Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 235: Sự lựa chọn của cô (3)

Xét nghiệm ADN? Vậy chẳng khác nào sẽ biết được đứa bé không phải do cô ta sinh ra hay sao?

Phác Luyển Dao thấy cô ta ngây người ra bèn bật cười: “Chị dâu, em đùa chị thôi, chị lại tưởng thật à?”.

“Chị… chị cũng hơi tưởng thật, đùa kiểu này không vui đâu nhé”, Bạch Ảnh An mỉm cười: “Để đại thiếu gia nghe thấy chắc chắn sẽ không vui, đại thiếu gia vốn đã hơi nhỏ nhen”.

“Anh họ nhỏ nhen á? Sao em không thấy nhỉ”, Phác Luyến Dao đi đến bên giường ngồi xuống: “Em thấy anh họ khá là tốt mà, ngoài những buổi tối phát bệnh thì hơi kinh khủng ra, những lúc khác cũng đều rất tốt”.

“Buổi tối… đúng là có chút kinh khủng, nhưng chị lại không sợ, chị quen rồi mà, Bạch Ảnh An cảm thấy da đầu đã bắt đầu tê dại, thực ra cô sợ chết khiếp đi ấy

“May mà chị không sợ, chứ nếu không anh họ sẽ buồn làm đấy, chị dâu mau uống canh đi cho nóng”, Phác Luyến Dao lại bưng bát canh lên đưa cho cô ta.

Bạch Ảnh An đưa tay vừa lúc chạm vào bát canh, bát canh đột nhiên trượt khỏi đầu ngón tay cô ta, cả bát canh đây đổ ụp xuống giường.

“Ổi! Em xin lỗi, đều tại em cả”, Phác Luyến Dao vội vàng chạy đến bàn trà lấy giấy ăn, sau đó dùng giấy ăn lau vết canh trên giường.

Chỉ là ga giường vốn dễ thấm nước, nước canh đổ xuống lập tức ướt đẫm cả một mảng ga giường, có khi ướt luôn cả đệm.

Bạch Ảnh An tuy tức giận, nhưng vì cần giữ hình tượng tốt đẹp trước mặt Phác Luyến Dao, nên không thể không giả vờ mỉm cười an ủi nói: “Không sao, cứ kệ nó đi, mai cho người đi giặt là được mà”.

“Nhưng tối nay chị không có chỗ mà ngủ nữa rồi”, Phác Luyến Dao vẫn nói với vẻ áy náy,

“Sao thế?” Nam Cung Thiên Ân đi vào thấy hai người ngồi trên chiếc giường bẩn, thế là đi tới nhìn bọn họ hỏi.

Phác Luyến Dao đi xuống giường, nhìn Nam Cung Thiên Ân bằng ánh mắt tràn đầy tội lỗi: “Anh họ, em không cẩn thận làm bẩn giường của chị dâu họ rồi”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn tấm đệm bị ướt một vũng, nói: “Không sao, tối nay sang phòng anh ngủ là được”.

Anh nói với vẻ mặt đương nhiên, Bạch Ảnh An vừa nghe thấy đến phòng anh ngủ, trong lòng lập tức dấy lên nỗi sợ hãi, cô ta vội nói: “Không cần đầu, chỉ ướt có một ít thôi mà, thay ga giường là được rồi.

Tuy Nam Cung Thiên Ân rất đẹp trai, rất thu hút, cô ta luôn không kìm được mà muốn lại gần anh, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng nửa đêm anh phát bệnh cần tay Bạch Tinh Nhiên bị thương là trong lòng cô ta lại thấy hốt.

Tuy anh không phải ngày nào cũng phát bệnh, nhưng nhớ đêm nay đúng lúc phát bệnh thì sao? Cô ta phải giả vờ tỏ ra không sợ hãi rồi đi chăm sóc anh? Rồi còn đưa cổ tay của mình cho anh cần? Thôi đi!

Nhưng Nam Cung Thiên Ân luôn ghét nhất là thấy Bạch Tinh Nhiên cố tình nén tránh mình, nghe thấy cô ta nói vậy, tính cách bá đạo theo thói quen lại trỗi dậy.

Anh tiến lên trước một bước, nghiêng người dùng ngón tay nâng cắm cô ta lên cười với giọng nham hiểm: “Đây là canh gà chứ không phải nước, em không sợ nửa đêm có côn trùng bò lên giường em sao?”

Bạch Ảnh An vừa nghe thấy có côn trùng, lập tức thu người lại theo bản năng, rồi mở miệng nói: “Hay là… em sang phòng con ngủ?”.

Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: “Không được, ban đêm con sẽ khóc em không ngủ được đầu”.

“Em… thực ra em sợ tối em sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh”, Bạch Ảnh An thấy không tránh được, đành vừa cười vừa nói.

“Không sao, em không làm ảnh hưởng anh được đâu”, Nam Cung Thiên Ân lắc đâu.

Đêm xuống, Bạch Ảnh An ngồi trên giường nhìn hình dáng quyến rũ xuyên qua lớp cửa kính mờ của phòng tắm, nghe thấy tiếng nước ồ ạt bên trong vọng ra, nỗi sợ hãi trong lòng dần dần mất đi.

Khi Nam Cung Thiên Ân quần khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, cô ta thậm chí đã hoàn toàn quên mất chuyện nửa đêm anh sẽ phát bệnh, ánh mắt quyến rũ nhìn vào cơ thể cường tráng của anh.

Vốn tưởng Nam Cung Thiên Ân có bệnh từ nhỏ cơ thể sẽ yếu ớt, không ngờ lại không hề thua kém những đàn ông khác, nhất là cơ bắp cuồn cuộn lộ ra bên ngoài, nhìn đã khiến người ta muốn dựa vào ngay.

Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được ánh mắt trần trụi của cô ta, anh mỉm cười nhẹ nhếch mày nhìn cô ta nói: “Sao thế? Ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói kia là muốn vật anh ra à?”.

Bạch Ảnh An hoàn hồn, tuy đúng là rất muốn lên vật anh ra, nhưng cô ta chưa quên thân phận lúc này của mình, với tính cách không hiểu lãng mạn gợi tình của Bạch Tinh Nhiên, lúc này chắc đang ngại ngùng mà chui trong chăn rồi nhỉ?

“Lâu lắm rồi không nhìn thấy cơ thể anh, nên nhất thời không kìm được”, cô ta cười thẹn thùng.

“Thế vừa rồi ai giả vờ không muốn sang ngủ với anh đấy?”, Nam Cung Thiên Ân đi tới, đẩy cô ta xuống giường luôn.

Bạch Ảnh An cười hi hi ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn anh với vẻ nghiêm nghị: “Mẹ đã bảo rồi, con gái không được chủ động quá”.

“Nhưng giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp”.

“Cũng phải, vậy sau này em không giả vờ nữa”.

“Không giả vờ nghĩa là sao?”, Nam Cung Thiên Ân cố tình trêu cô ta.

“Không giả vờ chính là… muốn ôm anh thì ôm muốn hôn anh thì cứ thể hôn anh luôn”, Bạch Ảnh An vừa cười vừa lật người ép anh xuống giường, sau đó cúi đầu hôn lên môi anh.

Bạch Ảnh An ngây ngất trong men tình nói: “Phụ nữ sinh nở xong đều sẽ trở nên mặn mà hơn”.

“Thật sao? Vậy sau này em sinh thêm vài đứa nữa đi”.

“Đáng ghét… em không muốn sinh nhiều vậy đâu”. “Chuyện này e rằng không phải em

quyết định mà được rồi”, Nam Cung Thiên Ân lật người ép lại cô ta xuống.

Sự nhiệt tình của cô ta khiến Nam Cung Thiên Ân cảm thấy có hơi ngạc nhiên, mùi hương của cô ta cũng khiến Nam Cung Thiên Ân cảm thấy có chút lạ lẫm. Mùi hương của mỗi người đều không giống nhau, tuy gần năm tháng chưa hỗn Bạch Tinh Nhiên, nhưng mùi hương của cô thì anh vẫn có thể nhận ra.

Lẽ nào thời gian qua đi, mùi hương của một người sẽ thay đổi theo sao?

Nam Cung Thiên Ân buông cô ta ra một chút, nhìn xuống hỏi: “Sao anh có cảm giác em hơi khác với ngày trước nhỉ?”.

Bạch Ảnh An sững sờ, trong lòng có hơi hoảng loạn, men tình bị anh khơi gợi cũng nhất thời giảm xuống không ít. Nghĩ một lúc, cô ta mới giả vờ dùng giọng nói trách cứ: “Chắc là những ngày qua anh tiếp xúc với quá nhiều phụ nữ nên đã quên nhiều thứ thuộc về em rồi đúng không?”.

Thật sự như vậy sao? Nam Cung Thiên Ân thầm hỏi.

Anh củi đầu hôn lên mỗi cô ta với thái độ thăm dò.

Bạch Ảnh An lúc này lại ngăn hành động của anh lại, nói với vẻ ngại ngùng “Giờ em vẫn chưa tiện lắm, chờ hết ở cữ đã nhé”.

“Anh xin lỗi, anh quên mất”, Nam Cung Thiên Ân đổi sang hỗn lên trán cô ta, sau đó lật người sang một bên giường.

Bạch Ảnh An tuy cảm thấy không nỡ và tiếc nuổi, nhưng để không bị anh phát hiện sự khác lạ của bản thân, cô ta chỉ có thể bỏ cuộc.

Sau khi Tô Tích bị Bạch Tinh Nhiên hỏi tới hỏi lui, cũng bắt đầu nghi ngờ liệu có phải lúc trước nhìn nhầm bản báo cáo kiểm tra hay không, hoặc là nhân viên kiểm tra đã làm sai bản báo cáo.

“Mình… mình nghĩ mình sẽ không nhầm, nhưng… Tô Tích lắp bắp nói: “Nhưng lại thực sự không thể điều tra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao bây giờ? Có phải mình quá vô dụng không?”,

Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi nói: “Nếu cậu đã nói cậu không nhầm, vậy thì mình vẫn còn một tia hy vọng, chỉ cần có một tia hy vọng mình cũng sẽ không bỏ cuộc”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK