Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 289: Mâu thuẫn (4)

Sau khi cấp cứu hơn một tiếng, Tiểu Ý được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Bạch Tinh Nhiên đang ôm Chu Tuệ an ủi, thấy bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, hai mẹ con vội vàng chạy đến. Chu Tuệ cầm tay Tiểu Ý cứ thế gọi tên cậu bé, Bạch Tinh Nhiên lại kéo tay bác sĩ vội hỏi: “Bác sĩ, em trai tôi bị sao thế?”.

Bác sĩ nhìn Tiểu Ý nói với vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Bệnh tình không lạc quan cho lắm, cần phải nằm viện theo dõi một tuần đã”.

“Không lạc quan lắm?”, Chu Tuệ nghe thấy bác sĩ nói vậy, lập tức khóc lên.

“Phẫu thuật thì sao? Phẫu thuật có thể khiến nó khỏe lại không?” Bạch Tinh Nhiên vội vàng hỏi.

Bác sĩ nghĩ một lúc mới nói: “Cơ hội phẫu thuật thành công chỉ có 50%, nhưng phải càng sớm cảng tốt, yên tâm đi, chúng tôi sẽ sắp xếp mọi thứ.

Bác sĩ nói xong, đẩy Tiểu Ý tới phòng bệnh.

Bạch Tinh Nhiên cầm tay Chu Tuệ, nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ, đừng khóc nữa, bác sĩ chẳng phải đã nói có cơ hội phẫu thuật sao?”.

“Chỉ có cơ hội 50%, mẹ làm sao mà không lo cho được”, Chu Tuệ lau nước mắt, vừa khóc vừa lo lắng.

Bạch Tinh Nhiên không biết nên an ủi mẹ mình thế nào, đành im lặng, cùng bà ấy đi đến phòng bệnh.

Lúc hai người cùng đi đến khoa tim mạch, Chu Tuệ bất ngờ nhìn thấy ba người nhà Bạch Cảnh Bình, Hứa Nhã Dung và Bạch Ảnh An dìu Bạch Cảnh Bình đang trong bộ dạng yếu ớt.

Cảm nhận được bước chân của mẹ chững lại, Bạch Tinh Nhiên nhìn bà ấy một cái, sau đó nhìn theo ánh mắt đang nhìn của bà ấy, và ba người nhà kia ở phía đối diện lúc này cũng đang nhìn qua.

Hai bên nhìn nhau, trong lòng mỗi người lúc này đều dần dần không thể bình tĩnh nổi.

Bạch Cảnh Bình và Chu Tuệ nhìn thẳng vào nhau một lúc lâu, ai cũng không muốn rời mắt đi khỏi đối phương.

Bạch Cảnh Bình hiện giờ hoàn toàn đã mất đi khí chất thường ngày, mái tóc chải ngược xóa tung lòa xòa trên trán, bộ quần áo bệnh nhân mặc trên người cũng không được ngay thẳng, đến cả cái thần sắc bén trong con mắt cũng đã giảm đi nhiều.

Bạch Tinh Nhiên không nhìn ông ta nhiều, tuy đúng là lần đầu tiên nhìn thấy ông ta trong bộ dạng bơ phờ tiều tụy như vậy, nhưng cô không hề cảm thấy thương hại ông ta, mà đỡ tay mẹ mình quay người nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi”.

Chu Tuệ lúc này mới thu lại ánh nhìn Bạch Cảnh Bình gật đầu nói: “Ừ”.

“Chờ đã”, Bạch Cảnh Bình đột nhiên gọi hai mẹ con cô lại, đi lên phía trước nhìn hai người, cuối cùng nhìn sang Chu Tuệ hỏi với vẻ quan tâm: “Tuệ, bà có khỏe không? Giờ bà ở đâu?”.

Chu Tuệ quay lại, không dám nhìn thẳng vào Hứa Nhã Dung và Bạch Ảnh An, ánh mặt bà ấy hơi gượng gạo và có chút né tránh nói: “Tôi vẫn ổn, giờ đang ở khu dân cư Hương Đế.

Bạch Tinh Nhiên vội vàng kéo cánh tay mẹ mình, nhất thời chưa kịp để phòng thể mà lại để mẹ cô làm lộ ra cái bí mật này.

Cô lập tức nhìn sang Bạch Ảnh An, quả nhiên thấy sắc mặt thay đổi của cô ta, ảnh mắt lạnh lùng tia đến: “Hương Đê? Mấy người ở trong khu dân cư Hương Đế sao?”.

Bạch Tinh Nhiên không nói gì, mặc kệ cô ta rồi khoác tay mẹ cô đi luôn.

Hai mẹ con vừa đi vào khu thứ nhất của khoa nội, Hứa Nhã Dung lại đột nhiên đi vòng tới chặn đường hai mẹ con cô, sau đó giơ tay lên tát cho Chu Tuệ một cái.

“Bà làm cái gì đấy?”, Bạch Tinh Nhiên nhanh tay nhanh mắt dùng sức hất cánh tay của bà ta lại, tức giận nói: “Bạch phu nhân, bà tốt nhất là biết điều chút đi, mẹ tôi không phải người ở của bà mà bà có thể tùy tiện giơ tay lên đánh như thế!”

Hứa Nhã Dung tức tối chỉ vào mặt cô “Tao nói cho mày biết con khốn ạ! Mẹ mày còn không bằng cả con ở, bà ta chính là loại thổi tha mặt dày, lúc còn trẻ chuyên đi dụ dỗ đàn ông, giờ già rồi vẫn còn làm mấy chuyện mất mặt…

“Bà im đi!”, Bạch Tinh Nhiên giận dữ ngắt lời bà ta.

Hứa Nhã Dung lại cười khẩy nói: “Sao hả? Mày không nhìn thấy bộ dạng đáng khinh vừa rồi của mẹ mày à? Đã ngần này tuổi rồi còn muốn cướp chồng tao? Còn dám bám riết lấy chồng tao à?”.

Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt không nỡ rời đi của Bạch Cảnh Bình và Chu Tuệ vừa rồi, chỉ cần nghĩ đến Chu Tuệ lại chủ động nói cho Bạch Cảnh Bình biết địa chỉ của mình, Hứa Nhã Dung lại điên tiết chỉ muốn lao đến xé xác Chu Tuệ ra thôi.

Chu Tuệ bị bà ta dọa cho sợ tái mặt, bước chân lùi lại về phía sau.

Bạch Tinh Nhiên tuy tính cách không cứng rắn gì, nhưng cũng thực sự không thể chịu nổi cảnh mẹ mình bị người ta sỉ nhục như vậy, cô bước lên phía trước Chu Tuệ, chỉ thẳng mặt Hứa Nhã Dung lạnh lùng nói: “Bà xin lỗi mẹ tôi ngay, nếu không tôi lập tức gọi điện cho Nam Cung Thiên Ân”.

Nói xong, cô cúi đầu bắt đầu tìm điện thoại trong túi xách,

Hứa Nhã Dung vừa nghe thấy cô định tìm Nam Cung Thiên Ân, sắc mặt đột nhiên thay đổi, từ tím tái sang đỏ bừng.

Bạch Tình Nhiên cầm điện thoại giả vờ bẩm số, Hứa Nhã Dung tức tối sồn sồn kêu lên: “Mày dám!”.

“Bà có xin lỗi không?”, Bạch Tinh Nhiên xắn tay áo lên.

“Được rồi, Tinh Nhiên, chúng ta mau đi thôi”, Chu Tuệ kéo tay Bạch Tinh Nhiên nói, bà ấy không muốn gây chuyện trong lúc đang gấp rút này.

Hứa Nhã Dung hít nhẹ một hơi rồi cười khẩy: “Vậy thì mày cứ nói với cậu ta đi, tao không tin là mày thật sự không muốn sống nữa, mày chết rồi thì ai là người lo cho cuộc sống của em trai và con mẹ mặt dày kia của mày?”.

“Bà…

“Được rồi, Tinh Nhiên!”, Chu Tuệ bắt đầu ngăn cô với giọng không vui.

Sau khi Bạch Ảnh An đỡ Bạch Cảnh Bình trở lại phòng bệnh, liền đi ra ngoài tìm Hứa Nhã Dung, cô ta đứng từ xa nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên đang xắn tay áo như chuẩn bị đánh nhau. Nhưng điều khiển có ta phát điên không phải là Bạch Tinh Nhiên lại dám chỉ mặt cãi nhau với Hứa Nhã Dung, mà là vết bầm tím trên cánh tay của CÔ!

Nghĩ đến chuyện tối qua rõ ràng Nam Cung Thiên Ân cùng uống rượu có lượng thuốc như cô ta, cô ta thì như sắp bị dục vọng thiêu đốt cơ thể, còn Nam Cung Thiên Ân lại có thể chạy đến chung cư để ở, thì ra chân tướng sự việc là đây à!

Cô ta lao đến, cứ thế giật cổ áo của Bạch Tinh Nhiên khiến một nửa vai Bạch Tinh Nhiên lộ hẳn ra, trên làn da trắng nõn hiện lên đầy những vết đỏ của dấu hôn.

Nếu không phải hôm nay cô ta nhìn thấy đầy những dấu hôn trên cơ thể mình, có lẽ cô ta cũng sẽ không nhạy cảm như vậy, cũng không vừa nhìn cái đã nhận ra.

Cô ta không tin một người đàn ông bình thường như Lâm An Nam có thể hôn được như thế, chắc chắn là người bị đánh thuốc như Nam Cung Thiên Ân mới làm ra được chuyện điên rồ như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK