Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 330: Người có khiếm khuyết (2)

Cô nhân viên cũng nhìn theo ánh mắt của cô về phía Nam Cung Thiên Ân đang ngoài trên sofa, không những không cùng nói nhỏ với cô, mà còn hơi lớn tiếng trêu đùa: “Em thấy anh xã nhà chị cũng không giống người không thích gợi tình mà”.

“Anh ấy… có trở ngại trong chuyện đó”, đế nhanh chóng dập tắt ý muốn mời chào cô mua đồ ngủ gợi tình của cô nhân viên, Bạch Tinh Nhiên không thế không thuận miệng nói bừa.

Chỉ là cô không ngờ cô nhân viên ở đây lại là người nhiều chuyện thế, đến cả hai người phụ nữ khác bên ngoài cũng nhiều chuyện tới góp vui, vẻ mặt vừa thông cảm vừa tiếc nuôi vè mặt vừa thông cảm vừa tiếc nuôi thì thầm nói: “Thật không? Chuyện đó không ổn à? Trông rõ ràng rất khỏe mà? .

“Phải đấy, rõ ràng rất khỏe mà, sao có thế không được chứ?”.

“Trông rõ đẹp trai, mà lại là người có khiếm khuyết à? Tiếc quá…”.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời, một câu nói đùa thôi có thể đừng như vậy không! “Ha ha…nếu không anh ấy đã không cưới tôi”.

“Cũng đúng, ban nãy tôi cũng đang nghĩ, chắc chắn là cô bao nuôi anh ta, nếu không một người đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai như anh ta, sao lại có thể thích cô…”.

“Khụ khụ…”, cô nhân viên lúc đầu không nhịn được mà lên tiếng, cô ta còn muốn bán quần áo đế lấy doanh số mà.

Người phụ kia cũng ý thức được sắc mặt của Bạch Tinh Nhiên đã trở nên rất khó coi rồi, vội chữa ngượng: “Ặc… xin lỗi, ý tôi là đàn ông có tiền thường thích lấy ngôi sao cơ”.

Nói xong, cô vội vàng đứng sang một bên.

“Nói đã chưa?”, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng lên tiếng, từ sofa đứng dậy đi tới chỗ bọn họ.

Sắc mặt của mấy cô gái cũng thay đổi, không dám ho he.

Chỉ có Bạch Tinh Nhiên khó chịu hỏi anh một câu: “Anh nói thật đi, trông tôi có xấu không?”.

“Không đẹp”, Nam Cung Thiên Ân.

“Giờ đến lượt cô nói thật, chuyện đó của tôi thật sự có trở ngại sao?”.

Bạch Tinh Nhiên tiếp tục cứng họng.

“Nói đi”.

“Thật ra cũng tốt”.

“Chỉ cũng tốt thôi sao?”.

“Rất tốt!”, Bạch Tinh Nhiên giơ ngón cái về phía anh, trong lòng nghĩ tối nay về cô chết chắc rồi.

Aizz, đều tại cô, thiếu gì lý do để từ chối sự nhiệt tình của cô nhân viên, tại sao lại cứ phải nói ra những lời dễ chọc giận Nam Cung Thiên Ân vậy chứ? Nam Cung Thiên Ân vẫn không thỏa mãn, dù sao việc này với một người đàn ông mà nói là một sự sỉ nhục, anh vòng một tay qua eo Bạch Tinh Nhiên, thì thầm vào tai cô: “Hình tượng của tôi đã bị cô hủy hoại rồi, cô nói xem tôi có muốn đưa cô vào phòng thay đồ chứng minh thực lực không?”.

“Không cần đâu, cái này là nói đùa thôi mà”, Bạch Tinh Nhiên cười gượng nhìn sang mấy cô gái kia: “Thật ra là tại tôi thấy bọn họ đều xinh đẹp hơn tôi, lo lắng bọn họ cướp chồng tôi, nên mới nói như vậy”.

Cô nhân viên đứng một bên cũng cười: “Hóa ra là hiểu nhầm, hiểu nhầm…”.

một cô nhân viên khác lấy từ trên giá xuống một bộ váy ngủ đưa cho Bạch Tinh Nhiên: “Chị ơi, chị muốn đồ ngủ vừa rẻ vừa thoải mái đúng không ạ? Bộ này rất thoải mái, chất cotton”.

“Được, lấy cho tôi một cái size to gói lại”, Bạch Tinh Nhiên chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh.

mua ở cửa hàng này hai bộ đồ ngủ, rồi lại mua vài bộ đồ lót, hai người cuối cùng cũng định rời đi.

Lúc tiễn họ ra khỏi cửa hàng, cô nhân viên không bỏ cuộc hỏi Nam Cung Thiên Ân một câu: “Anh ơi, thật sự không muốn xem thử đồ ngủ và đồ lót gợi tình sao?”.

Nam Cung Thiên ÂN quay đầu cười với cô ta:”Không cần, cô ấy mặc áo sơ mi của tôi đi ngủ còn gợi cảm hơn bất cứ bộ đồ gợi tình nào.”

Cô nhân viên đứng hình.

Bạch Tinh Nhiên thì đỏ bừng mặt.

Trong lòng nghĩ người đàn ông này thật không kín đáo bằng cô, câu gì cũng có thể nói ra được.

Có điều… cô thật không ngờ, bản thân mặc áo sơ mi của anh lại có thể kích thích cảm quan đến như vậy, cũng may hôm nay cô ra ngoài mua đồ ngủ, nếu không đến bản thân cô cũng không biết mình ngày nào cũng làm những việc rước họa vào thân.

“Còn muốn mua gì nữa không?” Nam Cung Thiên Ân hỏi.

“Không cần đâu, thế là đủ rồi.” Bạch Tinh Nhiên đáp.

“Chúng ta về thôi.”

“Ừm.” Bạch Tinh Nhiên thực ra muốn hỏi anh về sớm thế làm gì, giờ hẵng còn sớm, vẫn có thể đi xem phim.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, thì đã gặp phải người quen, là Kiều Tư Hằng và một người phụ nữ lạ mặt! Bạch Tinh Nhiên sững sờ, người bên cạnh Kiều Tư Hằng lại không phải là Tô Tích! Người phụ nữ đó trông khá xinh đjep, thân hình đầy đặn điều khiến cô ngạc nhiên là trong tay Kiều Tư Hằng còn ôm một đứa bé trông mới chỉ ba bốn tháng tuổi, bọn họ vừa đi ra khỏi khu đồ mẹ và bé.

Đối phương lúc này cũng nhìn thấy cô, trên mặt cũng hiện vẻ ngạc nhiên.

“Trùng hợp quá.” Kiều Tư Hằng cười nhạt với hai người.

Nam Cung Thiên Ân đáp trả anh ta bằng một nụ cười mỉa: “Hai người giấu kỹ thật đấy.”

Phương Mật vẫn là bộ dạng dịu dàng và quyến rũ, vừa nhìn Nam Cung Thiên Ân bằng ánh mắt tóe điện vừa nhõng nhẽo:”Thiên Ân thiếu gia phải giữ bí mật cho tôi đấy, không chị Kiều giết tôi mất.”

“Cô mà sợ Kiều thiếu phu nhân sao?”

“Đương nhiên.” Phương Mật cười đắc ý: “Có điều đó chỉ là tạm thời thôi, đợi đứa sau tôi sinh được con trai, tôi sẽ bắt cô ta quỳ xuống cầu xin tôi! Đúng không, Kiều thiếu gia?”

Phương Mật nhón chân lên thơm và má Kiều Tư Hằng, rồi lại lấy tay chỉnh mũ cho em bé.

Bạch Tinh Nhiên ngắm nghía đứa bé lanh lợi đáng yêu, trắng trẻo mũm mĩm trong tay Kiều Tư Hằng, trong lòng cứ cảm thấy kinh ngạc không thôi nhưng không thế ngờ được Kiều Tư Hằng lại giấu cô ấy sinh con ở ngoài.

Kiều Tư Hằng đưa tay lên ấn vào trán Phưong mật một cái, chỉ tay vào Bạch Tinh Nhiên: “Đừng nói năng luyên thuyên, vị Nam Cung thiếu phu nhân này là bạn thân của Tô Tích đấy”.

“Bạn thân?”, Phương mật hơi bất ngờ, sau đó bắt đầu quan sát Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng định thần lại, nhìn Kiều Tư Hằng phẫn nộ nói: “Đứa bé này là con anh à?”.

Không chờ Kiểu Tư Hằng trả lời, Không chờ Kiểu Tư Hằng trả lời, Phương mật đã tức giận nói: “Cô nói câu này là ý gì? Lẽ nào tôi còn có người đàn ông nào khác? Tôi nói cho cô biết, nói năng phải có trách nhiệm chút chứ!”.

Nói xong lại quay sang Kiều Tư Hằng, khoác tay anh ta vội vàng nói: “Kiều thiếu gia, anh tuyệt đối không được nghe cô ta nói bừa, đứa bé tuyệt đối là con anh”.

Kiều Tư Hằng quay sang nở nụ cười an ủi với cô ta, rồi nói với Nam Cung Thiên Ân: “Chúng ta hẹn hôm khác nhé, hôm nay ai đi đường nấy đi”.

“Được”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu, ôm Bạch Tinh Nhiên định đi.

Bạch Tinh Nhiên đột nhiên lại giãy ra khỏi vòng tay anh, lao đến trước mặt Kiều Tư Hằng và Phương mặt đã quay người chuẩn bị đi, trừng mắt nhìn Kiều Tư Hằng phẫn nộ quát mắng: “Kiều Tư Hằng, anh quá đáng quá rồi đấy! Tô Tích có biết không? Cô ấy là vợ anh đấy! Sao anh có thể ở sau lưng cô ấy sinh con bên ngoài? Anh làm vậy có xứng với cô ấy không?”.

“Là bản thân Tô Tích không chịu sinh mà!”, Phương mật đứng lên trước mặt Kiều Tư Hằng phản bác: “Kiều thiếu gia và người chị em tốt đó của cô vốn không có tình cảm, bọn họ sớm muộn cũng ly hôn thôi!”.

“Sao cô biết bọn họ sẽ ly hôn?”, Bạch Tinh Nhiên tức giận quay sang cô ta, vung tay tát cho cô ta một cái: “Cái đồ tiểu tam vô liêm sỉ, cướp chồng của người khác mà còn già mồm, rốt cuộc cô có biết nhục không? Tôi nhắc nhở cô một câu, cô tốt nhất đừng đế Tô Tích biết, nếu không cô ấy sẽ giết cô thật đấy”.

“Cô dám đánh tôi? Đến cả con khốn Tô Tích kia còn không dám đánh tôi, cô dám…”, Phương mật xông lên định đánh với Bạch Tinh Nhiên một trận.

Nam Cung Thiên Ân lập tức kéo cô lại, cười nhạt nói: “Đây là chuyện riêng nhà người ta, cô đừng quan tâm”.

Kiều Tư Hằng cũng đưa một tay ra kéo Phương mật lại, không vui trách: “ở nơi đông người thế này, em định đánh nhau à?”.

“Chồng ơi, cô ta đánh em”, Phương mật chỉ vào khuông mặt bị đánh đau.

“Đánh em thì sao, em vốn là cướp chồng người ta mà”, Kiều Tư Hằng xoa lên khuôn mặt bị thương của cô ta: “Được rồi, ngoan, về chồng thổi cho nhé”.

Phương mật không nói được gì nữa.

Bạch Tinh Nhiên nghe thấy Phương mật thở ra một tiếng ‘chồng’, tức giận đến nỗi muốn lao đến đánh cô ta: “Đúng là không có sĩ diện, cô còn gọi người ta là chồng?”

“Được rồi, đủ rồi”, Nam Cung Thiên Ân túm cô lại.

“Sao anh lại cản tôi, loại đàn bà này nhất định phải xử!”, Bạch Tinh Nhiên chỉ vào Phương mật đã được Kiều Tư Hằng đưa đi rồi mà vẫn không quên quay lại ném cho cô một nụ cười đắc ý.

“Không phải đã nói với cô rồi sao, đó là chuyện của người ta, đến bản thân Tô Tích còn không quan tâm”, Nam Cung Thiên Ân thấy cô mặt đỏ bừng bừng, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nhe nanh xòe móng của cô.

“Anh nói gì?”, Bạch Tinh Nhiên dừng chân lại nhìn anh: “Tô Tích không đế ý sao? Sao anh biết cô ấy không đế ý? Cô ấy biết là Kiều Tư Hằng có con bên ngoài rồi sao?”.

Nam Cung Thiên Ân tùy tiện gật đầu: “Hôm đó ở tiệc sinh nhật của Kiều phu nhân có người nhắc đến, Tô Tích chắc đã nghe thấy rồi”.

“Không thể nào, với tính cách của Tô Tích tuyệt đối không thể đế chuyện này xảy ra được”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, cô rất hiểu Tô Tích.

Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nhìn cô hỏi một câu: “Nếu đổi lại là cô, cô sẽ làm thế nào?”.

“Tôi? Ý là sao?”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh đứng hình mất một lúc: “Ý anh nếu đổi lại là anh lén lút có con bên ngoài ấy à? Vậy tôi nhất định sẽ…! .

Những lời ngạo mạn còn chưa kịp thốt ra, thì giọng Bạch Tinh Nhiên đã hạ xuống: “Tôi sẽ tác thành cho anh”.

“Tại sao?”.

“Bởi vì anh từng nói, chuyện riêng của anh tôi không có tư cách xen vào”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK