Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 238: Sợ đến mức ngất xỉu (2)

Cô ta cảm thấy cánh tay mình cứ như sắp bị bóp gãy, nhưng dù thê’ nào cũng không giãy ra được

Cuối cùng cô ta cũng ý thức được anh đang phát bệnh, bắt đầu nhanh chóng mường tượng lúc anh phát bệnh thì mình phải làm gì, không được sợ, vì Bạch Tinh Nhiên căn bản không sợ, dù cổ tay bị cắn rách cũng có thể nhịn

Nhưng mà… sao có thể không sợ được chứ, sao có thể vờ như không sợ hãi, gặp phải chuyện này còn không biết sợ thì chỉ có biến thái, là kẻ điên thôi

Cô ta lúc này sợ lắm rồi, cũng không quan tâm việc phải vờ làm Bạch Tinh Nhiên nữa, vừa giãy vừa gào thét.

Cô ta đột nhiên nhớ lại lời Bạch Tinh Nhiên nói với mình, lúc Nam Cung Thiên Ân phát bệnh không được bật đèn, nếu không thì anh sẽ bị ngày càng nặng, ngày càng không kiểm soát được việc bản thân tấn công người khác

Cô ta vội vàng muốn bò dậy tắt đèn, nhưng Nam Cung Thiên Ân lúc này lại cật lực lật cô ta vào bên kia giường

lòng bàn tay anh vẫn không rời khỏi cánh tay Bạch Ánh An, vẫn bóp chặt

Bạch Ánh An được chiều chuộng từ nhỏ chưa từng chịu nỗi sợ và đau đớn thê’ này, trong lúc cấp bách, cô ta liều mạng dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay đang tóm cánh tay cô ta

lòng bàn tay Nam Cung Thiên Ân đã bị cô ta đâm cho máu me be bét, nhưng vẫn không định buông cô ta ra, thậm chí còn dùng tay khác bóp cổ cô ta

Bạch Ánh An sợ hết hồn, gần như dùng hết sức lực kêu cứu

Cuối cùng, cửa phòng ngủ cũng bị người ta mở ra, Thẩm Khác xông vào đầu tiên, lấy một viên thuốc trong ngăn kéo nhét vào miệng Nam Cung Thiên Ân, sau đó bẻ bàn tay đang bóp cổ Bạch Ánh An ra

Viên thuốc có tác dụng rất nhanh, bàn tay từ đầu chí cuối vẫn bóp chặt tay Bạch Ánh An cũng bị Thẩm Khác vặn ra

Bạch Ánh An cuối cùng cũng lấy lại tự do nhìn vết máu trên tay áo ngủ bằng lụa của mình, rồi bật khóc nức nở, sau đó mắt tối đi, ngất xỉu

“Chị dâu họ, chị dâu họ, chị sao thế?”, Phác luyến Dao vôi vàng đỡ

Phác luyến Dao vội vàng đỡ Bạch Ánh An dậy, giúp cô ta sơ cứu khẩn cấp

Bác sĩ Hoàng lúc này cũng đã đến nơi, kiểm tra sức khỏe, tiêm cho Nam Cung Thiên Ân một cách quen thuộc

Bạch Ánh An được đưa vào phòng mình

Nam Cung Thiên Ân cũng đã bình tĩnh lại, lão phu nhân đứng cạnh gường Nam Cung Thiên Ân, nhìn thấy vết máu đầy trên cổ tay anh thì tim đập thịch một cái, hỏi:

“Tay Thiên Ân làm sao thế?”

Bác sĩ Hoàng đang lấy băng gạc từ hộp thuốc ra chuẩn bị xử lý vết thương trên tay cho Nam Cung Thiên Ân, nghe thấy lão phu nhân hỏi thì ngay lập tức đáp:

“lão phu nhân yên tâm đi, chỉ là vết thương ngoài da, chắc là bị thiếu phu nhân bất cấn cào”

“móng tay của cô ta là dao chắc? Sao lại khiến Thiên Ân thành ra thê’ này”, lão phu nhân thương Nam Cung Thiên Ân, trong lòng đương nhiên cực kỳ không vui

Bác sĩ Hoàng không biết phải trả lời sao, chỉ có thể tiếp tục dịu giọng an ủi:

“lão phu nhân yên tâm đi, vết thương ngoài da thôi”

lão phu nhân biết mình ở đây trách cũng vô ích, chỉ đành im lặng

Phác luyến Dao quay lại từ phòng Bạch Ánh An, quan sát Nam Cung Thiên Ân trên giường khẽ hỏi Thẩm Khác:

“Anh họ thế nào rồi? vẫn ổn chứ?”

“Đã không sao rồi”, Thấm Khác hạ giọng nói

“Còn Ánh An, nó sao rồi?”, lão phu nhân nhìn hướng cửa một cái bực mình hỏi

Phác luyến Dao vội đáp:

“Chị dâu họ chỉ sợ hãi quá độ nên ngất xỉu, ngủ một giấc là ổn, bà nội đừng lo”

lão phu nhân căn bản không lo cho cô ta, nghe thấy cô ta không sao thì chỉ hít sâu một hoi, không nói gì nữa

Bạch Ánh An lần này hôn mê đã chữa được nỗi khổ mất ngủ của cô ta, ngủ một giấc đến trời sáng cũng chưa tỉnh

Còn Nam Cung Thiên Ân thì lại tỉnh trước, đồng thời đến phòng cô ta ngay

Tối qua mặc dù cả người đau đớn như bị hành hạ, nhưng lúc phát bệnh xảy ra việc gì anh vẫn nhớ rõ mồn một, thậm chí anh còn nhớ cảnh mình suýt thì bóp chết Bạch Ánh An

Nhìn cô ta trong giấc ngủ mà vẫn cau chặt mày, Nam Cung Thiên Ân không kiềm được mà hơi đau lòng, nhưng đồng thời trong lòng cũng dâng lên chút nghi ngờ, tối qua mặc dù cô ta bị anh bóp cho đau đớn vô cùng, nhưng người chảy máu là anh

Thế mà cô ta lại sợ đến mức ngất xỉu, chẳng giống tính cô ta gì cả

Anh nhớ ngày trước cô ta sẽ không sợ bệnh của anh, cũng sẽ không bật đèn lúc anh phát bệnh.

Chăm anh nhiều lần như vậy, cô ta đã quen với cả quy trình, cũng biết lúc anh phát bệnh thì không được bật đèn, mà ngay lập tức lấy thuốc trong ngăn kéo ra cho anh

Chỉ cần uống thuốc kịp thời, thì bình thường anh đều sẽ không làm việc gì quá khích, càng sẽ không khống chế được hành vi của bản thân

Anh vươn tay ra, nhưng lúc đầu ngón tay chạm đến má cô ta thì đột ngột dừng lại, cuối cùng vẫn không nỡ quấy rầy cô ta.

mặc dù anh không chạm vào cô ta, nhưng Bạch Ánh An vẫn tỉnh giấc, ánh mắt dần dịch lên trên, khi cô ta nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đứng ở trước giường, thì cơ thể lăn sang đầu giường bên kia theo bản năng, sau đó nhìn anh với vẻ mặt sợ hãi:

“Anh… anh đừng qua đây”

Dáng vẻ của cô ta cứ như anh là kẻ đáng sợ lắm vậy

lòng Nam Cung Thiên Ân đau đớn, nhìn cô ta chăm chú một lúc rồi xoay người đi ra cửa

Cô ta thay đổi thật rồi, khác với trước kia!

Cô ta ngày trước ngoài mấy hôm mới cưới lộ ra biểu cảm này với anh ra thì những thời gian khác sẽ không như vậy, thậm chí còn lộ vẻ đau lòng sau khi anh phát bệnh.

Bạch Ánh An nhìn thấy anh xoay người bỏ đi, đầu óc trống rỗng, lúc này mới ý thức được mình đang diễn vai Bạch Tinh Nhiên, Bạch Tinh Nhiên chắc chắn sẽ không nhìn anh, nói với anh như vậy

Cô ta vội vàng xuống giường, xông lên ôm lấy anh từ phía sau, cố ý giả vờ dáng vẻ không vui, trách cứ:

“Sao anh lại đi thật chứ, chẳng có khiếu hài hước gì cả.”

Cơ thể Nam Cung Thiên Ân cứng đờ, sau đó xoay người quan sát gương mặt đang cười rộ lên của cô ta, vừa nãy cô ta giả vờ ư?

“Còn nhớ lời em từng nói với anh không? Em nhất định sẽ là người không sợ anh ngoài Chu tiểu thư”, cô ta dùng tay đỡ lấy gương mặt đẹp trai của anh, sau đó kiễng chân hôn lên môi anh một cái, đau lòng nói:

“Xin lỗi nhé, tối qua không chăm sóc tốt cho anh, chủ yếu là anh quăng một cái làm em đơ luôn, nếu không thì em cũng sẽ không dễ dàng ngất xỉu vậy”

Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên kéo tay cô ta khỏi mặt mình, nắm vào lòng bàn tay áy náy nói:

“Phải là anh nói xin lỗi em mới đúng”

Bạch Ánh An lắc đầu:

“Chỉ cần anh không sao là được”

Nghĩ đến tối qua cô ta vẫn còn sợ, nhưng cô ta không thể tỏ vẻ sợ hãi, ánh mắt cô ta dần dịch xuống dưới, dừng ở cánh tay phải quấn băng gạc của anh đau lòng hỏi:

“Tay anh không sao chứ?”

Cô ta nhớ tối qua mình đã cật lực cấu lòng bàn tay anh, lúc ấy trên lòng bàn tay cô ta cũng nhớp nháp, nghĩ thôi cũng biết là tay anh bị cô ta cấu cho chảy máu.

Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, lắc đầu không bận tâm:

“Vết thương cỏn con mà thôi, tại bác sĩ Hoàng làm quá lên”

“Không sao thì tốt”, sự đau lòng trên mặt Bạch Ánh An càng rõ nét hơn:

“lần sau nếu em không nhịn được làm anh bị thương thì anh nhớ đánh cho em ngất đi, như vậy thì em sẽ không làm anh bị thương nữa”

Nam Cung Thiên Ân cười buồn, đánh ngất cô ta? Sao anh làm được chứ?

“Em thì sao, cánh tay đỡ chưa?”, Nam Cung Thiên Ân kéo tay áo cô ta, lúc nhìn thấy mảng tím bầm trên cánh tay cô ta thì lại đau lòng

“Không sao, không còn đau nữa rồi”, Bạch Ánh An mỉm cười kéo tay áo xuống, che đi vết thương do bị anh bóp

“Từ từ thôi, rồi sẽ tốt lên”, anh khẽ hít vào một hơi, kéo cô ta vào lòng

Tựa vào lồng ngực anh, Bạch Ánh An thầm thở phào, nguy hiểm thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK