Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 324: Không có quyền từ chối (2)

Bạch Tinh Nhiên làm không chuyên tâm lắm, cũng quên mất ngại ngùng, đầu óc không ngừng nhớ lại cảnh ban nãy ở bên bờ sông, hai mẹ con bị phủ bởi một lớp vải trắng.

Cô hít nhẹ một hơi, nhìn Nam Cung Thiên Ân đang quay lưng vào mình nói: “Đại thiếu gia, anh sẽ không làm tổn thương Tiểu ý chứ? Tiểu Ý thích anh, hâm mộ anh như vậy, còn sáng nào cũng mang đồ ăn sáng cho anh đúng giờ”.

Nam Cung Thiên Ân khẽ mở mắt, quay đầu lại, Bạch Tinh Nhiên vội vàng trầm mình xuống nước.

“Chuyển sang đánh bài thương cảm à?”.

Bạch Tinh Nhiên không hé răng, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên đưa tay ra kéo cô vào lòng, một tay siết vào eo cô, một tay nâng cằm cô lên: “Tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng có nhắc cái tên ‘Tiếu Ý’ trước mặt tôi”.

Cơ thể hai người gần như như vậy, Bạch Tinh Nhiên có thế cảm nhận được cơ thế anh, nhớ đến chuyện ở trong thang máy hai ngày trước, cô hoàn toàn không nghi ngờ Nam Cung Thiên Ân sẽ đòi cô ngay tại đây.

Để tránh chuyện đó xảy ra, cô vội nói: “Người tôi hơi khó chịu, anh có thế thả tôi ra không?”.

“Khó chịu chỗ nào?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn lướt qua người cô, chỉ vào vết thương đã thành sẹo trên trán cô: “Chỗ này? Hay là chỗ này?”, rồi lại trượt tay xuống dưới, chỉ vào vết răng trên vai cô.

Bạch Tinh Nhiên nhìn về mặt chế giễu của anh cạn lời nói: Thấy khắp người tôi từ trên xuống dưới đều là sẹo do anh để lại, có phải anh đắc ý lắm không?”

“Chẳng nhiều chút nào, Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, ánh mắt lại nhìn xuống cơ thể cô: “Những ngày sắp tới, tôi sẽ khiến cô thương tích đầy mình.”

Bạch Tinh Nhiên bị anh dọa cho khiếp đảm, sau đó giãy ra khỏi vòng tay anh..

Nam Cung Thiên Ân cũng không làm khó cô, để mặc cô túm lấy cái khăn bông quấn quanh người lôi chạy ra khỏi phòng tắm.

Sau khi ra khỏi phòng tắm Bach Tinh Nhiên ở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía nhà tắm một cái.

Đến bản thân cô cũng không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại tha cho cô, đổi lại là bước đây, cô sớm đã bị anh đè ra ức hiếp một trận rồi.

Có thể là hôm nay anh mệt, nên không muốn.

Sau khi chạy khỏi phòng tắm, Bach Tinh Nhiên mới bất ngờ nhớ ra mình không mặc quần áo, trong tủ quần áo đều là quần áo của Nam Cung Thiên Ân, một bộ đồ nữ cũng không có.

Cũng không thể cứ quấn khăn như vậy mãi nhỉ? Cô lật giở tủ quần áo một hồi lâu,cuối cùng lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng mặc lên người.

May mà áo sơ mi của anh khá dài, miễn cưỡng có thể che được đến phần đùi cô.

Mặc xong, cô đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn ra ngoài qua tấm kính thủy tinh.

Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, mặt sông tối đen một màu, trong lòng cô âm thầm cầu nguyện, hi vọng Tiểu ý bình an vô sự Nam Cung Thiên Ân đi ra khỏi nhà tắm, nhìn thấy cô mặc áo sơ mi của mình đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay không ngừng kéo chiếc gấu áo sơ mi xuống.

Nhưng bất luận cô kéo thế nào thì đôi chân dài trắng nõn của cô vẫn lộ hết ra.

Bach Tinh Nhiên bị anh nhìn đến mất tự nhiên, vội nói: “Tôi không có quần áo mặc, nên… cho tôi mượn mặc một đêm, ngày mai quần áo khô rồi tôi trả cho anh.”

Nam Cung Thiên Tân không nhìn cô nữa, vừa vuốt tóc vừa đi ra phòng khách, mặc kệ cộ – – – –

Bạch Tinh Nhiên ở trong phòng ngủ ngây ra một lúc, nghe thấy Nam Cung Thiên Ân gọi điện thoại đặt giao đồ ăn, thế là nhanh chân đi ra cướp lấy điện thoại bên tay anh, nói với nhân viên tiếp nhận đơn hàng ở đâu bên kia: “Vui lòng cho thêm mấy miếng gừng tươi, cảm ơn.”

Nhân viên tiếp nhận đơn hàng bên kia vui vẻ đồng ý, cô nói địa chỉ xong thì trả lại điện thoại cho Nam Cung Thiên Ãn.

Nam Cung Thiên Ân nhận lấy điện thoại hỏi: “Lấy gừng tươi để làm gì?”.

“Nấu canh gừng tươi đế phòng cảm lạnh”, Bạch Tinh Nhiên nhìn chiếc điện thoại anh ném ở một bên của chiếc sofa, trong lòng âm thầm suy tính làm sao đế mượn điện thoại của anh gọi một cuộc.

Thấy cô cứ kéo gấu áo sơ mi, Nam Cung Thiên Ân cuối cũng không nhịn được nữa mà nhắc nhở: “Kéo nữa là áo sơ mi của tôi sẽ bị dão đấy”.

Rồi anh lại nói tiếp một câu: “Còn nữa, tối nay tôi không có hứng thú với cô, đừng có lượn lờ trước mặt tôi nữa .

Bạch Tinh Nhiên hơi cạn lời, nói như kiểu là cô cố tình vậy.

Có điều nếu anh đã nói như vậy, thì cô yên tâm rồi, thế là vào trong phòng tắm giặt quần áo của hai người.

Đồ ăn nhanh chóng được giao đến, Bạch Tinh Nhiên cắt gừng tươi thành từng lát bỏ vào nồi đun, sau đó đi ra ngồi đối diện với anh cùng ăn tối.

Trông Nam Cung Thiên Ân có vẻ rất bận, đến cả lúc ăn cơm vẫn xem tài liệu, cả bữa hai người hầu như không nói gì cả.

Ăn tối xong, Nam Cung Thiên Ân liền chuyến sang ngồi trước máy tính làm việc, Bạch Tinh Nhiên đặt gừng tươi đã đun xong lên góc bàn của anh nói: “Nhớ tranh thủ uống lúc còn nóng nhé, nguội rồi hiệu quả không còn cao nữa”.

“Cô uống chưa?”, Nam Cung Thiên Ân không cả ngẩng đầu lên.

“Lát nữa tôi sẽ uống”.

Nam Cung Thiên Ân không nói gì nữa, lúc sau mới phát hiện ra cô chưa rời đi, thế là ngẩng đầu lên nhìn cô vẻ không mấy thiện cảm: “Có gì cứ nói thẳng ra đi”.

“Không có gì”, Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy vẻ mặt đó của anh, lập tức từ bỏ ý định mượn điện thoại của anh đế gọi.

“Vậy… tôi đi ngủ trước đây”, cô chỉ về hướng phòng ngủ, sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Bạch Tinh Nhiên biết điều đi sang phòng ngủ nằm lên giường, nhưng lại không ngủ được.

Căn bên cạnh là nơi trước đây cô sống với mẹ cô và Tiếu Ý, ngày hôm đó cô cũng từ căn nhà đó mà xuất giá.

Lúc trước cô nhận lời Tiểu Ý, đợi kết hôn xong sẽ thường xuyên về chơi với cậu bé, làm cánh gà rán cho cậu bé ăn.

Không ngờ vừa gả đi, thì đã không thể gặp lại Tiểu Ý nữa, thậm chí còn chẳng biết cậu bé đang ở đâu.

Bạch Tinh Nhiên đột nhiên ngồi dậy, không biết căn nhà bên cạnh đã được dọn đi chưa? Bên đó có điện thoại, có quần áo, cô có thế chuồn sang đó xem.

Quyết định xong, cô cẩn thận khóa cửa phòng ngủ khách lại, tạo dựng cảnh mình đã ngủ say.

Sau đó lén lút chuồn ra phòng khách, sau khi đứng ở phòng khách một hồi không thấy động tĩnh gì, mới tiếp tục chuồn ra ngoài cửa.

Điều khiến cô vui mừng là mật khấu nhà bên cạnh vẫn chưa thay đổi, cô cấn thận đấy mở cửa, bên trong tối đen một màu, rõ ràng là không có ai ở.

Nơi này trước đây không có ai ở, giờ ắt cũng sẽ không có, cô giơ tay ấn công tắc đèn, cả căn phòng liền bừng sáng.

Đáng tiếc là, căn nhà đã bị người ta dọn sạch rồi, tất cả những đồ bọn họ từng dùng đều không còn nữa, đến cả tủ quần áo cũng trống không.

Đứng trước tủ quần áo trống không, Bạch Tinh Nhiên thất vọng hít nhẹ một hơi.

Cô nhớ đến mục đích chính của mình khi sang đây, thế là nhanh chân đi đến tủ đầu giường, nhấc điện thoại bàn lên ấn thử một số thế mà lại gọi được.

Điện thoại đổ chuông rất lâu, đầu bên kia mới vang lên giọng mệt mỏi của Tô Tích: “Tinh Nhiên, cậu tự do rồi à? .

Bạch Tinh Nhiên ngây ra, quan tâm hỏi: “Tiểu Tích cậu sao thế? Sao nghe giọng mệt mỏi vậy”.

“Không có gì, chỉ hơi mệt thôi”, Tô Tích đổi chủ đề nói: “Cậu muốn hỏi kết quả giám định đúng không? Lại khiến cậu thất vọng fôi, đứa bé đó không có quan hệ gì với cậu cả”.

“Không có quan hệ gì?”, trái tim Bạch Tinh Nhiên chùng xuống, quả nhiên là rất thất vọng.

“mình đã nói với cậu lúc nó được bỏ lại ở trại trẻ mồ côi cậu còn chưa sinh mà, cậu cứ không tin, mất công lo lắng rồi”, Tô Tích thở dài: “Nhưng mà cậu cũng đừng đau lòng quá, cứ từ từ”.

Bạch Tinh Nhiên nắm chặt lấy ống nghe, kìm nén đau thương nói: “Được rồi, mình biết rồi”.

“Tinh Nhiên, cậu vẫn ổn chứ?”.

“vẫn ổn”, trong lòng Bạch Tinh Nhiên rất đau, bèn nói: “Tiểu Tích, cảm ơn cậu, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe, mình cúp máy đây”.

“ừ, tạm biệt”.

Bạch Tinh Nhiên cúp điện thoại, từ từ ngồi xuống bên giường.

Thật ra lúc trước khi đến trại trẻ mồ côi cô không ôm hi vọng gì cả, nhưng đến nay nghe tin đứa bé và cô không có quan hệ gì cô vần rất thất vọng.

manh mối nhỏ nhoi duy nhất đã mất rồi, cô lại không biết mình nên tìm từ đâu.

Cúp máy xong, Bạch Tinh Nhiên bắt đầu ngồi bên giường nghĩ ngợi không có quan hệ gì cô vẫn rất thất vọng.

manh mối nhỏ nhoi duy nhất đã mất rồi, cô lại không biết mình nên tìm từ đâu.

Cúp máy xong, Bạch Tinh Nhiên bắt đầu ngồi bên giường nghĩ ngợi, thậm chí quên luôn cả thời gian, đến cả ngoài cửa phòng ngủ vang lên tiếng bước chân cô cũng không nghe thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK