“Long Hổ sơn Vũ Y Khanh Tướng lẽ nào chỉ có chừng đó thực lực?” Phi Hiên giơ tay phải, ra dấu ‘mời’. “Dù sao nếu tới đại hội đại thống chắc chắn sẽ gặp ngươi, chẳng bằng tỷ thí một trận ở đây trước đã.” Vương Xuyên mỉm cười, lùi lại phía sau vài bước, không ngờ thân thể lại từ từ tiêu tán: “Ngươi sai rồi, ta tới đây không phải muốn giao chiến với ngươi.” Lý Phàm Tùng ôm kiếm bực bội nói: “Hắn chỉ muốn ngăn cản chúng ta, khiến chúng ta lỡ mất đại hội...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.