Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 304: Mất trắng

Cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi đúng vào Rosen đang đứng ở chính giữa căn phòng.

Rosen lúc này đang nhe răng cười với cô ta, vẫy tay chào: “Hi, Bạch tiểu thư, rất vui được gặp cô”.

Nhìn thấy anh ta, Bạch Ảnh An lập tức nhớ lại cảnh tượng buổi tối hôm đó bị anh ta cưỡng bức, ghê tởm đến mức suýt thì nôn hết bữa trưa ra.

Cô ta tháo giày cao gót ở dưới chân ra lao về phía anh ta: “Anh vẫn còn mặt mũi đến đây à? Cút đi cho tôi! Cứt !”.

“Không, không, Bạch tiểu thư hiểu nhầm rồi, tôi chỉ là một tài xế, tôi đưa người đến đây mà…”, Rosen vừa né đòn của cô ta vừa xua tay nói.

“Thiên Ân thiếu gia đến ư?”, Bạch Ảnh An đột nhiên dừng tay lại, trên mặt ánh lên vẻ vui mừng. Thiên Ân thiếu gia đến rồi sao? Thiên Ân thiếu gia tha thứ cho cô ta rồi?

Mặc dù bị anh làm cho nhà tan cửa nát, nhưng nghe được tin Thiên Ân thiếu gia đến, trong lòng cô vẫn nhen nhóm tia hi vọng.

Giờ cô ta đã chẳng còn gì, nếu như Thiên Ân thiếu gia có thể tha thứ cho cô ta, có thể tiếp tục làm vợ chồng cho cô ta dựa dẫm, đương nhiên cô ta bằng lòng rồi, dù sao đây cũng là con đường duy nhất của cô ta bây giờ.

“Thiên Ân thiếu gia sẽ không đến đâu”, cầu thang xoắn ốc tầng hai đột nhiên vang lên giọng chín chắn của một người phụ nữ, Bạch Ảnh An ngẩng đầu lên nhìn, thấy trợ lý Nhan mặt đang nghiêm nghị: “Tại sao lại là cô? Cô đến nhà tôi làm gì?”.

Trợ lý Nhan thản nhiên cười, nhẹ nhàng bước xuống trên đôi giày cao gót.

“Bạch tiểu thư, căn nhà này Thiên Ân thiếu gia chỉ thuê có mười ngày, hôm nay đến hạn rồi”, trợ lý Nhan đi đến trước mặt cô ta: “Tôi đến để trả nhà, phiền Bạch tiểu thư xem lại xem có đồ gì cần mang đi không, nếu không qua hôm nay sẽ không còn là của Bạch tiểu thư nữa đâu”.

“Cô nói cái gì?” Bạch Ảnh An nhìn cô ấy” “Cô muốn tôi dọn ra khỏi đây à?”,

“Bạch tiểu thư, không phải tôi muốn cô dọn ra khỏi đây, mà là nhà đến hạn rồi, Thiên Ân thiếu gia không có ý định thuê tiếp.”

“Cô…”, Bạch Ảnh An bất giác lùi lại về sau một bước, bàn tay vịn vào ghế sofa bên cạnh, trong lòng khó khăn lắm mới lóe lên một tia hi vọng giờ lại dập tất rồi.

Uổng công ban nãy cô ta còn hạ mình cho rằng anh sẽ đột nhiên hết giận, quyết định tha chứ cho cô ta.

Ban nãy cô ta từ biệt thự nhà họ Bạch quay về, biệt thự nhà họ Bạch đã bị niêm phong, cả những tài sản đứng tên mẹ con cô ta cũng niêm phong hết.

Nếu không cô ta cũng sẽ không quay về đây, nhưng không ngờ chốn dụng thân cuối cùng nay cũng sắp bị Nam Cung Thiên Ân thu hồi lại, xem ra anh không bức chết cô thì sẽ không buông xuôi rồi.

Nam Cung Thiên Ân nói đúng, cho dù có cho cô con đường sống, cũng sẽ khiến cô sống không bằng chết

“Bạch tiểu thư, Thiên Ân thiếu gia bảo tôi nhắc nhở cô một tiếng, đừng có ý định đến nhà Nam Cung làm phiên lão phu nhân, bởi vì Thiên Ân thiếu gia vốn không định để lão phu nhận biết âm mưu để tiện của nhà cô, không muốn lão phu nhân tức giận” trợ lý Nhan nói.

Bạch Ảnh An nhìn cô ấy, lắc đầu cười khổ: “Sao anh ấy có thể nhẫn tâm như thế..

“Bạch tiểu thư, tôi thấy câu này nên để Thiên Ân thiếu gia hỏi cô mới đúng”, trợ lý Nhan giọng trầm xuống: “Phải rồi, Thiên Ân thiếu gia nói, anh ấy làm như vậy một phần là để báo thù cho cái chết của cháu đích tôn nhà Nam Cung”.

Bạch Ảnh An hơi kinh ngạc, không ngờ Nam Cung Thiên Ân vẫn nhắc lại chuyện này, cô ta tưởng Nam Cung Thiên Ân đã tha thứ cho cô ta rồi chứ.

Trợ lý Nhan lại nói: “Bạch tiểu thư, nếu như không còn việc gì nữa thì mời cô đi cho, tôi phải khóa cửa”.

Bạch Ảnh An đột nhiên túm chặt lấy cổ tay cô ấy, giọng khẩn cầu: “Tôi muốn gặp Thiên Ân thiếu gia, xin cô hãy giúp tôi chuyển lời”.

“Bạch tiểu thư, tôi nghĩ hôm đó Thiên Ân thiếu gia đã nói rất rõ với cô qua điện thoại rồi, cả đời này anh ấy sẽ không gặp lại cô nữa, huống hồ…, trợ lý Nhan bật cười lắc đầu: “Cô định cầu xin anh ấy thương tình sao? Nếu như thế thì tôi khuyên cô tốt nhất nên từ bỏ ý định đó đi, bởi vì Thiên Ân thiếu gia trước nay chưa bao giờ chấp nhận xin lỗi và cầu xin.”

Trợ lý Nhan nói xong, cầm điện thoại bấm gọi, quay đầu nói với Rosen: “Rosen, ở đây giao lại rồi cho anh, tôi còn có việc”.

“Được, thưa trợ lý Nhan”, Rosen cung kính gật đầu đồng ý.

Bạch Ảnh An vừa nghe giao lại chỗ này cho Rosen, sợ đến mức vội vàng đi theo trợ lý Nhan ra ngoài.

Trợ lý Nhan mở cửa xe chuẩn bị lên xe, phát hiện cô ta đi theo mình, thế là chỉ tay vào trong xe nói với cô ta: “Cô đi đâu? Tôi đưa cô đi”.

Vì để nhanh chóng tránh xa Rosen, Bạch Ảnh

An không cả nghĩ ngợi lập tức lên xe.

Chiếc xe rời khỏi khu biệt thự ven núi, trợ lý Nhan quay đầu hỏi cô ta: “Cô đi đâu?”

Bạch Ảnh An tựa đầu vào cửa sổ xe, bộ dạng suy sụp khiến người ta thương xót, người đáng thương ất có chỗ đáng hận, trợ lý Nhan lắc đầu, quay lại tập trung lái xe.

“Tôi cũng không biết”, mãi một lúc sau, Bạch Ảnh An mới yếu ớt trả lời.

Giờ cô ta đã chẳng còn gì cả, không có người thân, không có nhà, đến cả hành lý cũng không có. Mà tất cả những điều đó là do cô ta tự chuốc lấy, là cô ta tự hại mình đến nông nỗi này, hại chết bố mình, còn hại mẹ mình vào tù.

Nếu như không phải cô ta quá tham lam, tha thiết muốn làm Nam Cung thiếu phu nhân, khiến cho Nam Cung Thiên Ân phẫn nộ, nhà họ Bạch sao có thể đi đến bước đường ngày hôm nay?

Mới sáng sớm, lão phu nhân không biết nghe phong thanh từ đầu, liếc nhìn Nam Cung Thiên Ân đang đi từ ngoài vào phòng ăn trách mắng: “Nghe nói cháu đi phá đám cưới của Lâm An Nam?”.

Nam Cung Thiên Ân không hề bất ngờ, cũng không sợ sệt: “Bà nghe ai nói vậy?”.

“Tối qua bà đi spa nghe thất người ta bàn luận, còn nói cháu cướp cô dâu của người ta đi, rốt cuộc là chuyện gì?”.

“Bà, bà thấy tin này có đáng tin không?” Nam Cung Thiên Ân đi đến bên cạnh bà ta kéo ghế ngôi xuống, nói khẽ: “Cho dù cháu có thiếu đàn bà cũng không đến mức phải đi cướp người đàn bà của Lâm An Nam chứ?”

“Bà cũng nghĩ như vậy, nhưng người ta cứ đồn the”.

“Người khác thích đồn sao thì đồn, chúng ta cứ mặc kệ đi”, Nam Cung Thiên Ân nâng cốc sữa trên bàn lên uống một ngụm, nói: “Bà ơi, lúc trước chính bà dạy cháu, bất luận người ngoài đồn gì cũng đừng để ý mà”.

“Bà nghe cũng thấy rất hoang đường, lão phu nhân nói: “Còn có người nói công ty nhà họ Bạch đã bị cháu thu mua, Bạch Cảnh Bình cũng là cháu ép chết, rốt cuộc có chuyện đó không?”.

“Bà ơi, Bạch Cảnh Bình là tự ông ta phạm pháp cho nên mới sợ hãi mà nhảy lầu, chẳng liên quan gì đến cháu”, Nam Cung Thiên Ân tùy tiện nói.

Lão phu nhân trầm lặng, cũng không biết đang nghĩ gì.

Nam Cung Thiên Ân nhìn sang bà ta một cái, cười nói: “Bà ơi, mau ăn sáng đi, đừng nghĩ nhiều nữa”.

Lúc này, Tiểu Lục đi từ cửa vào, nói là có Lâm Đạo Nhiên và Lâm phu nhân đến

Nghe thấy nhà họ Lâm, biểu cảm trên mặt lão phu nhân vẫn không mấy nhiệt tình, chỉ bình thản nói: “Bảo họ vào đi”.

Tiểu Lục quay người rời khỏi phòng ăn, Nam Cung Thiên Ân vội nói: “Bảo họ lên phòng khách tầng hai ngồi đợi”.

“Vâng, thưa đại thiếu gia”, Tiểu Lục quay người rời khỏi phòng ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK