Cánh cửa Thái An điện chậm rãi mở ra. Mộc Xuân Phong sắc mặt mệt mỏi ngồi trong góc, nhìn Tiêu Sắt đẩy cửa vào, hơi nghiêng đầu sang. Tiêu Sắt bước vào Thái An điện, quay đầu nhìn về phía giường bệnh của Minh Đức Đế. Hoa Cẩm nằm nhoài bên giường, hòm thuốc rơi bên cạnh cô, đã ngủ rất say. Minh Đức Đế giơ tay vuốt ve đầu cô, giọng nói hiền từ: “Đúng là đứa bé ngoan.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Sắt, ánh mắt như đuốc, đâu còn vẻ uể oải như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.