ngồi xe về khách sạn nghỉ ngơi.

Mãi đến 3 giờ chiều, khi mặt trời đã có xu hướng lặn mới thức dậy.

Hôm nay có cảnh quay của Vương Mộc Quang, trước 5 giờ phải đến phòng hóa trang để trang điểm.

Bạch Thủy Kim hơi lo lắng cho Vương Mộc Quang, dù sao đối phương cũng là một kẻ tự luyến, vai ăn mày chắc chắn phải hóa trang xấu xí. Nếu ăn xin mà sạch sẽ, nhìn qua sẽ rất giả, khiến khán giả mất cảm xúc, lúc đó bị chửi là điều chắc chắn.

Sau khi ăn bữa ăn do khách sạn cung cấp, Bạch Thủy Kim liền đến phòng hóa trang. Vương Mộc Quang đã đến sớm, lúc này đang cầm bộ quần áo ăn mày vừa bẩn vừa rách ngẩn người.

Cái này sạch sẽ sao?

Cậu thiếu gia từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ mặc quần áo rách như thế này, trên mặt cậu ta viết đầy sự từ chối.

Như thể bộ quần áo này là thứ gì đó đáng sợ, thậm chí còn nghĩ rằng nếu mặc nó vào có thể sẽ bị bệnh ngoài da.

Biết rõ núi có hổ, vẫn cố gắng đánh trống rút lui.

Bạch Thủy Kim đi đến nhìn bộ quần áo trong tay cậu ta: "Chú nhỏ, trông sexy ghê."

Vương Mộc Quang nhướng mày: "Sexy không phát âm à?"

"Đương nhiên là không rồi, bộ quần áo này rách rất có phong cách, chú nhỏ không thấy à?"

Vương Mộc Quang nhìn trái nhìn phải: "Có sao?"

Không nhìn ra, nhưng rách thì nhìn thấy rõ.

"Đương nhiên là có rồi, chú nhỏ mặc vào chắc chắn sẽ rất gợi cảm."

Vương Mộc Quang nửa tin nửa ngờ, nhưng đối với lời khen của người khác cậu ta đều chấp nhận. Cuối cùng vẫn bịt mũi đi vào phòng thay đồ để thay, xem mình có gợi cảm thật không. Sau khi thay xong, cậu ta soi gương, cảm thấy quả thật cũng không tệ, còn cố ý kéo cổ áo rách một chút, như vậy trông sẽ thời trang hơn.

Bạch Thủy Kim đứng bên cạnh vỗ tay lia lịa: "Tuyệt quá, Kardashian* của đoàn phim!"

*Kardashian là một gia đình nổi tiếng ở Mỹ, đặc biệt là trong lĩnh vực truyền thông và giải trí. Họ nổi tiếng với chương trình truyền hình thực tế "Keeping Up with the Kardashians" và các hoạt động kinh doanh khác nhau. Các thành viên nổi tiếng nhất của gia đình này bao gồm Kim Kardashian, Kylie Jenner, và Kendall Jenner. Ngụ ý trong câu nói là dù trong tình trạng "ăn mày", Vương Mộc Quang vẫn trông nổi bật và thu hút như các thành viên của gia đình Kardashian vậy.

Vương Mộc Quang thầm đắc ý không kìm được giương khóe miệng, ngồi xuống ghế chuẩn bị để chuyên viên trang điểm bắt đầu, tâm trạng cực kỳ tốt.

Thấy Bạch Thủy Kim vẫn đứng, cậu ta nói: "Cậu cũng tìm chỗ ngồi đi."

Bạch Thủy Kim đã tìm được vị trí từ lâu, một chiếc ghế nằm, ngồi phịch xuống.

Vương Mộc Quang hào hứng chờ đợi trang điểm, kết quả khi lớp trang điểm hoàn thành, cả người không còn tốt nữa. Tóc rối bù như nửa năm không gội, toàn thân bị bôi đen bẩn thỉu bằng phấn bùn của chuyên viên trang điểm, cả người tả tơi, không còn nhận ra hình dạng ban đầu.

Họ còn thu luôn giày của cậu ta, bắt cậu ta đi đôi giày vải rách nát có miếng vá to tướng không có gót.

Bây giờ nhìn bề ngoài của cậu ta chính là một kẻ ăn mày chính hiệu, còn tệ hơn cả những kẻ ăn mày cậu ta từng gặp trước đây.

Nhưng Vương Mộc Quang chưa kịp suy sụp thì máy khen Bạch Thủy Kim đã lên sóng.

"Chú nhỏ trông nam tính quá, tôi ngưỡng mộ chú lắm."

Vương Mộc Quang sững người: "Thật sao, dù trông như thế này cậu vẫn thấy tôi có sức hấp dẫn à?"

"Đúng vậy, nhìn nét nào nét đó cũng ra người đàn ông có sức hút."

Khóe miệng Vương Mộc Quang cong lên: "Sức hấp dẫn của tôi dù có quấn giẻ rách cũng không thể che giấu được."

Không chỉ Bạch Thủy Kim, mà các nhân viên trong công ty cũng đã cho cậu ta đủ sự an ủi về mặt tâm lý và thỏa mãn cảm xúc. Vương Mộc Quang không còn băn khoăn nữa, trực tiếp lên xe đi đến địa điểm quay phim của đoàn làm phim.

Sắp phải thể hiện thực lực rồi, người đại diện không khỏi lo lắng cho Vương Mộc Quang. Dù sao đoàn phim này toàn là diễn viên có thực lực, cũng không biết Vương Mộc Quang trước đó nói có học tập đặc biệt, rốt cuộc đã học được đến đâu.

Nhanh chóng đến được đoàn phim, cảnh quay đầu tiên chính là cảnh Vương Mộc Quang ăn xin trên đường phố.

Người đại diện nhìn Vương Mộc Quang lên sân khấu, còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Bạch Thủy Kim ngăn lại.

"Không sao đâu, anh đừng lo."

Người đại diện:?

"Chú nhỏ của tôi tuy kỹ năng diễn xuất không thể cải thiện nhiều trong thời gian ngắn, nhưng anh ấy là kiểu diễn viên thuộc trường phái trải nghiệm."

Từ tối hôm qua đến giờ, ngoài mứt dâu tây ra, Vương Mộc Quang chưa ăn một miếng cơm nào, cũng chưa uống nước, môi đều khô nứt.

Nếu diễn xuất còn thiếu sót, thì phải bắt tay từ những khía cạnh khác để bù đắp.

Vương Mộc Quang cũng hiểu rõ công việc của mình, không hề phàn nàn hay khoe khoang việc mình không ăn cơm và uống nước, bởi vì cậu ta cho rằng làm vậy là không chuyên nghiệp, cậu ta cảm thấy không có mặt mũi nào.

Bây giờ điều có thể làm là diễn tốt cảnh này.

Bộ phim này, phần lớn các cảnh quay đều do đạo diễn trực tiếp cầm máy, bởi vì chỉ có bản thân ông ấy mới biết mình muốn những cảnh quay như thế nào.

Vương Mộc Quang bắt đầu quay, cậu ta đã chuẩn bị tinh thần để NG* vài lần, dù sao cậu ta cũng đã nghe nói về diễn xuất của Vương Mộc Quang, nhưng ngoại hình của đối phương lại là điều mà đoàn phim họ cần. Đành phải dạy từng chút một, dạy từng động tác một, cho đến khi quay ra được cảnh mình muốn.

*NG là những cảnh quay phim bị lỗi hay không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại. Ngoài ra NG còn mang nhiều nghĩa tùy vào từng trường hợp mà áp dụng cách giải nghĩa sao cho phù hợp. NG là viết tắt của từ no good hoặc not good.

Nếu thực sự tức giận, cùng lắm mắng cho đối phương một trận te tua, cơn giận cũng sẽ tiêu tan.

Kết quả trong ống kính, Vương Mộc Quang với đôi mắt đen sẫm run rẩy cầm bát, cúi đầu khom lưng xin ăn từ người qua đường. Sau khi nhận được hai cái bánh bao, không chút do dự, cậu ta "phịch" một cái quỳ xuống đất, giọng nói vô cùng hớn hở, như thể phản ứng của một kẻ ăn mày thực sự.

"Xin cảm ơn ngài, Bồ Tát tái thế! Người tốt ắt sẽ gặp điều tốt! Cảm ơn ngài! Ngài là người tốt nhất trên đời này."

"Ngàn lần cảm ơn ngài, sau này ngài chắc chắn sẽ phát tài, sống lâu trăm tuổi."

Cái miệng của cậu ta liên tục nói cảm ơn, khen người ta từ đầu đến chân, cử chỉ hành động đều toát lên vẻ đáng thương và nịnh bợ.

"Cắt! Qua!"

Mọi người ở hiện trường đều sững sờ.

Vương Mộc Quang, qua một lần!!!

Ai cũng biết diễn xuất của Vương Mộc Quang rất kém, trên mạng cũng toàn là những ý kiến không ủng hộ cậu ta tham gia diễn xuất. Bọn họ cũng từng nghĩ sẽ cắt cảnh của Vương Mộc Quang, nhưng không ngờ khi bắt đầu quay lại suôn sẻ như vậy, qua một lần.

Đạo diễn nhìn vào ống kính, không có khuyết điểm, như thể người trong ống kính là một kẻ ăn mày thực sự, không thấy chút bóng dáng của cậu thiếu gia Vương Mộc Quang lớn lên trong nhung lụa.

Vương Mộc Quang cũng kinh ngạc, chạy ra khỏi ống kính lao về phía Bạch Thủy Kim.

"Tôi qua rồi!!!"

"Đỉnh nóc kịch trần quá chú nhỏ ơi!!!"

Hai người nắm tay nhau xoay vòng tròn, Vương Mộc Quang hào hứng đến mức cả người run rẩy, sự công nhận này khiến cậu ta vui sướng hơn cả việc được mọi người khen ngợi ngoại hình trước đây.

Xoay xong vòng tròn, Bạch Thủy Kim cúi đầu nhìn tay mình, chỉ thấy hai bàn tay đen xì.

"..."

Phó đạo diễn cũng đến khen ngợi cậu ta, tiện thể thông báo về cảnh quay tiếp theo: "Cảnh tiếp theo là cậu bị đám ăn mày đánh hội đồng, chuẩn bị sẵn sàng nhé."

Đôi mắt Vương Mộc Quang sáng rực: "Vâng."

Bên kia, đám diễn viên quần chúng đóng vai ăn mày lên sân khấu, Vương Mộc Quang hy vọng lát nữa bọn họ đánh mình có thể đánh thật chút, như vậy cậu ta mới có thể phát huy được hiệu quả chân thực nhất.

Nhưng sau khi cậu ta nói với đám diễn viên quần chúng, bọn họ có vẻ khó xử, đều không dám đánh thật.

Đây là con nhà phú nhị đại có tài sản cả trăm cả ngàn tỷ, ai dám đánh thật chứ.

Đúng lúc này, phó đạo diễn phát hiện diễn viên quần chúng không đủ, cần tìm thêm vài người, đành phải tuyển tại chỗ.

"Thiếu người đóng ăn mày, ai có thể diễn một chút, nhiệm vụ chính là đánh tên phản diện trẻ tuổi!"

Trong đám đông, người hưởng ứng rất ít. Thấy số lượng người đóng ăn mày vẫn chưa đủ, lúc này một bàn tay đen xì giơ cao trong đám đông.

Bạch Thủy Kim: "Tôi xin vào vai đánh người!"

"..."

Sau khi thay xong quần áo, Bạch Thủy Kim trà trộn vào đám ăn mày, hoạt động chân tay.

Còn Vương Mộc Quang đang chuẩn bị bên cạnh lại lo lắng không yên, sợ lát nữa không ai dám đánh thật, đám diễn viên quần chúng nếu không đánh đủ đau, cậu ta sẽ không thể diễn tốt được.

Làm sao đây, cậu ta lo lắng đến mức đồng tử co giãn.

Đạo diễn giơ loa lên.

"Action!"

Vương Mộc Quang hít sâu một hơi, nói theo lời thoại: "Các người... mẹ kiếp!"

Chỉ thấy một bóng đen lao tới, cậu ta ngã người ra sau.

Đám ăn mày ùa tới đánh mắng cậu ta.

Trong ống kính có một người vô cùng hăng hái, Bạch Thủy Kim nhảy lên nhảy xuống, đuổi theo Vương Mộc Quang đánh vào đầu mới chịu.

Diễn không cần kỹ thuật, chỉ cần men theo cảm xúc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK