Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 243: Tình cờ gặp nhau (3)

lâm An Nam thấy anh đi khỏi, trong lòng tỏ vẻ đắc ý, đó là cảm giác chiến thắng mà trước đây chưa từng có.

Nếu Nam Cung Thiên Ân biết người phụ nữ trong lòng anh ta bây giờ chính là người phụ nữ mà anh từng dầm mưa tìm khắp Yên Thành, còn phải vào đồn cảnh sát nữa, nhất định sẽ điên lên nhỉ?

Sau khi lên xe, Chu Tuệ nhìn sang Bạch Tinh Nhiên ngồi im lặng bên cạnh, lưỡng lự hỏi: “Cậu ta chính là Nam Cung Thiên Ân à?”.

Thấy Bạch Tinh Nhiên gật đầu, bà ấy lại hói tiếp: Vậy sao cậu ta lại ờ đây thế? Như vậy có thật sự tốt không?”.

Bạch Tinh Nhiên cũng đang nghĩ đến vấn đề này, như vậy có phải quá nguy hiểm không, liệu có đem lại rắc rối cho mình không.

Cô hít nhẹ một hơi nói: “Bình thường anh ấy không ở đây đâu”.

Ngập ngừng một lúc, cô nói tiếp: “Nhưng con nghĩ chúng ta nên chuyển đi vẫn tốt hơn, đề phòng bất trắc, lâm thiếu gia anh thấy sao?”.

lâm An Nam cười nói vô tư: “Chẳng phải em nói bình thường anh ta không ở đây sao? Thế thì kệ anh ta đi, môi trường và không khí ở đây thích hợp cho việc Tiểu Ý dưỡng bệnh hơn, với lại … .”

Anh ta quay đầu nhìn cô: “Chúng ta cũng sắp cưới rồi, sau khi cưới đương nhiên cũng sẽ không ở đây nữa”.

“mà này … .” anh ta ngập ngừng, nhìn cô mỉm cười: “Đừng gọi tôi là lâm thiếu gia, cứ gọi là An Nam như vừa nãy được hơn đấy”.

Bạch Tinh Nhiên gượng gạo cúi đầu, vừa rồi gọi là để cho Nam Cung Thiên Ân nghe, nhưng giờ Nam Cung Thiên Ân không có ở đây nữa, cô thực sự cảm thấy hơi khó mở lời.

Thực ra trước đây cô cũng gọi như thế, chỉ là quá lâu rồi, với lại thời gian qua xảy ra nhiều chuyện như vậy.

“Chúng ta đến bệnh viện nào khám thế?”, lâm An Nam vừa lái xe vừa hỏi.

“Đến Hằng Tinh đi”, Bạch Tinh Nhiên không cần nghĩ nói luôn.

“Vì sao lại đến Hằng Tinh? là vì của nhà Tô Tích à?”.

“ừ … .”

Rốt cuộc là nguyên nhân gì

khiến anh cả đêm không về, lẽ nào là bên ngoài có người phụ nữ khác sao? Nghĩ đến khả năng này, cô ta lại không kìm được mà ghen tị.

mẹ cô ta nói đúng, nếu cô ta sợ anh, xa lánh anh, bên ngoài còn có rất nhiều người phụ nữ khác không sợ anh và nghĩ đủ cách tiếp cận anh.

lẽ nào lại đúng như thế sao, phản ứng của cô ta vào đêm hôm đó đã đẩy luôn anh vào vòng tay người phụ nữ khác à? Nhưng cô ta sợ thật mà!

Sau khi đi quanh phòng vài vòng, cô cuối cùng cũng đánh liều gọi điện cho Nam Cung Thiên Ân.

Điện thoại reo lên một lúc mới có người nghe máy, giọng nói dịu dàng của Nam Cung Thiên Ân vang lên: “Sao thế? Ánh An”.

Bạch Ánh An căng thẳng, lắp bắp nói: “À … đại thiếu gia, có phải em đã làm phiền anh đang làm việc không?”.

“Không, đang giờ nghỉ trưa mà”, đầu dây bên kia vọng đến âm thanh lật trang giấy, rõ ràng rằng anh vẫn làm việc trong giờ nghỉ trưa.

“Vâng, thực ta cũng không có gì, chỉ là tối qua anh không về, em rất lo cho anh”.

“ơ? Chẳng phải anh đã gửi tin nhắn cho em rồi à, tối qua muộn quá nên anh đến chung cư ngủ”.

“Hả, nhưng em không nhận được”, thực ra cô ta đã nhận được, chỉ là anh không nói cho cô ta biết nguyên nhân cụ thế, cho nên cô ta vẫn sẽ nghĩ linh tinh.

Xem ra bây giờ anh cũng không định giải thích rõ ràng cho cô ta, cô ta đành nói một cách biết điều: “Đại thiếu gia, anh không sao thì tốt, vậy em cúp máy đây”.

“Con vẫn khỏe chứ?”, Nam Cung Thiên Ân hỏi một câu.

“Con à”, Bạch Ánh An quay đầu nhìn đứa bé trong nôi nói: “Con vẫn vậy, không ăn được nhiều, mà nhìn có vẻ rất khổ sở”.

Thực ra em bé vẫn vậy, chẳng có gì khác cả, cô ta nói như vậy chỉ là hy vọng tối nay Nam Cung Thiên Ân về nhà sớm chút, Nam Cung Thiên Ân ờ đầu dây biên kia im lặng một lúc mới sốt ruột nói một câu: Anh biết rồi, bye em .

Sau khi cúp máy, Bạch Ánh An nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta lưỡng lự một lúc mới nói: “mời vào”.

Người đẩy cửa vào quả nhiên là Phác luyến Dao, cô ta đoán được ngay.

Hôm nay Phác luyến Dao được nghỉ, nên ở nhà Nam cung chơi với lão phu nhân.

Bạch Ánh An thực ra không hiểu được cô ta, vì sao có nhà không ở, suốt ngày chạy đến đây chơi, lẽ nào là có âm mưu gì sao?

Phác luyến Dao mỉm cười đi đến bên cạnh nôi, nhìn xuống em bé nói: “lão phu nhân vừa nãy lúc ngủ trưa đã gặp ác mộng, nói là mơ thấy em bé không được khỏe, cứ bắt em phải lên xem sao”.

Cô ta quay đầu lại nhìn Bạch Ánh An nói: “Em bé không sao chứ ạ?”.

“vẫn cứ vậy thôi”.

Vừa rồi nó đã uống sữa chưa?”.

“Uống rồi”, Bạch Ánh An nhếch miệng cười một cái:  “Phải rồi luyến Dao, chị có món quà muốn tặng em”.

“Tặng em á?”, Phác luyến Dao quay người đi tới, nói với vẻ ngạc nhiên.

“Đúng thế, mấy hôm trước mẹ chị đi du lịch ở Thổ Nhĩ Kỳ về, mang cho chị mấy sợi dây chuyên hồng ngọc liền”, cô ta đi đến bên cạnh chiếc tủ đầu giường, lấy ra ba hộp trang sức từ trong ra, bày trước mặt Phác luyến Dao từng chiếc một:

“Tổng cộng cho chị ba sợi, chị tặng em với Thẩm Tâm mỗi người một sợi”.

luyến Dao từng chiếc một: “Tổng cộng cho chị ba sợi, chị tặng em với Thẩm Tâm mỗi người một sợi”.

màu sắc và độ bóng của đá hồng ngọc trông rất sang chảnh, người nào chỉ cần hơi hiểu chút về nó đều có thể nhìn ra được giá trị của nó không hề thấp.

Đây đúng là Hứa Nhã Dung mang đến cho cô ta, nhưng không phải mua từ Thổ Nhĩ Kỳ về, mà là mua ở trung tâm thương mại để Bạch Ánh An đem đi lấy lòng Phác luyến Dao và Thấm Tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK