Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 359: Tình nhân định mệnh (4)

“Em nghĩ nhiều rồi, sẽ không có ai quá thể coi trọng em đâu, chủ yếu vẫn là… anh không nỡ để em làm ở nơi cách anh quá xa, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi giường: “Em cứ suy nghĩ cho kỹ xem có muốn đi hay không, suy nghĩ xong thì nói với anh”.

“Em đương nhiên là muốn đi, Bạch Tinh Nhiên bò xuống giường, đuổi theo nằm lấy cánh tay anh: “Anh chờ em một lát, hôm nay em đến công ty với anh luôn”.

Thấy bóng dáng chạy vào phòng thay đồ của cô, Nam Cung Thiên Ân lắc đầu phì cười, xem ra cô đúng là bị anh nhất cho sắp không chịu nổi nữa.

Trên đường đi, Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy ngay khuôn mặt tươi cười của Bạch Tinh Nhiên, đôi mất xinh đẹp luôn cong lên cười.

Đỗ xe ở vị trí dành riêng cho tổng giám đốc ở trước cửa chính của tập đoàn, Nam Cung Thiên Ân lấy một chiếc điện thoại từ trong ngăn kéo nhỏ ra đưa cho cô: “Sim điện thoại đã cầm vào rồi, muốn gọi lúc nào cũng được, nhớ là nếu còn dám đưa điện thoại cho người khác dùng thì anh sẽ không tha cho em đâu”.

Chiếc điện thoại đắt tiền này được anh chuẩn bị từ mấy hôm trước rồi, đang định lúc nào đó sẽ đưa cho cô, đúng hôm nay là ngày cô vào nhận việc, coi như là quà nhận việc vậy.

Bạch Tinh Nhiên biết anh đang ám chỉ chuyện lần trước cô đưa chiếc điện thoại đất tiền cho Bạch Ảnh An dùng, vội vàng nói: “Không đâu, lần này tuyệt đối sẽ không vậy nữa”.

Lần trước là vì phải hoán đổi thân phận với Bạch Ảnh An, không có cách nào đành đưa điện thoại cho cô ta, nhưng lần này thì khác, cô nhất định sẽ không chà đạp lên tấm lòng của anh nữa.

Cô mở hộp điện thoại ra, bên trong là một chiếc điện thoại nữ có mẫu mã rất đặc biệt, nhìn đã biết là phiên bản giới hạn, vì trên thị trường chưa có mẫu này. Cô cảm kích ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Cảm ơn anh, đẹp lắm”.

“Thích là được rồi”, Nam Cung Thiên Ân thò mặt qua phía cô, Bạch Tinh Nhiên hôn lên má anh một cách không do dự

Trước khi Bạch Tinh Nhiên nhận việc, trợ lý Nhan đã dặn dò toàn bộ nhân viên ở phòng thiết kế không được đối xử đặc biệt với Bạch Tinh Nhiên càng không được để cô cảm thấy không thoải mái. Cho nên khi Bạch Tinh Nhiên làm xong thủ tục nhận việc và đi vào phòng thiết kế, cô không hề cảm thấy có nhiều điều khác thường gì cả.

Thấy mọi người ai đều bận việc của người nấy, cuối cùng cô cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Trợ lý Nhan đưa Bạch Tinh Nhiên đến trước mặt một cô gái tuổi sàn sàn Bạch Tinh Nhiên, rồi nói với cô: “Đây là Cindy, sau này cô làm việc cùng cô ấy nhé.

“Chào cô, cứ gọi tôi là Tiểu Điền là được”, cô gái này mới sáng sớm đã được trợ lý Nhan gọi đến căn dặn rồi, lúc này không thể hiện quá đỗi nhiệt tình, chỉ đối xử với cô giống như những đồng nghiệp khác.

“Chào cô, tôi là Tinh Nhiên, sau này mong được cô quan tâm, Bạch Tinh Nhiên đưa tay về phía cô ấy.

“Nói quan tâm thì hơi quá, cùng giúp đỡ nhau cùng cố gắng nhé”, Tiểu Điền mỉm cười bắt tay cô.

Sau khi trợ lý Nhan đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên được giám đốc phòng thiết kế sắp xếp ngồi tại vị trí bên cạnh Tiểu Điền, vừa tìm hiểu về quy mô công ty cũng nghĩ phương hướng kinh doanh thì có nhận được tin nhân của Nam Cung Thiên Ân: “Đúng 12 giờ lên ăn cơm.”

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, trả lời một câu: “Em vừa quen với một bạn mới, nên không ăn cơm với anh đâu”.

Ngay lập tức, điện thoại của cô reo lên

Cô đi ra ngoài nghe điện thoại, phía đầu dây bên kia lập tức vọng đến giọng nói vô cùng nghiêm túc của Nam Cung Thiên Ân: “Tự nhiên anh nghĩ ra một chức vụ khá tốt cho em đấy”.

“Chức vụ gì cơ?”

“Em lên làm thư ký cho anh đi”.

“Em không muốn một ngày 24 giờ đều phải đối mặt với anh”.

“Bạch tiểu thư…

“Thiên Ân thiếu gia, giờ còn chưa đến giờ tan làm mà anh đã lén lút dụ dỗ nhân viên nữ, như vậy có phù hợp không hả?”, Bạch Tinh Nhiên cười với vẻ xấu xa: “Em cúp máy đây”.

Nói xong cô liền cúp máy.

Sau khi cúp máy cô trở lại phòng làm việc, còn hai phút nữa là đến thời gian nghỉ ngơi, cô đột nhiên ngó mặt sang phía Tiểu Điền hỏi: “Tiểu Điền,trong những người mà cô quen hoặc không quen thì dạo này có người nào nhận nuôi trẻ con không?”.

Tiểu Điền bị cô hỏi cho không hiểu gì cả, cô ấy nhìn cô với vẻ hoài nghi: “Cô nói gì cơ?”.

Bạch Tinh Nhiên cũng ngớ người ra, đúng nhỉ, cô đang làm cái gì vậy? Sao lại hỏi người ta câu hỏi như vậy khi đang trong giờ làm việc chứ? Cô đúng là đã quá nôn nóng tìm con rồi, một lúc sau cô mới cười gượng nói: “À… họ hàng của một người bạn tôi vừa bị thất lạc đứa con, giờ đang suốt ruột đến phát điên”.

Cô nóng lòng muốn đi làm như vậy, ngoài không muốn ở nhà như một người vô dụng, và muốn tạo được cuộc sống riêng của cô ra, thì quan trọng nhất vẫn là muốn quen được nhiều người hơn, có nhiều sự tự do hơn để tìm con gái của mình.

Chỉ là mới ngày đầu tiên đi làm đã hỏi người ta những câu như vậy, đúng là không phù hợp cho lầm, hơn nữa cô Tiểu Điền này còn chưa biết có phải là nội ứng mà Nam Cung Thiên Ân phải đến giám sát cô không nữa!

Tiểu Điền nghĩ một lát rồi gật đầu: “Trong khu dân cư của chúng tôi đúng là có một đôi vợ chồng mới nhận nuôi con của người khác…”

“Thật sao, là bé trai hay bé gái vậy?”, Bạch Tinh Nhiên nôn nóng hỏi.

“Bé trai, vừa đầy hai tháng xong”.

“Vậy à…, trong lòng Bạch Tinh Nhiên chúng xuống như thể vừa dấy lên chút hi vọng nhỏ nhoi đã bị dập tắt vậy.

Tiểu Điền thấy biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt cô, vội vàng lên tiếng an ủi: “Vậy người bạn đó của cô có lên mạng xã hội nhờ giúp đỡ chưa? Nếu chưa thì mau đăng lên đi, chắc chắn sẽ tìm được nhanh thôi”.

“Tôi biết”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu cười gượng: “Cô ấy đã đăng lên rồi, vẫn đang chờ tin tức.

“Ừ”, Tiểu Điền gật đầu

Bạch Tinh Nhiên lập tức đổi ý nói: “Đến giờ nghỉ ngơi rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn đi”.

“Cô muốn đi ăn ở căn tin cùng tôi à?”, Tiểu Điền hỏi với vẻ không tin.

“Đúng thế, chẳng phải đã nói là sau này đi theo cô còn gì?”.

“Ồ, được, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm”, Tiểu Điền khoác tay cô, cùng cô đi ra phía thang máy.

Buổi tối, khi Nam Cung Thiên Ân từ phòng làm việc trở vào phòng ngủ, thấy Bạch Tinh Nhiên đang ngồi trên sofa dùng bút chì vẽ lên bảng vẽ.

Anh ra chỗ cây lọc nước rót một cốc, vừa uống vừa đi ra chỗ cô, nhìn ảnh phác họa căn phòng trên bảng vẽ: “Chăm chỉ vậy cơ à?”.

“Giám đốc bảo em giao cho anh ấy một bức tranh không gian bên trong căn nhà một cách hoàn chỉnh nhất trong thời gian ngắn nhất, xem năng lực của em tới đâu rồi sẽ giao việc cho em”, Bạch Tinh Nhiên không cả ngẩng đầu, tay cô vẫn đang tiếp tục vē.

“Sao em không dùng phần mềm máy tính?”, Nam Cung Thiên Ân đem cốc nước trên tay đưa lên miệng cô.

“Em vẽ trên giấy trước để tìm cảm hứng” Bạch Tinh Nhiên há miệng uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đúng là không xem thì không biết, xem mà giật cả mình, không ngờ lĩnh vực kinh doanh của nhà anh làm rộng như vậy, gì mà bất động sản, bệnh viện, đá quý, khách sạn… lầm lớn như vậy anh không sợ không đỡ nổi sao”.

“Đó cũng là nhà của em”, Nam Cung Thiên Ân sửa lại nói.

Đó cũng là nhà của em… Bạch Tinh Nhiên nghe thấy câu này mà cảm thấy ấm áp, không phải vì tài sản nhà Nam Cung, mà vì cô thích cảm giác được anh coi mình như người một nhà.

“Vậy em sẽ cố gắng hơn để cống hiến cho nhà chúng ta, Bạch Tinh Nhiên hi hi cười, cúi đầu vẽ tiếp bức vẽ của mình.

Nam Cung Thiên Ân lại dẹp bút và giấy của cô sang một bên, sau đó nghiêng người bế cô lên khỏi sofa, vừa đi vào giường vừa hôn lên cổ cô: “Muộn lầm rồi đấy, đến lúc làm chuyện quan trọng thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK