“Chúng ta có chút việc cần nói. Chẳng hay thành chủ đại nhân có thể tránh đi một chút được không?” Tuy Tô Mộ Vũ lớn hơn Vô Song mười mấy tuổi nhưng giọng nói vẫn rất cung kính. “Đương nhiên rồi.” Vô Song vác hộp kiếm lên, cầm hai cái màn thầu trên bàn rồi gọi tiểu nhịn còn đứng đờ ra tại đó: “Mang theo một bình trà nóng. Nếu không muốn chết thì cùng ta ra ngoài hưởng gió đêm nào.” Lúc này tiểu nhị mới phản ứng lại, cầm bình trà dạ dạ vâng vâng rồi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.