Mục lục
Thiếu Niên Ca Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rượu này tên là Thu Lộ Bạch, do Điêu Lâu Tiểu Trúc ở đế đô Thiên Khải chưng cất, nghe nói mỗi tháng chỉ ngày mười lăm Điêu Lâu Tiểu Trúc mới lấy ba bình Thu Lộ Bạch ra chiêu đãi khách quý. Cho dù là Thanh Châu Mộc gia chúng ta cũng phải tốn bao công sức mới lấy được một bình ở Thiên Khải.” Mộc Xuân Phong cười giới thiệu.

Thiên Khải Thu Lộ Bạch là rượu ngon nổi tiếng khắp thiên hạ. Trong lòng Mộc Xuân Phong hết sức đắc ý, nhưng cả bốn người đều mang vẻ hờ hững. Cho dù là Đường Liên lễ phép nhất cũng chỉ ‘Ồ’ khẽ một tiếng.

“Rượu này là Hàn Đàm Hương, là danh tửu của Lạc Tương thành tại Nam Quyết. Rượu này sau khi đặc chế được chôn dưới đầm lạnh sâu trăm thước, một năm sau mới lấy ra, vị rất mạnh, lại mang theo hương hoa đào nhẹ nhẹ. Còn sâu hơn Thu Lộ Bạch một bậc!” Mộc Xuân Phong đành lấy bình rượu mà lúc thường mình cũng không dám uống ra.

Kết quả Đường Liên, Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc vẫn lạnh nhạt như cũ. Ngược lại Tiêu Sắt vốn lạnh nhạt nhất lại trả lời: “Ồ, Hàn Đàm Hương, đúng là rượu ngon hiếm thấy.”

Mộc Xuân Phong thiếu chút nữa là sụp đổ, hắn cho rằng bọn họ cùng là thiếu niên, thiếu niên cũng là người yêu rượu, nhưng mấy vị trước mắt chứng kiến rượu ngon cao cấp như vậy vẫn chẳng hề lay động, chỉ có một khả năng --- bọn họ vốn không hiểu rượu. Trong mắt bọn họ, hương vị của Thu Lộ Bạch chẳng khác gì Lão Tào Thiêu của quán trọ ven đường! Mộc Xuân Phong đột nhiên thấy tiếc bình Hàn Đàm Hương.

“Các ngươi, không thích uống rượu à?” Cuối cùng Mộc Xuân Phong đành hỏi.

“Thích uống.” Đường Liên đáp rất dứt khoát.

“Cực kỳ thích uống.” Lôi Vô Kiệt bổ sung.

“Các ngươi thích uống rượu gì?” Mộc Xuân Phong cẩn thận từng chút một hỏi.

Mộc Xuân Phong suy nghĩ một chút: “Phong Hoa Tuyết Nguyệt hơi nhẹ nhưng là rượu thường uống nhất. Có điều ngày lễ bất đồng cũng nên uống thứ rượu khác nhau, Tang Lạc, Tân Phong, Thù Du, Tùng Lao, Trường An, Đồ Tô, nguyên Chính, Quế Hoa, Đỗ Khang, Tùng Hoa, Thanh Văn, Bàn Nhược, đều là rượu ngon. Nhưng ngon nhất là bảy bình rượu Tinh Dạ, đáng tiếc là rất hiếm khi được uống, chỉ thi thoảng được dựa hơi tam thành chủ. Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang, thật sự tuyệt diệu!”

Ban đầu nghe vậy Mộc Xuân Phong hết sức ngạc nhiên, những thứ Đường Liên nhắc tới đều là rượu nổi tiếng, nghĩ thầm hóa ra hắn cũng là người hiểu rượu. Thế nhưng đoạn sau càng nghe càng kinh hãi. Bảy bình rượu Tinh Dạ! Đây là rượu ngon vượt xa Thu Lộ Bạch! So với nó, ngay cả Hàn Đàm Hương cũng chẳng đáng nhắc tới.

Bởi vì bảy bình rượu Tinh Dạ là thứ mà chỉ một người chưng cất được.

“Ngươi được uống bảy bình rượu Tinh Dạ rồi à!” Mộc Xuân Phong kinh hãi nói.

Tư Không Thiên Lạc ngây ra: “Ta cũng hay uống, có gì hiếm có đâu. Ta cảm thấy còn không ngon bằng Phong Hoa Tuyết Nguyệt, nặng quá, không được ngọt!”

Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút: “À, là rượu ấy à. Đêm đó chúng ta cũng uống rồi.”

Tiêu Sắt gật đầu: “Đúng vậy, đêm đó chúng ta đã uống rượu Tinh Dạ từng chiến thắng Điêu Lâu Tiểu Trúc.”

Đường Liên thấy Mộc Xuân Phong kinh ngạc như vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có phải ngươi quên mất sư phụ ta là ai không?”

“Sư phụ ta, là Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân.”

Trong lòng Mộc Xuân Phong thầm chấn động, mãi mới phản ứng lại, đối diện với mình là đệ tử của ba vị thành chủ Tuyết Nguyệt thành. Năm xưa vị đại thành chủ Bách Lý Đông Quân tràn ngập sắc thái truyền kỳ chỉ còn là thiếu niên, hắn từng mang bảy bình rượu Tinh Dạ tới Điêu Lâu Tiểu Trúc, chiến thắng Thu Lộ Bạch, nhận được danh tiếng lẫy lừng thiên hạ. Mộc Xuân Phong lúng túng cười một tiếng, tiếp đó rót rượu: “Nào nào, uống thử Hàn Đàm Hương đi.”

Tiêu Sắt uống một chén, nhắm mắt lại khẽ gật đầu rồi đặt chén rượu xuống.

Hai mắt Tiêu Sắt sáng bừng lên: “Hương hoa đào thật thơm, rượu này không tệ.”

Lôi Vô Kiệt cũng khen: “Rượu ngon, uống tiếp nào.”

Mộc Xuân Phong nâng chén rượu nhìn Đường Liên, dò xét: “Xuân Phong cũng là người thích rượu, chẳng hay sau chuyện lần này về Bắc Ly, Đường huynh có thể mời ta uống rượu Tinh Dạ được không?”

Đường Liên lắc đầu một cái: Bình cuối cùng bị chúng ta lén uống hết rồi, sư phụ ra ngoài dạo chơi, không biết lúc nào mới về.”

Mộc Xuân Phong lộ vẻ thất vọng: “Hóa ra là vậy, thật quá đáng tiếc.”

Tiêu Sắt đột nhiên nói: “Chẳng phải lần trước Nho Kiếm Tiên đưa ngươi một quyển ‘Tửu Kinh’ à? Chẳng lẽ trong đó không có phương pháp chưng cất bảy bình rượu Tinh Dạ?”

“Có thì có, nhưng ta không phải là sư phụ, không hứng thú gì với việc chưng cất rượu. Có thì uống, không có để uống cũng không đến mức tự mình đi ủ.” Đường Liên nhún vai.

“Tửu Kinh?” Hai mắt Mộc Xuân Phong bừng sáng: “Đường huynh có thể cho ta xem không?”

“Ngươi còn thích chưng cất rượu nữa à?” Đường Liên lấy quyển Tửu Kinh trong lòng ra, tùy ý đưa tới: “Thật không hiểu nổi sở thích của đám công tử nhà giàu các ngươi.”

Mộc Xuân Phong cầm lấy quyển Tửu Kinh, càng xem càng kinh ngạc: “Quả nhiên là quyển sách này! Hóa ra là quyển sách này!”

Đường Liên thấy vậy cũng ngạc nhiên: “Quyển sách này quý giá lắm à?”

“Thật quá quý giá, không được, ta không thể xem tiếp, xem tiếp thì có khác gì ăn trộm đâu!” Mộc Xuân Phong khép cuốn sách lại đưa trả cho Đường Liên.

Đường Liên lấy làm khó hiểu: “Chẳng phải chỉ là một quyển sách chưng cất rượu ư, ta không hứng thú, ngươi xem thêm cũng có sao đâu. Chẳng qua có một tiền bối tặng cho ta, ta không tiện tặng lại cho ngươi. Hay là ngươi cầm thêm hai ngày mà đọc?”

“Hồ đồ!” Mộc Xuân Phong nổi giận quát.

Đường Liên và Tiêu Sắt nhìn nhau, không hiểu sao Mộc Xuân Phong lại đột nhiên nổi giận.

“Tiểu bạch liên phù tam thập bôi, chỉ tiêm hạo khí hưởng xuân lôi! Ngươi tưởng trong này chỉ nói tới cất rượu thôi ư?” Mộc Xuân Phong vội vàng la lên: “Bảy bình rượu Tinh Dạ mà ngươi uống có lẽ chỉ là rượu bình thường, nhưng sư phụ ngươi Bách Lý Đông Quân lại có thể chưng cất ra loại rượu Tinh Dạ đang sợ hơn. Uống một bình là võ lực tăng thêm một cảnh giới, trong Tửu Kinh ghi thuật chưng cất rượu, nhưng là loại rượu tuyệt thế giúp gia tăng công lực!”

Đường Liên bị giọng điệu của Mộc Xuân Phong làm cho kinh hãi, nuốt một ngụm nước miếng: “Đúng là rượu mà sư phụ chưng cất có thể giúp người ta tăng cường cảnh giới, nhưng có thật là học được từ quyển sách này không?”

Tiêu Sắt nghĩ lại đêm hôm đó, Lôi Vô Kiệt uống Phong Hoa Tuyết Nguyệt được chưng cất dưới ánh trăng, công lực tăng liền vài cảnh giới, chỉ cảm thấy cuốn sách này bỗng trở nên nặng hơn. Hắn quay đầu lại nhìn Lôi Vô Kiệt, lại thấy hai mắt Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc đã đỏ bừng.

Trong lúc mọi người nói chuyện, hai người ngồi đối diện tiếp tục uống từng chén một. Nhưng cả hai lại không hiểu Hàn Đàm Hương, mặc dù có hương hoa đào ngòn ngọt, nhưng là loại rượu mạnh trong rượu mạnh rất hiếm thấy. Ngay cả người có tửu lực như Tiêu Sắt và Đường Liên cũng không dám uống nhiều, cho nên Tiêu Sắt chỉ uống một chén rồi đặt xuống.

“Rượu... rượu ngon!” Lôi Vô Kiệt cười vang nói, đột nhiên rút kiếm xông ra ngoài.

“Lôi Vô Kiệt, ngươi muốn... đi đâu... chúng ta, uống tiếp nào!” Tư Không Thiên Lạc đầu óc choáng váng, đã ngủ gục.

Chỉ thấy Lôi Vô Kiệt xách kiếm, lại tiến vào trong biển, cầm kiếm múa lượn giữa sóng biển lên lên xuống xuống.

“Ta muốn cưỡi gió bay về bắc, Hiên Viên tuyết lớn tựa bão dông.

Ta muốn mượn thuyền chèo về đông, tiên tử yểu điệu đứng đón gió.

Ta muốn cưỡi mây ngàn vạn dặm, long ngâm trong triều làm gì ta?

Trên đỉnh Côn Luân tắm nắng dương, tận cùng biển cả ngắm núi xanh.

Gió thổi vạn dặm yến về tổ, không thấy chân trời chẳng về đâu!”

Hắn đạp sóng trên mặt biển, cao giọng hát.

Mộc Xuân Phong đuổi theo, kinh ngạc: “Bài thơ này ý vị phóng khoáng, nhưng đây là lần đầu ta nghe được, chẳng hay do ai viết?”

Tiêu Sắt cười một tiếng: “Do một hòa thượng viết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK