Mẹ kiếp, lỡ nói ra lời thật lòng mất rồi.
Trái tim nhỏ đập thình thịch trong lồng ngực, cậu không ngừng tự an ủi bản thân rằng chồng yêu thường ngày bận rộn lắm, sáng sớm ra khỏi nhà đến nửa đêm mới về, những cuộc gọi ân cần thăm hỏi trước đây của cậu đều do thư ký công ty tiếp nhận, mỗi lần bọn họ đều trả lời: "Vâng, tôi sẽ chuyển lời của cậu đến Vương tổng sau khi anh ấy xử lý xong công việc. Hiện tại Vương tổng đang họp/đàm phán hợp đồng/thảo luận dự án..."
Nói đến công việc thì chồng yêu của cậu yêu công việc hơn bất kỳ ai.
Vào thời điểm này, đối phương tuyệt đối sẽ không xem điện thoại đâu, cậu có thể yên tâm, không cần phải lo lắng đến vậy.
Ngay lập tức, lòng bàn tay truyền đến rung động, một thông báo tin nhắn, làn da như bị điện giật, tê dại từ đầu ngón tay đến cả cánh tay.
Cậu mở màn hình lên xem.
Vương Hoàn Tu: "Đã thấy."
Bạch Thủy Kim:...
Hai con mắt không phải để đó làm cảnh.
Cậu biết ngay mà, càng không muốn chuyện gì xảy ra thì nó càng xảy ra, cậu bắt đầu gõ gõ đánh đánh trên điện thoại để vãn hồi tình thế.
Vương Hoàn Tu chỉ thấy dòng thông báo trên cùng của khung chat liên tục thay đổi, đối phương đang nhập... Bạch Thủy Kim, đối phương đang nhập...
Biệt danh thay đổi qua lại ba bốn phút, đối phương mới uể oải gửi đến một câu.
"Chồng ơi, em vừa rồi gửi nhầm."
"Ừ."
Đối phương trả lời một chữ đơn.
Bạch Thủy Kim cắn môi, sao không thể gửi "ừ ừ" được chứ! Một chữ "ừ" rất dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Sẽ không ngừng suy đoán tâm trạng và giọng điệu của đối phương, đối phương không vui hay là giận rồi, kết hợp với những lời đã thu hồi trước đó thì tuyệt đối không thể là vui vẻ được.
Hành vi của cậu khi nói người khác là chồng trước mặt chồng yêu có thể được coi là tự tát vào mặt mình.
Bạch Thủy Kim thầm thề trong lòng, sau này nhất định phải cẩn ngôn thận hành.
"Chồng yêu của em ơi, anh giận rồi sao?"
"Không có."
Bạch Thủy Kim vô thức chu môi, rõ ràng không hài lòng với sự thay đổi cảm xúc của đối phương, không có à, anh đúng là độ lượng quá.
Nhưng cảm xúc đến nhanh thì đi cũng nhanh, cậu tiếp tục biện minh cho mình: "Mấy chữ đó là do em không cẩn thận đánh nhầm."
"Biết rồi."
Bạch Thủy Kim từ từ nổi dấu hỏi trên đầu: "Biết rồi?"
Sao lại biết được? Hắn có ở bên cạnh cậu đâu, chẳng lẽ Vương Hoàn Tu đã cài camera theo dõi trên người cậu?
"Chồng ơi, sao anh biết được vậy?"
"Cậu không phải rất khéo tay khéo miệng à."
"..."
Được lắm, 10 điểm mỉa mai.
Dù cách một màn hình, Bạch Thủy Kim vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được giọng điệu âm u lạnh lùng của Vương Hoàn Tu khi nói ra câu này.
Một khi bắt đầu nói chuyện, cái miệng nhỏ của Bạch Thủy Kim sẽ không ngừng lại được, dù bây giờ chỉ có thể chat qua điện thoại, cậu vẫn muốn nói chuyện mãi với Vương Hoàn Tu.
Nam Thành bốn mùa như xuân, bây giờ là 5 giờ chiều, nơi này vẫn còn sáng sủa, chỉ có chân trời ửng màu cam của hoàng hôn khiến xung quanh như bừng lên, đèn đường còn chưa bật.
Nghĩ đến bầu trời bên phía Vương Hoàn Tu chắc đã tối sầm lại thành một màu xanh tím rồi, cộng thêm việc khi hắn rời đi đang có tuyết rơi, trời chắc sẽ tối nhanh hơn.
Nam Thành dù đến tối thì nhiệt độ vẫn ôn hòa, tuy nhiên nhiệt độ ôn hòa cũng thích hợp cho côn trùng sinh sống hơn, Bạch Thủy Kim chỉ ngồi ở đây một buổi chiều đã bị muỗi đốt mấy cái rồi.
"Chồng yêu ca ca ơi, em bị muỗi đốt rồi."
"Ngứa lắm."
Sợ đối phương không cảm nhận được sự khó chịu của mình, cậu còn cố ý chụp ảnh gửi qua.
"Chồng yêu anh xem này."
Vương Hoàn Tu mở ảnh ra xem, trong ảnh là một đôi đùi trắng nõn, từ góc độ từ trên xuống có thể thấy Bạch Thủy Kim đã cởi bỏ chiếc áo lông vũ dày cộm, thay vào đó là chiếc quần đùi màu vàng nhạt đến đầu gối, tất trắng nửa ống và một đôi giày thể thao.
Để chụp vết muỗi đốt, cậu cố tình vén một bên quần đùi lên, lộ ra phần thịt mềm bên trong đùi, trên làn da trắng nõn mềm mại có một vết sưng đỏ, xung quanh cũng bị gãi đỏ lên, vùng da bị gãi đỏ trông có vẻ đáng thương so với những chỗ khác.
"Bị đốt mấy cái rồi."
Sau đó lại gửi qua vài tấm nữa.
Nhìn xuống dưới quả thật bị đốt rất nhiều, không ngờ côn trùng bên đó lại ghê gớm đến vậy.
"Đã bôi thuốc chưa?"
Thấy người ta quan tâm đến mình, Bạch Thủy Kim hài lòng hừ hừ.
"Chưa ạ, lát nữa em sẽ bôi, chồng ơi trên mông em còn một cái nữa, lát về em chụp cho anh xem."
Vương Hoàn Tu:...
"Vương tổng... Vương tổng."
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi, Vương Hoàn Tu ngẩng mắt lên khỏi điện thoại, đối diện với vẻ mặt run rẩy của thư ký.
"Chuyện gì?"
Thư ký nhìn chiếc điện thoại trong tay Vương Hoàn Tu, cố gắng lên tiếng: "Vương tổng, đến giờ họp rồi ạ."
Thực ra cuộc họp đáng lẽ phải bắt đầu từ 10 phút trước, nhưng Vương Hoàn Tu ngồi ở vị trí chủ tọa nhìn điện thoại mà không hề liếc mắt lấy một cái, các lãnh đạo cấp cao của công ty cũng đều cúi đầu nhìn mũi mũi nhìn tim mà chờ đợi, không ai dám lên tiếng khuyên can.
Ai cũng biết hiệu suất làm việc của Vương Hoàn Tu, thời gian nghỉ ngơi mà xem điện thoại phần lớn cũng đều liên quan đến công việc, nên không ai thúc giục, cũng chẳng ai dám thúc giục, cho đến khi 10 phút trôi qua mà đối phương vẫn không lên tiếng, cũng không có ý định tiếp tục cuộc họp, mọi người mới nhận ra có gì đó không ổn.
Được thư ký nhắc nhở, Vương Hoàn Tu mới nhận ra mình vừa làm gì.
Hắn cất điện thoại đi, sắp xếp lại suy nghĩ rồi tiếp tục cuộc họp.
7 giờ tối cuộc họp kết thúc, khi Vương Hoàn Tu lại cầm điện thoại lên, bên trong có vài tin nhắn chưa đọc nhưng không phải do Bạch Thủy Kim gửi đến, mà là từ phía trang viên cũ.
Người gửi tin nhắn cho hắn là chú ba có cùng huyết thống, ông Vương tổng cộng có ba người con trai, con trai cả là con của vợ cả, cũng chính là cha của Vương Hoàn Tu.
Sau khi vợ cả qua đời vì bệnh tật được vài năm thì ông tái hôn, người vợ thứ hai sinh được hai người con trai, chính là chú hai và chú ba.
Nhà họ Vương đời đời làm kinh doanh, chỉ có chú hai đi lệch hướng yêu thích nghiên cứu khoa học, không tham gia vào sản nghiệp gia tộc, những người còn lại đấu đá lẫn nhau, các phe lợi ích duy trì sự hài hòa bề ngoài của nhà họ Vương.
Cha mẹ của Vương Hoàn Tu không may gặp tai nạn máy bay khi hắn 14 tuổi, thi thể cũng không còn.
Khi biết được tin này, ông Vương đã ngã bệnh nặng một trận. Phải nói rằng người ông ta yêu thương nhất chính là đứa con trai cả sinh ra từ người vợ chính thức.
Tuy nhiên, khi đứa con trai cả còn sống, ông lại luôn thiên vị hai đứa con trai út. Có mẹ kế thì cũng có cha kế, không biết tại sao khi đứa con trai cả qua đời, ông lại thương tâm đến vậy.
Không phải là không được đau lòng, mà là thứ tình cảm này giống như nỗi ân hận bùng phát sau khi người ta đã qua đời thì đúng hơn.
"Hoàn Tu, thời gian qua cháu vẫn chưa về lại nhà cũ lần nào cả. Chú đã hỏi người ở công ty rồi, tối nay cháu không có việc gì, về nhà cùng ăn bữa cơm đi, cũng tiện thăm ông nội cháu một chút. Từ khi cháu cưới vợ đến giờ, cháu vẫn chưa về nhà hay hỏi thăm ông lần nào cả."
Vương Hoàn Tu chăm chú nhìn mấy dòng chữ trên điện thoại.
Trong đêm đen, một chiếc Rolls-Royce lái vào sơn trang. Sơn trang này cách đây vài năm là một khu du lịch nổi tiếng, thuộc sở hữu của nhà họ Vương, vẫn luôn mở cửa chào đón khách. Sau này ông Vương về đây dưỡng già nên đã đóng cửa lại.
Ngay khoảnh khắc Vương Hoàn Tu bước vào cửa, tiếng gọi nhiệt tình đã vang lên bên tai hắn.
"Hoàn Tu đã về rồi, mau vào đi, ông nội cháu đang đợi trong kia đấy."
Người phụ nữ ăn mặc sang trọng quý phái là vợ của chú ba. Trên cổ chị ta đeo một chuỗi vòng ngọc trai với từng viên tròn đầy óng ánh.
Vương Hoàn Tu bước vào phòng khách liền thấy ông nội đang ngồi trên sofa với vẻ mặt nghiêm nghị.
Ông Vương tên là Vương Huy Phong, năm nay đã gần bảy mươi tuổi. Thấy Vương Hoàn Tu đến, ông ta chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn mà chỉ cộc cằn nói một câu: "Đến rồi à."
Vương Hoàn Tu không đáp lại, chỉ ngồi xuống bên cạnh.
"Cũng biết về đấy, ta còn tưởng anh quên mất là ở đây vẫn còn cái lão già sắp chết này."
Vương Hoàn Tu: "Tuổi cao rồi, nên cẩn thận lời nói kẻo gặp điều không may đấy ạ."
Ông Vương nghẹn họng. Ông ta biết ngay là cái thằng này chẳng nói được câu nào tử tế.
Vương Hoàn Tu mặc tây trang chỉnh tề, vừa mới từ công ty về. Ông Vương vừa thấy hắn liền mở miệng: "Hôm nay ta nghe nói, trong cuộc họp anh đã mất tập trung vì nhìn điện thoại. Hoàn Tu à, ta giao công ty cho anh không phải để anh lơ là công việc của mình. Nếu anh cứ thế này mãi, vị trí đó lúc đầu ta đã không nên để anh ngồi."
Nghe những lời đó lọt vào tai, Vương Hoàn Tu mắt cũng không chớp lấy một cái, mà thản nhiên hỏi ngược lại: "Vậy ông muốn để ai ngồi?"
"Trong nhà có bao nhiêu đứa chăm chỉ hơn mày, chọn đại ra một đứa cũng còn hơn anh. Thằng Bình Thiên không tệ, bây giờ mới hai mươi tuổi mà so với anh hồi đó không biết chăm chỉ gấp bao nhiêu lần."
Vương Bình Thiên là con trai út của chú ba hắn.
Vương Hoàn Tu: "Tôi đã nói rồi, nó không thích hợp vào công ty."
Chú ba của nhà họ Vương tên là Vương Vọng. Ông Vương đặt nhiều kỳ vọng vào đứa con trai út này, dù từ nhỏ thành tích học tập đã bình thường, lớn lên sự nghiệp cũng bình thường, nhưng trong mắt ông Vương, đứa con trai này vẫn là tốt nhất.
Vương Vọng luôn muốn đưa con trai Vương Bình Thiên vào công ty, nhưng dù dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng đều bị ngăn cản đủ đường.
Hồi nhỏ Vương Bình Thiên không gọi là Vương Bình Thiên, tên đặt to tát nhưng không chịu nổi, bệnh lớn bệnh nhỏ liên miên. Sau đó tìm cách đổi tên mới đỡ hơn một chút.
Ông Vương gõ gậy xuống đất: "Sao thằng Bình Thiên lại không thích hợp vào công ty chứ? Nó vừa chăm chỉ lại tiến bộ, so với mày hồi đó còn mạnh hơn gấp nghìn vạn lần."
Vương Hoàn Tu làm ngơ: "Tôi đã nói rồi, tên nó không tốt."
Ông Vương: "Mày...!"
Trần Kiều vẫn luôn đứng ngoài cửa nghe lén. Nghe Vương Hoàn Tu nói tên con trai mình không tốt, những móng tay đỏ chót của chị ta bấu chặt vào lòng bàn tay.
Chị ta không dám bước lên tranh cãi. Hôm nay gọi Vương Hoàn Tu về là muốn bàn chuyện cho Vương Bình Thiên vào công ty.
Hơn nữa chị ta có thể cảm nhận được tâm trạng của Vương Hoàn Tu không tốt. Ngay từ câu đầu tiên ông lão mở miệng, không khí đã trở nên nặng nề.
Trong công ty có tai mắt của Vương Vọng, chuyện Vương Hoàn Tu hôm nay mất tập trung trong cuộc họp là do bọn chúng báo về tai Vương Vọng.
Chuyện tai mắt này Vương Hoàn Tu không thể không biết, chỉ là nhắm một mắt mở một mắt, coi như duy trì sự hài hòa bề ngoài, chưa đến mức phải vạch mặt. Chỉ là ông Vương nói thế này, giống như tai mắt của Vương Vọng đã nhảy ra trước mặt Vương Hoàn Tu, không tránh khỏi khiến người ta khó chịu.
"Thằng Bình Thiên có năng lực, tháng sau sắp xếp cho nó tiếp xúc công việc công ty đi."
"Đợi nó làm ra thành tích rồi hãy nói."
Ông Vương nghe ra ý, Vương Hoàn Tu đây là không đồng ý: "Sao hả? Mày còn muốn một mình nắm giữ công ty à, sao mày lại ngang ngược thế hả?"
"Vị trí đó vốn là của chú ba mày, nếu không phải lúc đó chú ba mày bị bệnh, tao đã dùng mày làm gì!"
"Bệnh ư? Ông nói với mấy cái lỗ sâu trên răng của ông ấy hả?" Vương Hoàn Tu cười lạnh: "Đúng là lâm bệnh to thật."
"..."
Ông lão bị chọc tức đến nỗi không thể kìm nén. Vương Hoàn Tu đứng dậy: "Nếu không còn việc gì nữa thì tôi về trước đây. Hôm khác sẽ về thăm ông sau."
"Ai cần mày thăm! Đồ chó má kia, cút càng xa càng tốt!"
Vương Hoàn Tu quay người dứt khoát, không hề có chút xúc động nào.
Thấy hắn phản ứng bình thản, chẳng có chút ăn năn hay không nỡ nào, ông lão càng tức giận hơn. Ông ta ngày ngày mong đối phương có thể về thăm ông ta, còn hắn thì hay thật, đúng là cái loại vô tình bạc nghĩa: "Đồ súc sinh lòng lang dạ sói, uổng công tao ngày xưa đã tốn bao tâm huyết bồi dưỡng mày. Đúng là bạch nhãn lang, ai đối tốt với mày cũng vô dụng."
"Bố mày đã tốt với mày như vậy, mày thi đấu ở nước ngoài ông ấy còn bay đi xem mày, cuối cùng vẫn bị mày hại chết."
Ông lão chộp lấy gạt tàn thuốc trên bàn trà ném về phía hắn, chỉ nghe "Bộp" một tiếng, gạt tàn đập vào cánh cửa mà Vương Hoàn Tu vừa đóng lại.
Bên kia, Bạch Thủy Kim đi cùng Vương Mộc Quang đến địa điểm quay phim của đoàn làm phim. Xe buýt lớn của đoàn phim đi trước dẫn đường, xe nhà của Vương Mộc Quang theo sát phía sau.
Bây giờ là 8 giờ tối, bầu trời Nam Thành cuối cùng cũng tối sầm lại. Địa điểm quay phim nằm trong một khu rừng núi có sông nước, nội dung chính quay hôm nay là cảnh đánh nhau của nhóm nhân vật chính.
So với thành phố, không khí ở đây trong lành hơn nhiều. Nhiệt độ ban đêm mát mẻ, khoác một chiếc áo khoác mỏng là vừa đủ. Bên tai là tiếng ve kêu râm ran trong bụi cỏ khiến người ta nhớ về một đêm hè nào đó giữa mùa hạ.
Bạch Thủy Kim ngẩng đầu lên nhìn. Ở đây mặt trăng to như chiếc đĩa bạc, độ sáng ban đêm cũng cao hơn so với trong thành phố. Hơn nữa, cậu còn có thể nhìn thấy những ngôi sao mà trước đây không thể thấy được.
Bình thường ngẩng đầu nhìn trời chỉ thấy lác đác vài ngôi sao, nhưng ở vùng hoang dã chưa bị ô nhiễm nghiêm trọng này, những ngôi sao lại phủ kín bầu trời thành từng mảng lớn.
Cậu móc điện thoại ra định chụp một tấm ảnh, nhưng ống kính lại không thể bắt được vẻ rực rỡ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Cậu ỉu xìu hạ điện thoại xuống.
Vốn còn muốn chụp lại cho chồng yêu xem nữa chứ.
Dù ra ngoài, nhưng Bạch Thủy Kim vẫn luôn nghĩ đến hắn. Cậu không biết làm thế nào để trở thành người nhà của người khác, nhưng người nhà luôn có những nỗi nhớ nhung khó nói thành lời. Cậu lúc nào cũng nghĩ đến chồng yêu, chắc hẳn là một người nhà đủ tiêu chuẩn rồi, không tệ chút nào.
Bỗng nhiên vai cậu bị vỗ nhẹ, Bạch Thủy Kim quay đầu lại đối diện với một đôi mắt hồ ly.
Nam chính hai diễn vai Thẩm Hạc không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh cậu: "Chào cậu, sao lại một mình ở đây thế?"
Bạch Thủy Kim sững người, giọng nói mang theo ý thăm dò: "Chứ không thì... nửa mình à?"
"..."
Ngay từ khi Bạch Thủy Kim xuất hiện ở cửa phòng trang điểm, Thẩm Hạc đã để ý đến cậu. Cậu mặc áo thun trắng, đội mũ vành rộng, vì trời nắng nóng nên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên. Trong tay ôm mấy ly trà sữa, đôi mắt long lanh nhìn vào bên trong phòng trang điểm.
Thành thật mà nói, vẻ ngoài của cậu khiến người ta rung động. Hình mẫu lý tưởng mà anh ấy từng mô tả trong các cuộc phỏng vấn trước đây, nếu biến thành người thật, có lẽ sẽ giống hệt trợ lý nhỏ Vương Mộc Quang này.
Anh ấy biết đối phương là trợ lý của Vương Mộc Quang. Ngoài việc thường xuyên bị cộng đồng mạng đem ra so sánh, anh ấy và Vương Mộc Quang hầu như không có bất kỳ điểm giao thoa nào.
Lúc này Thẩm Hạc đang trong trang phục cổ trang, trông như một quân tử khiêm nhường thời cổ đại: "Cậu tên là gì?"
Bạch Thủy Kim nhanh nhảu đáp: "Bạch Thủy Kim ạ."
Thẩm Hạc đáp lại: "Tôi tên là..."
"Tôi biết anh tên là Thẩm Hạc."
"Thực ra tên thật của tôi không phải là Thẩm Hạc, Thẩm Hạc chỉ là nghệ danh của tôi mà thôi."
"Vậy tên thật của anh là gì?"
Thẩm Hạc mỉm cười nhẹ nhàng với cậu: "Cậu có muốn đoán thử không?"
Giống như đang chơi trò đố chữ vậy. Lúc này Vương Mộc Quang đang bị gọi đi bàn bạc với đạo diễn, còn cậu thì khá rảnh rỗi nên đi dạo khắp nơi, dù sao cũng đang nhàn rỗi, đoán thử cũng được.
Khi đứng gần, Bạch Thủy Kim mới phát hiện ra Thẩm Hạc có vẻ hơi gầy, không hài hòa như trên trên phim ảnh. Có lẽ để đẹp hơn khi lên hình, anh ấy vẫn luôn kiểm soát cân nặng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác cơ bắp hơi nhỏ.
Thẩm Hạc từ tốn nói: "Tôi sẽ cho cậu vài gợi ý."
"Oki." Cậu vốn rất giỏi đoán mò.
"Tên thật của tôi họ Hạ, sinh vào tháng 6."
Bạch Thủy Kim làm vẻ mặt như vừa hiểu ra: "Tôi biết rồi."
Thẩm Hạc nghiêng tai lắng nghe.
Bạch Thủy Kim ghé sát tai anh ấy, tự tin mỉm cười: "Anh tên là Hạ Lão Lục phải không ạ?"
"..."
Có thể khác thường, nhưng không đến mức khác thường như vậy.
Thẩm Hạc ngượng ngùng ho khan vài tiếng, cũng không đố nữa: "Tôi tên là Hạ Chí. Tháng 6 có tiết khí gọi là Hạ Chí, mà tôi họ Hạ, nên bố mẹ tôi tiện tay đặt luôn tên tôi là Hạ Chí."
"Ồ~ Thì ra anh tên là Hạ Chí à." Bạch Thủy Kim nheo mắt lại.
"Đúng vậy~"
"Ồ~"
Một giây, hai giây, ba giây, Bạch Thủy Kim đột nhiên mở to mắt.
Cái gì! Anh ta tên là Hạ Chí!
Chẳng phải nhân vật chính trong tiểu thuyết về giới giải trí mà Vương Mộc Quang đang tham gia cũng tên là Hạ Chí sao?!
Bạch Thủy Kim trợn tròn mắt.
Thẩm Hạc nhìn cậu cười: "Sao đột nhiên lại mở to mắt vậy?"
"Đương nhiên là để có thể phản chiếu hình ảnh của tôi rồi." Vương Mộc Quang đột ngột xuất hiện giữa hai người, hận không thể phun nước bọt vào mặt Thẩm Hạc.
Tròng mắt của anh ta như dính chặt vào người Bạch Thủy Kim vậy.
Vương Mộc Quang đột ngột xuất hiện, lập tức đẩy Thẩm Hạc ra xa vài bước.
Thẩm Hạc rõ ràng cảm nhận được sự thù địch toát ra từ cơ thể Vương Mộc Quang.
Bạch Thủy Kim vẫn còn đang ngỡ ngàng chưa hoàn hồn kịp, không ngờ nhân vật chính trong tiểu thuyết về giới giải trí lại đang ở ngay trước mắt.
Từ xa vọng lại tiếng gọi: "Thầy Thẩm, bắt đầu tập diễn rồi ạ."
"Tôi đến ngay."
Thẩm Hạc lại liếc nhìn Bạch Thủy Kim một cái: "Để lúc sau nói chuyện tiếp nhé."
Vương Mộc Quang đứng chắn ngang, che khuất tầm nhìn của đối phương hướng về phía Bạch Thủy Kim: "Nói chuyện gì chứ, cậu ta là người câm, không thích nói chuyện đâu."
Bạch Thủy Kim:...
Chú nhỏ thật biết nói.
Sau khi Thẩm Hạc rời đi, Bạch Thủy Kim kéo kéo Vương Mộc Quang qua một bên: "Sao anh lại hung dữ với người ta như vậy? Các anh phải làm bạn tốt với nhau chứ, đừng có đối đầu như thế nữa."
"Bạn tốt á?" Vương Mộc Quang nhớ lại bộ dạng dê xồm vừa rồi của Thẩm Hạc: "Ai là bạn tốt với hắn chứ, tôi sẽ không bao giờ đồng lõa với hắn đâu."
Nhưng cũng không thể để mọi chuyện phát triển như trong sách, để Vương Mộc Quang rơi vào kết cục phải biểu diễn đường phố kiếm sống được.
Trong tiểu thuyết, nhân vật chính và Vương Mộc Quang là một cặp đối lập rất rõ ràng. Trong khi Vương Mộc Quang bị cộng đồng mạng đem ra so sánh trong khoảng thời gian dài, không những không chịu trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình, mà còn đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu nhân vật chính.
Ai bảo anh ấy diễn giỏi như vậy làm gì.
Kẻ tự luyến không bao giờ tìm nguyên nhân từ bản thân mình. Cuối cùng, cậu ta đã sử dụng thế lực của gia tộc để phong sát nhân vật chính, khiến cho kế hoạch bị phá hỏng hoàn toàn. Kết quả là, nhân vật chính dựa vào bộ phim độc lập do chính mình biên kịch, đạo diễn và diễn xuất, đã quay trở lại showbiz một cách ngoạn mục. Thậm chí, anh ấy còn vươn lên trở thành một nhà đầu tư, giành được giải Tân binh xuất sắc nhất trong nhiều dự án.
Khi nhân vật chính phản công, Vương Hoàn Tu và nhân vật chính trong cuộc chiến thương trường cũng vừa lúc trở thành kẻ trắng tay, không còn khả năng bảo vệ Vương Mộc Quang nữa.
Bạch Thủy Kim không muốn Vương Mộc Quang phải ra đường bán nghệ. Dù sao đối phương là người có lòng tự trọng cao như vậy, việc này còn khó chịu hơn cả việc giết chết cậu ta.
Có thể không yêu, nhưng xin đừng làm tổn thương nhau.
Trao nhau chút quan tâm, chú nhỏ dại khờ sẽ sống tốt hơn.
Hiện tại, cách tốt nhất là để hai người trở thành bạn tốt, đó chính là đừng như trong tiểu thuyết, đấu đá nhau đến chết đi sống lại. Nhưng rõ ràng là bây giờ Vương Mộc Quang hoàn toàn không nghe lọt tai.
Bên kia cảnh đêm bắt đầu quay, bên này người đại diện của Vương Mộc Quang cũng mang theo nhiệm vụ bước đến.
"Anh Mộc, lát nữa chúng ta về xe để phát sóng trực tiếp nhé. Hiện tại trên mạng có quá nhiều ý kiến không thiện chí về việc anh đóng "Dạ du hành", sợ sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả phát sóng. Anh livestream một lúc, cố gắng tạo hiệu ứng tốt để tăng thêm chút thiện cảm trước khi phim lên sóng."
Vương Mộc Quang không từ chối, dù sao cậu ta cũng đã nỗ lực nghiên cứu kỹ năng diễn xuất, vẫn rất hy vọng được mọi người công nhận.
Phát sóng trực tiếp để tăng thiện cảm cũng không có gì xấu, cậu ta sẽ thể hiện vài tài lẻ kết hợp với gương mặt này, chắc chắn sẽ khiến các cộng đồng mạng điêu đứng.
Cậu ta rất tự tin: "Không thành vấn đề."
Rất nhanh sau đó, cả đoàn người quay trở lại trong xe. Ghế ngồi bên trong đã được mở ra thành một chiếc giường. Bạch Thủy Kim với tư cách là trợ lý, phải chuẩn bị địa điểm phát sóng trực tiếp cho Vương Mộc Quang.
Nhưng vừa nằm lên giường, cậu đã không muốn ngồi dậy nữa. Cậu nằm đó như một khối thạch rau câu, mí mắt không ngừng đánh nhau, lên xuống như cửa cuốn, lên lên xuống xuống. Xui xẻo thay bên cạnh lại có một chiếc chăn nhỏ, vừa đắp lên người, liền bị che kín bít từ đầu tới chăn.
Càng buồn ngủ hơn.
Vương Mộc Quang định ngồi trên chiếc giường nhỏ để phát sóng trực tiếp, nhìn Bạch Thủy Kim đang nằm trên đó: "Cậu đừng ngủ đấy."
Bạch Thủy Kim lắc đầu nguầy nguậy: "Không đâu không đâu."
Hai phút sau, Vương Mộc Quang nhìn Bạch Thủy Kim đã ngủ say như chết:...
Không cái gì? Tôi hỏi cậu không cái gì cơ?
Vốn định đánh thức Bạch Thủy Kim dậy, nhưng thấy cậu ấy ngủ say như mèo vậy, có phần không nỡ.
Thôi vậy, cứ thế này cũng có thể phát sóng trực tiếp.
Máy quay đã được đặt xong, Vương Mộc Quang ngồi bên mép giường. Mặc dù phạm vi của ống kính có thể bao quát cả Bạch Thủy Kim, nhưng đối phương đang đắp kín người, chỉ thấy một đống dày cui, không nhìn ra hình ra dạng, nhìn qua còn tưởng là một cái gối tựa.
Vương Mộc Quang không để ý, giơ tay bật chế độ phát sóng trực tiếp. Cậu ta chưa từng phát sóng trực tiếp bao giờ, tìm nút bật livestream cũng mất nửa ngày.
Trong xe chỉ có cậu ta và Bạch Thủy Kim, người sau ngủ yên như thể không hề có mặt vậy.
Phát sóng trực tiếp bắt đầu, gương mặt đẹp trai của Vương Mộc Quang xuất hiện trên màn hình, nở nụ cười chuẩn tám chiếc răng. Khuôn mặt này của cậu ta dù có lật tung cả 5000 năm lịch sử Trung Hoa cũng không thể tìm ra điểm chê.
Vương Mộc Quang nhiệt tình hào hứng, vẫn với khuôn mặt đẹp trai: "Chào mọi người, tối nay mọi người đã ăn cơm chưa ạ?"
Vừa mới bắt đầu buổi phát sóng, đã có một lượng lớn cộng đồng mạng ùa vào. Cậu ta tưởng rằng bọn họ sẽ chào hỏi mình một cách thân thiện, kết quả vừa vào đã trực tiếp "tấn công" Vương Mộc Quang.
"Ăn cái đầu mày, mày có rút khỏi đoàn phim "Dạ du hành" không?"
"Mày không rút thì tao lái xe nâng đến đẩy mày ra đấy."
"Biết điều tí đi, đừng có phá hỏng bộ phim này được không?"
"Vương Mộc Quang à, chị chưa từng cầu xin ai bao giờ, chị cứu mày lần này, đừng có diễn nữa."
"Cút đi!"
"Không muốn nhìn thấy mày."
"Mày tưởng mày đẹp trai lắm hả?"
"Không muốn nhìn thấy mày, không muốn nhìn thấy mày."
"Vương Mộc Quang, mày là một hạt cơm thiu."
Nụ cười trên mặt Vương Mộc Quang dần dần đông cứng lại. Đối mặt với sự chế giễu và nghi ngờ trên mạng xã hội, đôi mắt cậu ta lướt qua những bình luận trên màn hình hết lần này đến lần khác, cố gắng tìm kiếm fan và cộng đồng mạng có thể trò chuyện cùng mình.
Kết quả tìm mãi chẳng có lấy một người, tất cả đều xông vào mắng cậu ta.
Các người có biết bây giờ là mấy giờ không?
11 giờ đêm, đúng giờ mà Vương Mộc Quang hay mở Netease Cloud* để emo cảm xúc vỡ òa của mình.
*Netease Cloud Music là một ứng dụng nghe nhạc trực tuyến phổ biến ở Trung Quốc, tương tự như Spotify hoặc Apple Music. Nó nổi tiếng không chỉ vì khả năng phát nhạc mà còn vì phần bình luận, nơi người dùng thường chia sẻ những suy nghĩ sâu sắc hoặc cảm xúc buồn bã.
Nhìn những lời lẽ không thấu hiểu kia, cậu ta không kìm được mà đỏ hoe hai mắt, nhưng kẻ tự luyến cũng có lòng tự trọng của riêng mình: "Đột nhiên có chuyện, tôi tạm rời đi một lúc, mọi người ăn cơm trước nhé."
Cậu ta giơ tay định tắt buổi phát sóng, kết quả nửa ngày cũng không tìm thấy nút tắt ở đâu.
Chết tiệt, nhưng nếu ở lại thêm chút nữa thì nước mắt sẽ trào ra mất. Vương Mộc Quang vỡ òa rời khỏi khu vực quay phim, trực tiếp ngồi sang một bên.
"Sao lại đi rồi?"
"Đi đâu vậy?"
"Em đến rồi em đến rồi, chồng ơi em đến rồi."
"Chồng yêu đâu rồi!"
"Anh trai ơi em ăn cơm rồi."
"Sao không thấy ma nào hết vậy? Không phải đang livestream sao?"
"Người đâu hết rồi?"
Những cộng đồng mạng vào sau, nhìn thấy phòng livestream trống không đều tỏ ra nghi hoặc.
"???"
"???"
"???"
Có fan của Vương Mộc Quang muốn xem Vương Mộc Quang, có fan của "Dạ du hành" muốn mắng Vương Mộc Quang, còn có cộng đồng mạng muốn đu trend, nhưng bản thân nhân vật chính lại không xuất hiện nên chẳng ai muốn tham gia vào.
Phòng livestream im lặng một mảnh, ngay lúc này một tiếng thở phì phò cực lớn vang lên trong phòng.
Âm thanh to đến nỗi đánh thức cả Bạch Thủy Kim đang ngủ say.
Chỉ thấy trong ống kính, thứ vốn tưởng là gối tựa đột nhiên ngồi bật dậy, chăn từ trên người cậu ta rơi xuống, để lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng vì ngủ.
"Là ai! Ai lái cái xe bơm nước đến đây vậy?"
Vương Mộc Quang đang khóc như xe bơm nước:...