Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 233: Sự lựa chọn của cô (1)

“Không!”, Hứa Nhã Dung vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, mặt mày tái nhợt nói: “Lâm thiếu gia, xin cậu đừng đến nhà Nam Cung”.

“Vậy ý của bác gái là chọn điều thứ nhất rồi à?”.

“Tôi…”, bà ta cứng họng.

Nếu giờ đến nhà Nam Cung, nói cho Nam Cung Thiên Ân và lão phu nhân tất cả mọi chuyện, không chỉ Bạch Ảnh An sẽ rất thê thảm, đến cả nhà họ Bạch cũng bị liên luy.

Việc đã đến mức này, bà ta đã không còn đường lui nữa, cho nên đành đâm lao thì phải theo lao.

Bà ta có thể nào cũng không ngờ rằng đây là câu chuyện bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, thời gian qua Lâm An Nam im hơi lặng tiếng, thì ra là đã ủ sẵn âm mưu xấu xa.

Hai con đường trước mặt, cho dù bà ta chọn con đường nào đi nữa thì cũng đều là con đường chết!

“Chuyện này…”, bà ta mấp máy môi nói: “Lâm thiếu gia, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi gặp Tinh Nhiên, nhưng chúng ta có thể thương lượng lại không”.

Lâm An Nam cười nhạt: “Cháu biết bác muốn thương lượng gì, bác yên tâm đi, người cháu cần chính là Tinh Nhiên, ân oán giữa nhà Nam Cung và nhà họ Bạch các người cháu không có hứng thú xen vào”.

“Nhưng có thể có được Tinh Nhiên mãi mãi hay không, có những chuyện cậu phải hợp tác với tôi”, Hứa Nhã Dung lo lắng đến mức lời nói có hơi lộn xộn: “Ví dụ như… nếu Nam Cung Thiên Ân phát hiện ra hai đứa hoán đổi thân phận, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tinh Nhiên đầu, đến lúc đó một là cậu ta bắt Tinh Nhiên về, hai là giết chết nó, cậu… cậu cũng vẫn mất Tinh Nhiên đấy thôi”.

“Sau đó thì sao?”.

“Sau đó, sau đó để đề phòng đêm dài lắm mộng, tôi hy vọng nhà họ Lâm các cậu có thể nhanh chóng tổ chức một đám cưới, để hai người được kết hôn sớm nhất có thể và nhà họ Bạch chúng tôi sẽ đàng hoàng gả Tinh Nhiên đi”, Hứa Nhãn Dung cười với vẻ lấy lòng: “Dù sao năm ngoài hai đứa đã đính hôn rồi, giờ kết hôn cũng là chuyện đương nhiên, như vậy người nhà Nam Cung sẽ không nghi ngờ nhiều, Tinh Nhiên cũng sẽ không nghĩ đến chuyện về nhà Nam Cung nữa, cậu thấy sao?”.

Lâm An Nam nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Được”.

Mục đích của anh ta là đoạt được Bạch Tinh Nhiên, đương nhiên cũng không hy vọng Bạch Tinh Nhiên bị Nam Cung Thiên Ân bắt về, cách này vẫn là tốt nhất, anh ta đương nhiên sẽ không từ chối.

“Vậy… vậy thì chúng ta đi thôi……… Hứa Nhã Dung đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, đi trước dẫn đường xuống dưới tầng.

Khi Lâm An Nam nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên, cô đang ngồi trong góc căn phòng, tóc tại rũ rượi, quần áo xộc xệch, biểu cảm trên khuôn mặt đờ đẫn như một con ngốc.

Nhìn một cái, Lâm An Nam liền tức tối quay đầu sang Hứa Nhã Dung quát lên: “Cô ấy vừa mới sinh con xong! Mà bác đã đối xử với cô ấy như vậy sao?”

Hứa Nhã Dung rụt cổ, không dám nói lời nào, nếu bà ta là đàn ông, có lẽ Lâm An Nam đã tức lên mà cho bà ta một cú đấm rồi.

Tiếng quát của anh ta khiến Bạch Tinh Nhiên từ từ ngẩng đầu lên, khi cô thấy Lâm An Nam bất ngờ xuất hiện, sâu trong mắt ảnh lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó lại bình tĩnh lại.

Lâm An Nam từng nhắc nhở cô, nếu có cứ một mực làm theo suy nghĩ của mình, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm, quả nhiên, anh ta đã nói đúng.

“Hai người… nói chuyện vui vẻ nhé, Hứa Nhã Dung gượng gạo nói xong một câu, quay người bước nhanh ra khỏi căn phòng.

Sau khi Hứa Nhã Dung đi khỏi, Lâm An Nam đi đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên, tức giận nhìn xuống cô: “Lúc đầu tôi đã nói với em thế nào, hai mẹ con nhà này không phải tốt đẹp gì đâu, bảo em đừng có tin bọn họ mà”.

“Tôi đương nhiên là biết hai bọn họ không phải hạng tốt đẹp gì, nhưng anh thì sao? Anh thì tốt đẹp làm chắc?” Bạch Tinh Nhiên chưa chất nhả ra một tiếng

“Đến lúc này rồi mà em vẫn có chấp như vậy sao?”, Lâm An Nam ngồi xổm xuống, nhìn chăm chăm vào cô. “Tôi còn từng nói, thế giới này chỉ có tôi mới có thể cứu em, kể cả hôm nay cũng chỉ có tôi mới có thể cửu em ra ngoài.

“Anh có thể cứu tôi ra ngoài sao?” Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào anh ta.

“Đúng thế, Bạch Ảnh An đã vào nhà Nam Cung thành công rồi, để tránh việc em đến gây chuyện với bọn họ, Bạch phu nhân cả đời này sẽ không để em ra ngoài đầu, nhưng chỉ cần tôi lên tiếng, bà ta tuyệt đối sẽ không dám không thả người”.

Rời khỏi đây là chuyện mà mấy hôm nay đến nằm mơ cô cũng muốn, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô sẽ không còn tin bất kỳ người nào nữa, kể cả người đàn ông trước mặt cô đây.

“Thả tôi ra ngoài, anh chắc chắn là có điều kiện đúng không? Nói thử xem điều kiện của anh là gì?”.

“Lúc này rồi, cho dù tôi nói bất cứ điều kiện gì không phải là em đều sẽ đồng ý sao?”

Bạch Tinh Nhiên trừng mắt nhìn anh ta, ảnh mắt dân dần hiện rõ vẻ tức giận.

Lâm An Nam giơ tay sờ má cô, nở nụ cười hiền: “Tinh Nhiên, chúng ta không cần thiết phải căng thẳng như vậy, thực ra tôi muốn nói là, tôi vẫn rất yêu em, tôi muốn được ở bên em, cho nên tôi muốn cứu em ra ngoài.

“Sau đó thì sao, tôi buộc phải kết hôn với anh?”.

“Lẽ nào em thà ở lại đây cũng không muốn lấy tôi sao?”.

“Lấy anh…, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu cười khổ.

Lâm An Nam thấy sự không đồng ý trên mặt cô, không kìm được cơn giận: “Nếu em đã hận tôi sâu đậm đến mức đó, vậy thì thôi, coi như hôm nay tôi chưa từng đến đây”.

Lâm An Nam đứng dậy, quay người định đi ra cửa.

Lúc này Bạch Tinh Nhiên lại kéo ống quân anh ta, ngắn bước chân của anh ta lại.

Lâm An Nam cười, anh ta biết ngay cô sẽ không nỡ để anh ta đi đâu.

“Có phải đi với anh, anh sẽ đáp ứng mọi mong muốn của tôi không?”, Bạch Tinh Nhiên nuốt nước bọt nói.

“Cũng chưa chắc, nếu em muốn Nam Cung Thiên Ân, tôi chắc chắn không thể cho em được”.

“Nam Cung Thiên Ân..”, cô chớp mắt khiến nước mắt rơi xuống: “Người đàn ông này tôi đã quyết định không cần từ lâu rồi, tôi chỉ cần người nhà của tôi”.

Cô chỉ muốn mẹ và em trai cô được bình an, chỉ muốn tìm thấy đứa con gái mất tích của cô thôi.

Nếu gả cho Lâm An Nam có thể khiến cô ra khỏi chỗ này, có thể khiến cô có cơ hội tìm được người thân của mình, cô còn lý do gì để từ chối nữa?

“Được, tôi sẽ giúp em tìm lại người thân của em”, Lâm An Nam giơ bàn tay ra trước mặt cô.

Bạch Tinh Nhiên nhìn bàn tay của anh ta, một lúc sau mới đưa tay mình ra, Lâm An Nam hơi dùng sức, kéo cô đứng dậy ôm vào lòng.

“Không khóc nữa, tôi hứa với em, sau này sẽ không có bất kỳ ai ức hiếp em nữa”, Lâm An Nam vuốt tóc cô, sau đó ôm cô đi ra cửa.

Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên được nhìn thấy thế giới bên ngoài căn phòng nhỏ kia, ngoài cửa là cầu thang bộ đây bụi bặm, tầng một là phòng khách có vẻ sang trọng, trước cửa là cả một vùng biển rộng lớn.

Quả nhiên là một nơi quỷ quái gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe.

Hứa Nhã Dung đứng trên bậc thang trước cửa chính căn nhà, khuôn mặt bà ta đã không còn sự lạnh nhạt thường ngày nữa, bà ta cười niềm nở lấy lòng: “Tinh Nhiên à, nếu con đã quyết định đi theo Lâm thiếu gia thì dì cũng yên tâm rồi, xin lỗi nhé, lúc trước nhốt con ở đây chủ yếu là vì sợ con chạy đến nhà Nam Cung làm loạn, nếu như vậy không chỉ con không sống được mà cả nhà họ Bạch của dì cũng chết chắc, cho nên…

Bà ta cười đổi giọng: “Con yên tâm đi, chờ liệu trình của Tiểu Ý làm xong, dì sẽ lập tức đón nó về cho các con đoàn tụ, sau đó tổ chức đám cưới đàng hoàng cho con ở nhà họ Bạch, lúc đầu chúng ta cũng đã giao hẹn như thế rồi đúng không”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn sắc mặt trở nên hiền lành của Hứa Nhã Dung càng cảm thấy phản cảm hơn.

Cô nhìn chăm chăm vào bà ta nói với giọng dửng dưng: “Đưa nó về sớm đi, kỹ thuật về y tế của Châu Thành cũng không kém đâu”.

Đương nhiên là cô biết mục đích mà Hứa Nhã Dung nói như vậy, chẳng qua lấy cớ trị bệnh cho Tiểu Ý, để tiếp tục khổng chế sự tự do của mẹ cô và Tiểu Ý.

Và cô đương nhiên cũng không ngốc như vậy, nếu đã quyết định gả cho Lâm An Nam, lợi dụng Lâm An Nam thoát khỏi móng vuốt của bà ta, ắt sẽ phải lợi dụng cơ hội này thật tốt, nếu không gả đi cũng phí công.

“Vâng, nếu Tinh Nhiên gả cho cháu, Tiểu Ý đương nhiên cũng là em trai cháu, cháu sẽ phụ trách chữa trị cho nó”, Lâm An Nam bình thản lên tiếng, thuận tay ôm chặt lấy Bạch Tinh Nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK