Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 329: Người có khiếm khuyết (1)

Bạch Tinh Nhiên yếu ớt thở dài, đi vào nhà tắm mở vòi nước, tắm rửa sạch sẽ xong mới đi xuống nhà.

Trên bàn ăn, Phác Luyến Dao và Thấm Khác bàn bạc hai ngày cuối tuần đi đâu choi, Thấm Khác đề nghị đi khu nghỉ dưỡng ven biến Châu Thành chơi, bù đắp cho những tiếc nuối ở Liễu Thành lần trước.

Phác Luyến Dao chu môi, vẻ mặt áy náy nói: “Nhưng em không đi bộ được, như vậy sẽ vất vả cho anh”.

“Nói cái gì mà vất vả, anh vốn dĩ là muốn cùng em thư giãn mà”, Thẩm Khác đưa tay ra ôm lấy vai, thơm vào má cô ta: “Em không đi được cũng không sao, anh tình nguyện làm nạng cho em, đưa em đến tất cả những nơi thú vị”.

Phác Luyến Dao cảm động rơi nước mắt, hờn dồi đưa tay ấn vào trán cậu ta một cái: “mọi người đều ở đây đấy, có thế đừng sến súa thế không?”.

“Sợ cái gì, chúng ta yêu đương hợp pháp mà, cũng đâu phải vụng trộm gì, đúng không chị dâu?”, Thấm Khác quay sang Bạch Tinh Nhiên cười híp mắt.

Bạch Tinh Nhiên vốn rất ngưỡng mộ tình cảm của hai người họ, nhìn thấy Thấm Khác với Phác Luyến Dao như hình với bóng, liền bị sự kiên quyết của cậu ta cảm động, gật đầu cười: “Đúng rồi, Luyến Dao, em thật hạnh phúc, trên đời này không tìm được người đàn ông nào tốt hơn Thẩm Khác nữa đâu”.

Cô thề là bản thân chỉ nhất thời do tình cảnh mà phát ra, nhưng Nam Cung Thiên Ân đang ngồi bên cạnh cô ăn sáng lại không hề thoải mái, nghiêng đầu nhìn sang cô.

Bạch Tinh Nhiên cảm thấy ánh mắt của anh nhìn sang, có vẻ vô tội: “Tôi nói sai gì sao?”.

“Không, chị dâu không nói gì sai cả”, Thấm Khác cười lớn nói, rồi quay đầu nói với Phác Luyến Dao: “Nghe thấy chưa, chị dâu nói anh là người đàn ông ưu tú nhất trên đời đấy, em hạnh phúc không?”.

“Em vẫn luôn cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời mà”, Phác Luyến Dao cũng cười theo.

“mấy đứa nói chuyện gì mà vui thế?”, cửa phòng ăn đột nhiên truyền đến tiếng của lão phu nhân.

Phác Luyến Dao liền không cười nữa: “Bà nội, Thấm Khác nói lát nữa sẽ đưa cháu đi khu nghỉ dưỡng Châu Thành chơi, cháu vui lắm”.

“Đi khu nghỉ dưỡng chơi cũng được, nhưng phải chú ý an toàn, đừng đế xảy ra chuyện như lần trước nữa biết không?”, lão phu nhân được Thấm Tâm dìu vào chỗ chủ tọa ngồi xuống.

Lão phu nhân nói câu này ra, bàn ăn lập tức im lặng, ai cũng trầm tư.

Bạch Tinh Nhiên là chột dạ nhất cúi đầu xuống, ăn tiếp đồ ăn trong dĩa.

“Bà nội, bà yên tâm, chúng cháu lần này sẽ rất cẩn thận”, Phác Luyến Dao cười, nói xong quay người sang Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân: “Phải rôi, anh họ và chị dâu họ có muốn đi cùng không? cả Thẩm Tâm nữa.

“Anh chị không đi đâu, các em đi đi”, Bạch Tinh Nhiên trả lời theo bản năng.

Với tình cảm của cô và Nam Cung Thiên Ân bây giờ, không cãi nhau đã là tốt lắm rồi, còn đi nghỉ dưỡng nỗi gì? “Em cũng không đi đâu, lát nữa ở trường có sự kiện”, Thẩm Tâm nói.

“Không đi là đúng rồi”, Thẩm Khác lấy ngón tay ấn vào thái dương của Phác Luyến Dao trách móc: “Đây là thế giới riêng của hai chúng ta, em bảo nhiều người đi thế làm gì?”.

Phác Luyến Dao cười đấy tay cậu ta ra.

“Thế em về rồi chúng ta nói chuyện sau nhé”, Phác Luyến Dao nói với Bạch Tinh Nhiên: “Phải rồi, mấy hôm nữa là đến trung thu, chị dâu hôm nay có ra ngoài ở nữa không? Hay là ở lại đây cùng đón trung thu đi”.

Bạch Tinh Nhiên bị cô ta hỏi cho cứng họng, vấn đề này cô làm gì có quyền lên tiếng, phải nghe theo sự sắp đặt của Nam Cung Thiên Ân.

Nhưng nói thật, nếu như Nam Cung Thiên Ân không hạn chế cô ra ngoài, cô thà ở lại căn biệt thự nhỏ, sống ở căn nhà này, lúc trước cô cảm thấy không tự do, bây giờ càng thấy không thoải mái.

Phác Luyến Dao rõ ràng đã bị liệt hai chân, nhưng lại không có ý thù ghét cô, ngược lại còn xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cô ta như vậy, khiến Bạch Tinh Nhiên cảm thấy vừa nghi ngờ vừa bất an.

“Chị nghe theo đại thiếu gia hết.” Bạch Tinh Nhiên bày tỏ rõ thái độ.

Nam Cung Thiên Ân không nói gì, chỉ thong thả ăn bữa sáng.

Nhưng lão phu nhân lại lên tiếng: “Băt buộc phải ở nhà đón trung thu, đợi qua trung thu rồi muốn đi đầu thì tùy hai đứa.”

Lão phu nhân ngoài yêu cầu hai người phải ở nhà đón tết trung thu đoàn viên ra, thì quan trọng nhất là giám sát Bach Tinh Nhiên uống thuốc, điều này trong lòng Bạch Tinh Nhiên biết rõ.

Trong lòng cô lạnh đi hơn một chút, còn một tuần nữa mới đến trung thu, nghĩa là cô phải ở trong nhà Nam Cung thêm một tuần nữa! Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân, Thiên Ân cuối cùng cũng mở miệng, gật đầu thốt ra một chữ:”Vâng.”

Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Khác đưa Phác Luyến Dao đi chơi, Thẩm Tâm cũng đến trường. Bạch Tinh Nhiên không có gì làm đi về phòng ngủ, lại phát hiện ra Nam Cung Thiên Ân đang ngồi trên sofa cầm điều khiển lướt kênh, hiếm khi thấy anh được rảnh rang như vậy.

Cô đi tới, nhìn chằm chằm hỏi anh:”Hôm nay không phải đi làm à?”

“Ừm.” Nam Cung Thiên Ân thản nhiên đáp một tiếng, ngẩng đầu lên phát hiện vẻ mặt kinh ngạc của cô đang nhìn mình, anh bất giác cau mày:”Sao? Không được à?”

“Không, tôi chỉ cảm thấy một con người của công việc như đại thiếu gia tự nhiên lại học người ta nghỉ cuối tuần, thật là hiếm thấy, cô bước lên trước một bước ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn anh nói:”Đại thiếu gia, tôi cũng muốn nghỉ cuối tuần.”

“Chẳng phải ngày nào cô cũng được nghỉ sao?” Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một cái.

“Ý của tôi là, tôi muốn đi chơi.”

“Tôi không có hứng.” Nam Cung Thiên Ân quăng cho cô một câu.

“Đại thiếu gia nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý định cùng anh ra ngoài, tôi muốn đi dạo phố với Tô Tích và Diêu Mỹ.”

Nam Cung Thiên Ân sầm mặt.anh nghĩ nhiều phải không? Được lắm! “Đại thiếu gia, không phải anh định trả lại tự do cho tôi rồi sao?”.

“Cô lấy đâu ra cái suy nghĩ đó vậy?”, Nam Cung Thiên Ân hỏi lại.

“Anh xem đến đường dây điện thoại anh cũng không ngắt”, Bạch Tinh Nhiên chỉ ngón trỏ vào điện thoại trên tủ đầu giường, trong lòng suy nghĩ rất tươi đẹp, rõ ràng đã bắt đầu dần tha thứ cho cô rồi, còn không chịu thừa nhận, thật là một tên cố chấp.

Nam Cung Thiên Ân nhìn theo tay cô về phía điện thoại, cười nhạt: “Bà xã nghĩ nhiều rồi, trong điện thoại có gắn máy nghe lén đấy”.

“Anh…!”, Bạch Tinh Nhiên lập tức chán nản.

“Tự do? Nằm mơ”, Nam Cung Thiên Ân ném điều khiến trong tay vào lòng cô: “Ở nhà mà xem tivi là được rồi, đừng hòng đi đâu cả”.

Nói xong, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Đáng ghét! Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Bạch Tinh Nhiên tức muốn ói máu! Còn cho rằng anh đã nơi lỏng việc giám sát cô, vậy mà lại đặt máy nghe lén trong điện thoại? Việc thất đức như thế mà anh cũng có thể làm ra được.

Cũng may tối qua cô sợ muộn quá lại làm phiền giấc ngủ của Tô Tích cho nên không gọi điện cho cô ấy, nếu không thì thảm rồi.

Cứ thế ở trong nhà hai ngày liền, uống thuốc đông y hai ngày liền, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình sắp bị bức bối chết rồi.

Còn Nam Cung Thiên Ân cũng không biết đang bận việc gì, lại trở về cuộc sống đi sớm về khuya.

mãi đến tối chủ nhật, cô cuối cùng cũng không chịu được nữa, dùng bộ mặt đáng thương nhìn Nam Cung Thiên Ân: “Có thế cho tôi ra ngoài mua bộ quần áo mặc không? Tôi đã mặc áo sơ mi của anh mấy ngày nay rồi”.

“muốn đi cùng ai?”, Nam Cung Thiên Ân đứng bên cạnh bàn làm việc, vừa uống trà hoa vừa lật giở tài liệu.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc rồi nói: “Đi cùng anh”.

Lần trước cô nói muốn đi cùng Tô Tích và Diêu mỹ, bị anh từ chối cho không có đường về, cho nền lần này cô không ra rồi, liền nghĩ ra một cách.

Quả nhiên, Nam Cung Thiên Ân đã đồng ý yêu cầu của cô.

Anh đặt cốc trà xuống, đi trước ra khỏi phòng làm việc.

Ngắm nghía siêu thị lớn trước mặt, Bạch Tinh Nhiên gần như không dám tin vào mắt mình, Nam Cung Thiên Ân lại đi mua sắm với mình thật sao? Thật ra là cô muốn ra ngoài tìm tung tích của con gái, tìm Tô Tích nói chuyện, nhưng Nam Cung Thiên Ân tận tình bầu bạn cô như vậy, cô cũng chỉ có thế ngoan ngoãn đi mua sắm quần áo thôi.

Đây là một trung tâm mua sắm cao cấp, bên trong không hề nhỏ hơn trung tâm mua sắm, đồ ở đây cũng đều là thương hiệu lớn.

Bạch Tinh Nhiên không thích mua đồ quá đắt, nhưng hôm nay cùng Nam Cung Thiên Ân ra ngoài, cô chỉ có thế chiều theo mức chi tiêu của Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân đưa thẳng cô đến khu bán đồ ngủ, sau đó chỉ tay vào các cửa hàng đồ hiệu xung quanh bảo Bạch Tinh Nhiên tự chọn.

Bạch Tinh Nhiên nhìn xung quanh một lượt, những nơi thế này cô chưa đến bao giờ, mà anh lại quen thuộc như thế? “Anh… thường xuyên đến đây à?”, cô hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Nam Cung Thiên Ân lườm cô một cái: “Không hẳn là thường xuyên”.

Không hẳn là thường xuyên… tức là đã đến nhiều lần rồi? mà chỗ này đều là bán đồ ngủ và đồ lót gợi cảm của phụ nữ, anh đến đây làm gì? Đương nhiên là đi cùng phụ nữ đến mua sắm rồi, còn phải hỏi? Thấy cô tự chìm vào suy nghĩ, Nam Cung Thiên Ân cười mỉa mai: “Là cô muốn tôi nói, nói ra rồi lại không vui à?”.

Bị anh nói như thế, Bạch Tinh Nhiên mới định thần lại, lí nhí nói một câu: “Tôi có không vui đâu”.

câu: “Tôi có không vui đâu”.

“Thế thì mau đi chọn đi”.

Thế là Bạch Tinh Nhiên đi vào một cửa hàng đồ hiệu bắt đầu chọn đồ ngủ, giá của đồ ngủ ở đây đắt hết hồn, thái độ của cô nhân viên vô cùng lễ phép, tươi cười hỏi cô muốn chọn loại nào.

Cô nhân viên chỉ vào dãy đồ trong cùng cười nói: “Thường những cặp vợ chồng trẻ đều thích mua loại đồ ngủ gợi cảm gợi tình này, không biết chị có… .

“Cô cứ chọn cho tôi hai bộ vừa rẻ vừa thoải mái là được”, Bạch Tinh Nhiên vội ngắt lời, lén lút nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái rồi nói nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK