Tề Thiên Trần dùng tay vuốt nhẹ chòm râu của mình. Diệp Khiếu Ưng giơ tay đặt lên chuôi đao, chuẩn bị rút ra bất cứ lúc nào. “Ngươi rất giống với phụ thân ngươi, nhưng phụ thân ngươi sẽ không làm ra chuyện như vậy.” Tề Thiên Trần chậm rãi nói. Tiêu Lăng Trần ngạo nghễ nói: “Bởi vì khi phụ thân ta gặp chuyện đó, người đã không còn trẻ. Mà ta, còn rất trẻ! Ta có thể phạm sai lầm!” Tiêu Lăng Trần đột nhiên vung roi ngựa, phóng thẳng tới, chẳng hề lo lắng Tề Thiên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.