Đầu lâu của Trầm Hi Đoạt bay lên, thân thể vẫn đi tiếp ba bước rồi mới chậm rãi ngã xuống đất, cuối cùng không còn chút động tĩnh, thật sự đã chết. “Ta biết rồi, chỉ cần chặt đầu bọn họ, những người chết này sẽ không cử động nữa, coi như thật sự chết đi.” Lôi Vô Kiệt lau mồ hôi trên trán: “Sư tỷ, ngươi mau xuống giúp ta, nhiều người như vậy mà có một mình ta.” Tư Không Thiên Lạc lắc đầu, đáp rất quả quyết: “Ta không muốn.” “Vậy cũng tốt, ta không trách...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.