Mục lục
Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 356: Tình nhân định mệnh (1)

“Tôi có nhiều phụ nữ như vậy, nên tôi cũng quên rồi”, Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên sở vào gáy cô: “Cô chịu khó ở đây đi, nếu cảm thấy gai mất thì có thể ném bỏ hết những thử thuộc về cô ấy ra ngoài.

“Là anh nói đấy nhé, tôi sẽ ném thật đấy”, Bạch Tình Nhiên nghiến răng nghiến lợi, thật là đáng ghét, anh lại có thể vô tư thừa nhận mình có nhiều phụ nữ như vậy sao?

“Ừ”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu nói: “Mau đi rửa mặt đi, rửa xong thì xuống nhà ăn sáng”.

Nói xong, anh quay người đi xuống tầng dưới trước.

Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên đi lại trong phòng một mình.

Lần trước khi cô bị nhốt ở đây, buồn chán đến mức suýt bạc cả tóc, không hề có tâm trạng đi nghĩ đến chuyện khác, càng không có tâm trí đi nghĩ căn phòng này từng có ai ở

Căn mà cô ở là phòng ngủ của khách ở tầng ba phòng ngủ chính ở phía đối diện, nhưng cô ở đây bao nhiêu ngày như vậy lại chưa bao giờ bước vào đó một bước.

Bên cạnh phòng ngủ chính là một phòng để quần áo rất rộng rãi, lần trước cô có vào đây một lần, lần này lại vào lần nữa, nhìn lại chỗ quần áo bên trong, trong lòng cô đột nhiên dấy lên một cảm xúc lạ.

Là ghen tị sao? Có lẽ vậy!

Nhìn màu sắc đa dạng bên trong tủ quần áo siêu lớn, các bộ đồ lễ phục và các mẫu mã khác nhau, kiểu dáng còn nhiều hơn cả cửa hàng quần áo nữa, lại nghĩ đến chỗ này đều là chồng mình mua cho người phụ nữ khác, chẳng có người phụ nữ nào lại không thấy đau lòng cả.

Không biết người phụ nữ này giờ đang ở đâu? Còn liên lạc với Nam Cung Thiên Ân không?

Nhất định là có nhỉ? Nếu không vì sao anh lại giữ lại tất cả mọi thứ thuộc về cô ấy như thế?

Bạch Tinh Nhiên lôi chỗ quần áo trước mặt ra rồi ném xuống đất, sau đó nhét vào chiếc túi mà cô đã chuẩn bị sẵn, nhưng sau khi cô nhét tất cả chỗ quần áo đó vào trong thùng rác, cuối cùng lại không nỡ đốt chúng đi. Toàn quần áo đắt tiền như vậy mà đem đi đốt thì lãng phí quả, cô thực sự không làm được

Đúng vậy, cô vô dụng như thể đấy!

Cuối cùng, cô lại treo chỗ quần áo kia vào vị trí cũ như một con ngốc vậy.

Cánh cửa khác của phòng để quần áo thông với căn phòng ngủ chính, Bạch Tinh Nhiên đứng phía sau cửa, bàn tay cầm nằm đấm cửa lại buông ra. Cô đột nhiên cảm thấy mình làm như thế chẳng có ý nghĩ gì cả, nếu người phụ nữ này nằm sâu trong đáy lòng Nam Cung Thiên Ân, kể cả cô có đốt hết căn phòng để quần áo này cũng vô dụng. Nếu cô ấy chỉ là một nhân tình nào đó qua đường của anh thôi, vậy thì kể cả có giữ lại chỗ quần áo này cả đời, thì nó cũng chỉ là quá khứ.

Sau khi đã nghĩ thông, Bạch Tinh Nhiên chẳng muốn nghĩ gì nữa, quay người đi ra khỏi phòng để quần áo.

Ở trong căn biệt thự nhỏ, Bạch Tinh Nhiên lại lặp lại những chuỗi ngày tẻ nhạt ngoài xem ti vi ra thì không làm được gì cả. Lần này may mà Nam Cung Thiên Ân không cắt đường dây điện thoại, cũng có nghĩa là không hoàn toàn biệt lập cô với thế giới bên ngoài như lần trước.

Từ sau khi cô vào ở trong căn biệt thự, Nam Cung Thiên Ân gần như tối nào cũng về đây, sau đấy lại làm chuyện đó với cô, nói hay hơn thì muốn để có nhanh chóng có bầu để rửa sạch nổi nhục nhã trước đây.

Rửa sạch nỗi nhục nhã trước đây thì cô không dám hi vọng, dù sao cô đã biết từ trước trong lòng lão phu nhân ngoài coi cô là công cụ sinh đẻ ra thì không bằng cả người ở, chắc là vì cô không phải là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân mà mọi người vẫn nói.

Buổi chiều Bạch Tinh Nhiên vừa ngủ dậy, liền nghe thấy giúp việc mới là Tiểu Nguyên đi lên nói với cô rằng lão phu nhân đến.

Vừa nghe thấy là lão phu nhân, Bạch Tinh Nhiên lập tức tỉnh ngủ hắn, sau đó thu dọn một lúc rồi đi xuống tầng dưới.

Nhìn ra cửa một cái, bên ngoài còn đang mưa, lão phu nhân thế còn đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì khiến bà ta gấp gáp như vậy?

Tuy rất không thích cách cư xử của lão phu nhân, nhưng vì Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên đành nén lại tất cả cảm xúc, lễ phép chào hỏi bà ta: “Bà nội, bà đến có chuyện gì vậy ạ?”.

Lão phu nhân bưng cốc trà trong tay, đưa mắt nhìn thắng cô, một lúc sau mới nở nụ cười mỉa mai nói: “Tôi cũng không hiểu nữa, tối hôm đó rõ ràng rất ngạo mạn nói bản thân sẽ rời khỏi nhà Nam Cung, thì ra là rời khỏi căn nhà tổ để đến đây à”.

“Là đại thiếu gia đưa cháu đến đây”, Bạch Tinh Nhiên trả lời thành thật.

“Vậy cô định thế nào? Sau này cứ ở tiếp thế này sao?”.

“Bà nội, cháu đều nghe đại thiếu gia hết, nếu anh ấy nói muốn li hôn, cháu sẽ không từ chối nửa lời”, Bạch Tinh Nhiên cười nhẹ đổ lỗi cho Nam Cung Thiên Ân, khiến lão phu nhân không biết nói gì cả.

Lão phu nhân cứng họng, rồi tức tối nói: “Cô tưởng mình trông có vài phần giống với con ranh kia thì có thể lấy được lòng Thiên Ân cả đời sao? Cô đừng mơ!”

Lão phu nhân nghĩ một lúc, nếu không phải vì Bạch Tinh Nhiên, Nam Cung Thiên Ân sẽ không phản đối chuyện đi tìm tình nhân định mệnh của anh, càng sẽ không nói những những câu như cô ấy đã chết để qua mặt bà ta.

Và câu nói này của bà ta, lại khiến trong lòng Bạch Tinh Nhiên lạnh đi vài phần, cô chưa từng biết nguyên nhân Nam Cung Thiên Ân đối xử tốt với cô lại là vì cô có chút giống với vị Chu tiểu thư kia.

Cô từng nhìn ảnh của vị Chu tiểu thư đó, và không hề thấy có điểm nào giống cô cả, lẽ nào là vì cô không nhìn ra sao?

“Bà nội, lần này bà đến đây là vì tối hôm đó sỉ nhục cháu chưa đủ, nên hôm nay đến bù thêm sao?”, cô dửng dưng nói.

Thái độ này của cô đã khiến lão phu nhân cảm thấy khó chịu, chị Hà vội vàng an ủi: “Lão phu nhân, bà đừng tức giận, có gì từ từ nói”.

Lão phu nhân kìm lại cơn tức giận của mình, giọng nói cũng có nhẹ nhàng hơn: “Tôi nói thật luôn cho cô biết nhé, tôi không phản đối việc cô ở bên cạnh Thiên Ân, nhưng vợ của nó không thể là cô”.

Bạch Tinh Nhiên cụp mắt nhìn xuống im lặng nghe, không nói gì cả.

Lão phu nhân liền nói tiếp: “Cô có biết lần trước Thiên Ân phát bệnh đã tỉnh dậy lúc nào không? Bình thường chỉ cần trời sáng là nó tỉnh, nhưng lần trước lại đến tận mười giờ sáng, lại còn phải nhờ bác sĩ Hoàng dùng thuốc mới giúp nó tỉnh được đấy”.

Bạch Tinh Nhiên cuối cùng ngẩng mặt lên, ngạc nhiên nhìn bà ta.

Nam Cung Thiên Ân chưa từng nói với cô chuyện này, cô cũng không biết vì sao anh lại tỉnh muộn như vậy, cô càng không biết mục đích mà lão phu nhân nói với cô là gì.

“Từ sau khi gặp cô, Thiên Ân liền từ bỏ chuyện đi tìm tình nhân định mệnh của nó, nó tưởng nó đã qua tuổi ba mươi thì sẽ không sao nữa, nhưng cô cũng nhìn thấy đấy, bệnh tình của nó ngày một nặng hơn. Tôi không biết vì sao cô cứ đòi ở bên cạnh nó, đối xử với nó có thật lòng không, nhưng tôi hi vọng cô có thể vì tính mạng của nó mà suy nghĩ cho nó, đừng làm liên lụy đến nó nữa”.

Bạch Tinh Nhiên im lặng một lúc, cười mếu nói: “Bà nội, cháu hiểu ý của bà rồi, bà muốn cháu rút ra rồi tác thành anh ấy và tình nhân định mệnh của anh ấy đúng không? Bà yên tâm, tìm được người phụ nữ này xong nhớ bảo cháu, cháu sẽ nhường lại vị trí Nam Cung thiếu phu nhân cho cô ấy ngay”.

“Cô lại dễ thỏa hiệp như vậy sao?”, lão phu nhân cười khẩy một tiếng: “Tôi biết ngay, đến lúc đó cô lại vẫn nói câu cũ, tất cả đều nghe lời Thiên Ân, sau đó đứng phía sau Thiên Ân với bộ dạng vô tội ấm ức, để Thiên Ân cãi lại tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK