Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 242: Tình cờ gặp nhau (2)

Tối qua khi anh phát bệnh Bạch Ánh An đã bật đèn, cuối cùng sợ đến phát ngất, tuy mỗi một chi tiết đều được giải thích rất hợp lý, anh cũng không có ý nghi ngờ hay trách cứ cô ta, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác gì đó khang khác, cảm thấy cô ta không giống trước đây.

Không chỉ mỗi chuyện lúc anh phát bệnh, còn rất nhiều chuyện khác nữa rõ ràng vẻ bề ngoài thấy không có vấn đề gì, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy có chút gì là lạ.

Có lẽ không phải là vấn đề của cô ta, mà là vấn đề ở anh.

Cho nên anh cảm thấy mình rất cần phải tìm một nơi đế yên tĩnh lại, ổn định lại tâm trạng không bình thường của mình.

Nam Cung Thiên Ân đẩy cửa chung cư ra, không gian tối đen của căn phòng ập đến, anh nhíu mày, trong lòng thực ra không hề thích sống trong căn nhà không có ai chờ mình thế này.

Giơ tay lên bật công tắc đèn, căn phòng ngập tràn ánh sáng cuối cùng đã khiến anh cảm thấy thích nghi hơn.

lần trước đến đây ở là khi đứa bé ra viện, cũng được hơn một tháng rồi, anh bước chân vào, trên sofa còn vắt một chiếc khăn sữa nhỏ mà em bé đã sử dụng, nhìn thấy nó, trong lòng lập tức không kìm được mà cảm thấy đau nhói.

Anh đưa tay lấy chiếc khăn sữa trên sofa xuống cất vào một nơi khuất hơn.

Tuy bệnh tình của Tiểu Ý trông có vẻ đỡ hơn rất nhiều, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn không yên tâm, quyết định ngày hôm sau đưa cậu bé đến bệnh viện kiếm tra.

Khi ăn sáng, Bạch Tinh Nhiên rót tiếp cho Tiếu Ý một cốc sữa nữa, Tiểu Ý lập tức trề môi phản đối: “Chị, em vừa mới uống hết một cốc rồi đấy .

“Em gầy quá, uống nhiều sữa mới béo được, ngoan nào, tối chị mua đùi gà cho em”.

cô cúi người xuống nói theo bản năng, sau đó ngẩng đầu lên.

Khi cô nhìn thấy người vừa bị mình đâm vào lại là Nam Cung Thiên Ân đi từ phòng bên cạnh ra, cô sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh.

Nam Cung Thiên Ân vừa mới ra khỏi nhà lại bị người khác đâm vào mình, mà người đâm vào đó lại chính là …

Anh cũng nhìn cô, tóc ngắn gọn gàng, hoa tai nổi bật, chiếc váy gợi cảm, với cả lối trang điểm đậm … chính là hình tượng trước đây của Bạch Ánh An.

Anh đã lâu lắm rồi không gặp cô, không ngờ lại gặp ở đây.

Từ ngày chuyển đến đây ở, Bạch Tinh Nhiên đã từng nghĩ mình đến cảnh một ngày nào đó gặp Nam Cung Thiên Ân ở đây, nhỡ gặp thì biết làm sao.

Nhưng hôm nay cô cũng coi như đã chuẩn bị trước tâm lý, cho nên lúc gặp anh, sau khi có chút ngạc nhiên, cô đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Anh rể, sao anh lại ở đây thế?”, cô cười vui mừng, trong lòng

“Anh rể, sao anh lại ở đây thế?”, cô cười vui mừng, trong ánh mắt tỏ rõ sự mê đắm, cô nhớ mỗi lần Bạch Ánh An gặp Nam Cung Thiên Ân đều sẽ tỏ ra vẻ say mê với anh.

Đế diễn tốt vai Bạch Ánh An, cô làm sao mà không đầu tư chút được, mỗi lần chỉ cần đi ra ngoài sẽ trang điếm thật diêm dúa, mặc những bộ đồ sexy không hề hợp với mình.

“Thỉnh thoảng tôi có đến đây ở”, Nam Cung Thiên Ân xưa nay chẳng có thiện cảm gì với Bạch Ánh An cả, nên thái độ đối với cô cũng rất lạnh nhạt.

Bạch Tinh Nhiên vốn định quay về phòng tránh việc đi cùng thang máy với anh, dù sao tiếp xúc càng ít càng đỡ bị anh phát hiện, nhưng Tiểu Ý lại đứng trước thang máy gọi: “Chị, nhanh lên, thang máy đến nơi rồi!”

Không còn cách nào khác, cô đành bước ra chỗ thang máy.

Thang máy có bốn người,

Chu Tuệ không hề biết Nam Cung Thiên Ân, cho nên không tỏ vẻ kinh ngạc gì cả.

Bạch Tinh Nhiên kéo Tiểu Ý đứng đối diện chéo với Nam Cung Thiên Ân, trong lòng đắn đo có nên bắt chuyện với Nam Cung Thiên Ân không, với tính cách của Bạch Ánh An, nhất định sẽ cố tình bắt chuyện vài câu với anh.

Nhưng nếu bắt chuyện, thì cô nên nói gì? Đắn đo một lúc xong, cô cười he he nói: “Anh rể, chị gái em vẫn khỏe chứ?”.

Ánh mắt bình thản của Nam Cung Thiên Ân nhìn lên người cô

rồi nói với giọng chế giêu: Cô lại quan tâm đến cô ấy à?”.

“Đương nhiên là em quan tâm rồi, chị ấy là chị em mà”.

Chu Tuệ cuối cùng cũng ngạc nhiên, quay sang nhìn hai người, đang định hỏi Bạch Tinh Nhiên anh là ai thì cửa thang máy ‘tinh’ một cái rồi mở ra.

Tiểu Ý chạy ra khỏi thang máy trước, đến ôm lấy lâm An Nam ở bên ngoài, vừa ôm vừa vui cười nói: “Anh rể, chị nói tối nay sẽ mua đùi gà cho em ăn, anh có muốn cùng đến ăn với chúng em không?”.

“Có chứ”, lâm An Nam cười lên đỡ lấy người Tiểu Ý.

lúc ngẩng đầu mới phát hiện Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung

Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân gần như đi ra khỏi thang máy cùng một lúc, sắc mặt anh ta hơi ngạc nhiên.

Gặp Nam Cung Thiên Ân ở đây và trong hoàn cảnh này, anh ta đột nhiên cảm thấy khó hiểu.

Bạch Tinh Nhiên biết lâm An Nam chắc chắn sẽ thắc mắc, vội vàng đi tới ôm cánh tay anh ta cười tươi nói: “An Nam, trùng hợp ghê, anh rể cũng ở đây, hơn nữa còn cùng tầng với chúng ta nữa đấy”.

lâm An Nam cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra là trùng hợp, chứ không phải …

Anh ta thầm thở phào, may mà không phải là Nam Cung Thiên Ân phát hiện ra gì đó rồi chạy đến đây tìm.

“Anh họ, trùng hợp quá”, anh ta lập tức nhìn Nam Cung Thiên Ân mỉm cười chào hỏi một cách lịch sự.

Nam Cung Thiên Ân nhìn hai người ôm nhau tình cảm, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ: “lâm thiếu gia đã biết đường nghĩ về gia đình rồi sao?”.

Sắc mặt lâm An Nam hơi thay đổi, cố tình nói với giọng không vui: “mẹ em muốn em

Sắc mặt lâm An Nam hơi thay đổi, cố tình nói với giọng không vui: “mẹ em muốn em nhanh chóng lấy vợ để nối dõi nhà họ lâm, nếu không em đã chẳng vội vàng làm gì”.

“Nên như thế từ trước mới phải”, nụ cười trên môi Nam Cung Thiên Ân đột nhiên có vẻ chế giễu đầy ẩn ý, sau đó anh đi ra xe của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK